Tiếu Hàm thật cao hứng chào hỏi cùng mọi người, Điền Nghiên Nghiên lúc dừng
xe liền thấy Xuân Hỉ, kích động vẫy tay với cô, song Dương Diệu phía
sau, lại liếc mắt nhìn Tiếu Hàm rồi cũng đi tới chỗ Xuân Hỉ.
Xuân Hỉ bỗng nhiên liền cảm thấy tình cảnh hỗn loạn làm cho cô chống đỡ
không chịu nổi, cô nhìn Gia Lập, trong mắt đều là tín hiệu cầu cứu.
Nhưng mà Gia Lập lại chỉ cười cười, sau đó cùng Tiếu Hàm đi đến quầy
diễn luyện CS để sắp xếp công việc liên quan.
Điền Nghiên Nghiên mở miệng trước: "Không cần giới thiệu, chúng mình đã quen nhau, đúng không, Dương Diệu?
Dương Diệu cười cười: "Bạn cô rất thú vị."
Xuân Hỉ ha ha cười hai tiếng, cô thật kinh ngạc, ba người này ở trong xe rốt cuộc là đã phát sinh chuyện gì, thoạt nhìn bề ngoài có vẻ rất hoà hợp.
Đoàn người đi chậm rãi, ước chừng có hơn hai mươi nguời lấy Tiếu Hàm làm
trung tâm, đều bạn bè các loại và người nhà, bạn bè thì bạn bè, nhưng
mọi người thậm chí còn không biết tên đối phương, vậy mà cứ nói chuyện
như rất quen thuộc.
Một huấn luyện viên mặc bộ trang phục màu xanh biếc theo Gia Lập cùng Tiếu
Hàm đi tới, anh ta tự giới thiệu một chút, sau đó bắt đầu sắp xếp đội
ngũ, dặn dò chú ý một số việc.
Mỹ nữ trợ lý bên cạnh lấy ra một cái gói to, đưa cho mọi người rút thăm, sau đó hơn hai mươi người được chia làm hai đội.
Xuân Hỉ mở ra một tờ rút ngẫu nhiên, bên trên viết ‘Đạo tặc’, cô cao hứng
nhếch miệng cười, làm nhân vật phản diện một lần cũng không tồi! Cô cầm
giấy đi tìm Gia Lập, kích động hỏi: "Gia Lập, anh rút ra là cái gì?"
Gia Lập tiếc nuối nói: "Cảnh sát."
Xuân Hỉ bĩu môi, thất vọng nho nhỏ: "A, vậy chẳng phải là em sẽ bị anh giết?"
Gia Lập cười cười: "Kỳ thật em cũng có thể giết chết anh."
"Không cần! Em muốn cùng một đội với anh, em đi tìm người khác đổi!" Xuân Hỉ cực kỳ bất mãn nói.
Mỹ nữ trợ lý kia đi tới ngăn Xuân Hỉ lại: "Mỹ nữ, cái này không thể đổi,
rút được cái gì thì chơi cái đấy, đây là quy tắc trò chơi biết không?
Cho dù là người một nhà, cũng có lúc quân pháp bất vị thân (luật pháp không thiên vị ai hết), như vậy mới kích thích!"
Nói cũng đúng, Xuân Hỉ giơ giơ nắm tay lên với Gia Lập: "Trình Gia Lập, cẩn thận súng của em đó!"
Bên trong đoàn người, Tiếu Hàm, Xuân Hỉ, Điền Nghiên rút được ‘Đạo tặc’,
Gia Lập, Dương Diệu cùng với Thẩm Y Đình rút được "Cảnh sát", kết quả
này làm cho Xuân Hỉ cùng Dương Diệu có chút rầu rĩ không vui.
Mỹ nữ trợ lý phát màu trang phục khác nhau, trong phòng thay quần áo, Xuân Hỉ vụng trộm kéo Dương Diệu sang một bên: "Dương Diệu, cô trăm ngàn lần phải giúp tôi nhìn Gia Lập nha, không cho nữ nhân khác tiếp cận anh
ấy!"
Xuân Hỉ chỉ chỉ Thẩm Y Đình: "Nếu cần thiết…." cô lại làm động tác cắt cổ, "Giết cô ta!"
Điền Nghiên ở phía sau các cô chọc vào: "Hai người các cậu làm sao thế! Xuân Hỉ, cậu sẽ không muốn làm Vô Gian đạo đấy chứ?”
Thẩm Y Đình nghe thấy vậy, đi tới khoát tay lên trên vai Dương Diệu, cười nói: "Tôi cảm thấy vị mỹ nữ này mới là Vô Gian đạo.”
Bốn người cười ha ha lên.
Thay xong quần áo, huấn luyện viên bắt đầu phát súng ống và trang bị, nhóm
đồng chí nam đến lấy dụng cụ đều có vẻ hưng phấn, nhóm đồng chí nữ thì
càng thêm hưng phấn, giơ súng để chụp ảnh, cầm khẩu súng đùa giỡn, kết
quả bị huấn luyện viên rống một tiếng: "Các cô đang làm cái gì thế! Tất
cả đều buông súng xuống cho tôi, nếu còn làm loạn thì thu hồi toàn bộ
không cần chơi! Nòng súng hướng lên trên, về đơn vị!"
Huấn luyện viên hướng dẫn phương pháp sử dụng súng đơn giản, cùng với cách
đeo trang bị phòng hộ, cuối cùng, huấn luyện viên xoa thắt lưng, làm
tổng kết đối với hơn hai mươi người này: "Nhớ kỹ, vào chiến trường phải
chú ý an toàn, không cần tùy ý dỡ phòng hộ xuống, chiến sĩ bị đánh trúng chứng tỏ bạn đã bị tử vong, mời tự giác đi trở về đại bản doanh, đừng
vi phạm quy tắc trò chơi. Trên chiến trường sẽ không tồn tại khái niệm
người yêu, người một nhà, chỉ có một đội mới là người một nhà. Cẩn thận
tuân theo quy tắc trò chơi, không cần vi phạm quy tắc, nếu không, có
người bị thương chúng tôi ở nơi này không phụ trách!"
Huấn luyện viên ở phía trước nước miếng bay tứ tung, Xuân Hỉ không an phận
ló đầu tìm kiếm Gia Lập. Bỗng nhiên, Huấn luyện viên đưa vật thể gì
trong tay ra chặn Xuân Hỉ: "Ló đầu ra ngoài làm gì a! Bước ra khỏi
hàng!"
Xuân Hỉ ngẩn người, không sợ chết bước ra.
"Tôi ở trên nói chuyện còn cô thì đang làm gì?"
Xuân Hỉ nghĩ nghĩ nói: "Tìm bạn trai."
Mọi người ở phía dưới ha ha cười rộ lên. Huấn luyện viên còn nói: "Nơi này
không có bạn trai, chỉ có chiến hữu và kẻ địch, tôi vừa rồi nói cái gì
cô có nghe rõ không?"
Xuân Hỉ gật đầu, lớn tiếng trả lời: “Nghe thấy được! Anh nói có người bị thương các anh sẽ không chịu trách nhiệm!”
Huấn luyện viên nhẫn nhịn tức giận lắc đầu, thở dài: "Đồng chí, cô có biết không nghe lời chiến sĩ kết cục là cái gì không?"
Xuân Hỉ còn chưa nói, huấn luyện viên liền rút súng lục bên hông ra hướng về Xuân Hỉ. Không nghĩ tới Xuân Hỉ phản ứng cực nhanh, nhảy về phía sau
từng bước giơ lên súng trong tay mình về phía huấn luyện viên đánh loạn
một trận, bởi vì không trang bị đạn, nên chỉ có tiếng "Ba ba".
Phía dưới cười thành một trận, huấn luyện viên nghiến răng nghiến lợi quát Xuân Hỉ: "Người nhà ai? Người nhà mau lĩnh trở về!"
Gia Lập lúc này mới đi ra, mặc một thân màu xanh, cao lớn vĩ đại, rất là
suất khí, đôi mắt của anh dao động ẩn nhẫn ý cười, thoáng gật đầu đối
với huấn luyện viên: "Ngượng ngùng, nhà của tôi."
Sau khi cười đùa xong, huấn luyện viên dẫn hai đội tiến vào chiến trường.
Hai đội cũng không cùng tiến vào thông đạo, bọn họ được mang tiến vào
trong rừng, trong bãi có mười mấy ngọn núi không lớn, dưới sườn núi còn
có kênh rạch, thuận tiện cho chiến sĩ ẩn nấp, trên bãi đất trống còn có
xe cảnh sát, phỉ xe, thậm chí còn có xe tăng, tóm lại, nhìn qua rất
giống như chiến trường thật.
Người phụ trách mang đội của Xuân Hỉ đưa đến đại bản doanh của đạo tặc, phân
phát cho bọn họ, "Lắp đạn, sau đó mang trang bị phòng hộ lên, mang cho
chắc chắn đó, miễn cho cái dây ở phía trên lại rớt xuống."
Tiếu Hàm giúp Xuân Hỉ kiểm tra trang bị, nói: "Mang tốt lắm, bằng không em
mà bị hủy dung Gia Lập ca ca sẽ giết anh! Anh ta vừa rồi còn dặn dò anh
chăm sóc em thật tốt! Ai, cái này làm sao mà đánh được giặc chưa, quả
thực chính là lính hậu cần, chăm sóc các người này phải là người già yếu nha!"
Điền Nghiên Nghiên đi tới nói: "Anh cũng đừng coi khinh chúng tôi! Không
phát hiện ra Xuân Hỉ vừa rồi rất lợi hại, không có đạn mà cũng dám đánh
huấn luyện viên!"
Tiếu Hàm vỗ vỗ hai cái ót của các cô, chống nạnh nói: "Các tiểu thư, các cô
có thể trốn thì liền trốn đó, không trông cậy vào các cô giết địch, chết cũng không xong!"
Kết quả là chiến đấu còn chưa khai hỏa, trong đại bản doanh liền xảy ra nội chiến, Xuân Hỉ cùng Điền Nghiên cầm súng đuổi theo Tiếu Hàm đang chạy.
Bỗng nhiên một tiếng súng vang thật lớn, người phụ trách đội nói: "Chiến đấu bắt đầu! Mọi người có thể tác chiến, không còn đạn thì trở về đại bản
doanh, tôi chuẩn bị cho mọi người. Cố lên! Xuất phát!"
Mọi người ‘ào ào’ hai tiếng, liền xông ra ngoài, thương lượng phương án tác chiến ban đầu cũng vứt qua sau đầu, tổ chức phân đội cũng không tập
trung, Tiếu Hàm theo ở phía sau kêu lên: "Trở về! Trở về cho tôi! Con mẹ nó, không phải nói phải phân đội làm việc sao!"
Bên đội ‘Cảnh sát’, công việc lựa chọn ra đội trưởng dẫn dắt tiến hành rất
trật tự. Gia Lập làm đội trưởng, phân đội nhỏ, mang theo bốn đội viên,
theo bên trái khởi xướng tiến công, Thẩm Y Đình đi theo bên cạnh Gia
Lập, giơ súng, rất có phong phạm nữ chiến sĩ. Dương Diệu đi theo phía
sau cùng, thường xuyên không hiểu được nã một phát súng, đem đoàn người
dọa nhảy dựng.
Có mũ trùm đầu bảo hộ, ai cũng không biết đối phương là nam hay là nữ,
chiến sĩ A ồn ào với Dương Diệu: "Huynh đệ, ngài đừng không rên một
tiếng bắn một phát súng, địch nhân cũng không xuất hiện, khiến cho tôi
luôn cho rằng nhóm ta bị tập kích!"
Chiến sĩ A vừa nghe được là nữ, lập tức nhiệt huyết đứng lên: "Mỹ nữ, theo phía sau anh, anh trai bảo vệ em!"
Đang lúc bọn họ nói chuyện, Thẩm Y Đình quay súng lại, sau đó liền có người
"A" một tiếng, quát: "Em gái nha, lão tử mới đi lên đã bị giết, chơi
không vui!"
Dương Diệu tán thưởng "Tuyệt" một tiếng, trốn được bên người Thẩm Y Đình: "Cô thật lợi hại, cô bảo vệ tôi đi!"
Lúc này Gia Lập ngoắc bọn họ, làm một thủ thế nằm ám chỉ rạp xuống mà bò,
mang theo bọn họ ẩn nấp phía sau ngọn núi nhỏ. Quả nhiên, phía sau xe
cảnh sát đối diện cất giấu vài đạo tặc.
Dương Diệu nhỏ giọng hỏi: "Có phải giết tất cả bọn họ, thì chúng ta mới thắng hay không a?"
Gia Lập nói: "Không hoàn toàn, chỉ cần thu được đại bản doanh của bọn họ,
chúng ta cho dù thắng, cũng không nhất định phải giết người nhiều như
vậy."
Nói như vậy, giống như đi vào chiến trường thật sự, một đội nhiệt huyết sôi trào, ý chí chiến đấu sục sôi. Thẩm Y Đình ló đầu nhìn nhìn, nói: "Tôi
đến bên kia đánh lén từ phía sau."
Nói xong cô liền thấp đầu trườn đi qua, Dương Diệu cũng theo đi qua.
Theo vài tiếng súng lách cách vang lên, phạm vi hỗn chiến bắt đầu, Gia Lập
đứng mũi chịu sào đánh chết hai đạo tặc, Thẩm Y Đình cũng không yếu thế, đánh chết một người, dọa chạy một người.
Trải qua một phen ác chiến, song phương đều có thương vong. Có chết trận, có truy kích, có trở về lấy thêm đạn, có lẩn trốn, kết quả là, một phân
đội nhỏ này liền như vậy thất linh bát lạc, cuối cùng vẫn biến thành tự
mình chiến đấu, tự giải quyết cho tốt.
Mà đội ‘Đạo tặc’ ngay từ đầu liền vô tổ chức, phần lớn kết bạn đồng hành,
nhìn thấy địch nhân liền đánh, lúc xuyên qua trong rừng núi cũng không
thấy được, giống như ma quỷ. Chỉ có Tiếu Hàm, tự xưng đội trưởng mang
theo Điền Nghiên Nghiên tìm kiếm đại bản doanh đội ‘Cảnh sát’, còn chưa
tìm được, đã bị trận thế của cảnh sát lấy nhiều người đối phó ít, hai kẻ công kích này đành phải chạy quay về.
Xuân Hỉ bị bỏ rơi lại một mình, cô không hề có mục đích, ở trong rừng loạn
hoảng, gặp người liền đánh, vài lần đều đánh người một nhà. Đồng đội bị
đánh chết buồn bực muốn phát tác, nhưng mà Xuân Hỉ là con gái nên cũng
khó mà nói cái gì, cuối cùng đành phải làm bộ không chết, tiếp tục chiến đấu.
Xuân Hỉ lúc này tránh ở phía sau bình xăng, phía trước có một người cảnh sát đang chiến đấu một mình. Cô cười hắc hắc, lầm bầm lầu bầu: “Số chết của ngươi đã đến! Có thể chết ở dưới tay hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong
lưu!”
Xuân Hỉ giơ súng lên đối với người nọ bắn phá một trận, kết quả cũng không
trúng. Đối phương tỉnh táo trốn được phía sau thùng, chậm chạp chưa lên
tiếng. Xuân Hỉ nghĩ đến người nọ bị cô dọa chạy, vì thế từ phía sau
thùng xăng đi ra tính tiếp tục đi lên phía trước. Lại không nghĩ tới cô
vừa mới ra đến thì giữa bụng lại bị thương.
Người nọ lại dám lừa đảo!
Theo quy định là cô đã chết, nhưng mà cô cũng mặc kệ, giơ súng lên bắn điên
cuồng về người nọ. Đối phương rất có kỹ xảo, lợi dụng thời gian rảnh
ngăn cản cô rồi tiến hành bắn, bắn một phát liền chuẩn, sau khi làm cho
Xuân Hỉ trúng ba bốn phát, anh ta mới đi ra, cuối cùng lại thêm một
phát.
Mấy vết thương trước đánh vào trên người Xuân Hỉ, chỉ có cảm nhận đau đớn
rất nhỏ, nhưng mà vết thương cuối cùng lại vừa vặn trúng vào tay của cô.
Xuân Hỉ "A" lên một tiếng, vứt bỏ súng che tay không khỏi xuýt xoa hít hà: "Đau muốn chết!"
Nghe được thanh âm của Xuân Hỉ, đối phương đầu tiên là ngây ra một lúc, sau
đó bước nhanh tới chỗ cô, vừa đi vừa lo lắng lôi cái mũ xuống.
Xuân Hỉ kinh ngạc, lại là Gia Lập!
Xuân Hỉ trừng mắt, dùng ngón tay không bị thương kia chỉ Gia Lập: "Anh anh…anh lại đánh chết em!"
Gia Lập cau mày, kéo tay bị thương của cô qua, cẩn thận xem xét miệng vết
thương, may mắn chỉ là có chút sưng đỏ, vẻ mặt anh hơi hơi hoà hoãn nói: "Hoàn hảo, không xước da, trở về bôi ít thuốc là được."
Xuân Hỉ muốn lôi mũ xuống, Gia Lập chế trụ tay cô, xoa xoa đầu của cô: "Yên
lặng một chút, nơi này rất nguy hiểm! Vừa rồi đã có vài người chết,
chính là không chấp nhận chết, đều chưa thấy qua chiến sĩ nào ương ngạnh như em. May mắn không bị thương nặng, lần sau lại hồ nháo nữa thì đừng
hy vọng anh mang em ra ngoài chơi."
Xuân Hỉ cũng không ngại nóng, ôm lấy anh cười hắc hắc: "Đau lòng sao?"
Nói chuyện không ngại ngùng, che chắn, chỉ nghe ‘bốp một tiếng, Gia Lập lại trúng đạn rồi.
Người nổ súng từ phía sau bọn họ đi ra, chống nạnh cười ha ha: "Chiến trường
chỉ có địch nhân và chiến hữu, ai cho các ngươi ở dưới mắt ta yêu đương. Trình Gia Lập, lúc này còn không nhận thua!"
Vừa nghe giọng nói đã biết là Tiếu Hàm, Tiếu Hàm vừa nói xong nói liền bị trúng đạn. Nổ súng là Thẩm Y Đình.
Thẩm Y Đình đi tới làm động tác quay ngón tay cái xuống với Tiếu Hàm: "Đồng chí, anh đắc ý quá sớm a!"
Tiếu Hàm ngẩn người, mới hiểu được mình đã chết, “Chết tiệt, tôi mà lại bị nữ nhân giết chết! Thật mất mặt!"
Tiếu Hàm liên tục nóng nảy, Thẩm Y Đình ôm bụng cười rộ lên, ai biết còn một ‘con bọ ngựa’ đang ở phía sau, lại là một đạo tặc xông lên bắn Thẩm Y
Đình vài phát, sau đó lôi mũ xuống để thở: "Nóng chết tôi! Như một con
gấu, mọi người đều đã chết rồi, nơi này chỉ còn tôi sống, im lặng một
chút cho tôi! Ha ha ha ha!"
Xuân Hỉ vừa thấy là Điền Nghiên Nghiên, liền bước tới: "Tiểu Nghiên thật là
giỏi, thay nhóm ta đánh chết nữ cảnh sát đáng ghét kia! Trở về ai gia
ban cho..."
Nói còn chưa xong, lại là một tiếng súng vang lên, theo sau đó là Điền
Nghiên Nghiên ôm mặt hét lớn một tiếng, mặt của cô trúng đạn rồi!
Mọi người vội vàng đỡ lấy Điền Nghiên, Thẩm Y Đình trấn an cô, Gia Lập kêu
cô dời tay kiểm tra cho cô một chút. Mà Tiếu Hàm, nhìn mắt Điền Nghiên
Nghiên liền nổi giận đùng đùng chạy đến trước mặt người nổ súng kia, một phen nắm áo của hắn ta, hô: "Con mẹ nó, có biết chơi hay không hả?
Người ta chưa mang mặt bảo hộ mà cũng bắn bị thương sao?"
Tiếu Hàm đem người nọ mạnh mẽ kéo đến thân cây, chỉ nghe người nọ nhẹ kêu
rên lên một tiếng, đúng là thanh âm của cô gái. Trong lòng anh ẩn ẩn bất an, đưa tay lôi mặt nạ bảo hộ của cô, thoáng cái liền ngây ngẩn cả
người.
Dương Diệu hồng hốc mắt, cắn môi thấp giọng nói: "Rất xin lỗi, tôi không thấy rõ."
Tiếu Hàm trong nháy mắt cứng họng, buông lỏng áo của cô ra, ngẩn ngơ không biết làm sao.
Dương Diệu bắt đầu từ lúc thấy anh ta khẩn trương vì Điền Nghiên Nghiên, trái tim đã giống như bị kim chích. Cô nhìn bộ dáng thất thần của Tiếu Hàm,
cố nhịn cho nước mắt không chảy xuống, đột nhiên đẩy anh ta ra chạy trở
về.