Trình Ngữ Lam Em Là Của Tôi

Chương 55: 55: Điều Bất Ngờ Dành Cho Anh




Đôi mắt long lanh to tròn, hành mi dài chớp chớp, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp nghiên đầu nhìn người đàn ông đang ngồi bên cạnh.
Mộ Duật Hành nhếch môi cười, vòng tay rắn chắc mạnh mẽ ôm sát cô vào lòng.
- Sao vậy?
Hai hàng chân mày của Trình Ngữ Lam khẽ chau lại.
Hôm nay Mộ Duật Hành rất lạ, thái độ bình tĩnh như nước, ánh mắt không có một chút gì là gọi hung tợn hay đang tức giận, bây giờ còn dịu dàng mỉm cười với cô...
- Anh không nỗi giận sao?
- Em nghĩ anh sẽ nỗi giận ư?
Mộ Duật Hành xoa xoa gương mặt của cô, hôn lên đôi môi đỏ mộng của cô...
Nguyên ngày hôm nay anh chẳng thể làm được gì, ăn cơm cũng nhớ cô, làm việc của nhớ cô...chỉ mong cho thời gian trôi qua nhanh để đến đón cô về nhà hôn hít thỏa thích...
Anh cảm thấy cuộc sống của mình thật nhạt nhẽo nếu như không có cô bên cạnh.
- Không phải em đã nói không còn yêu Dương Hữu Bằng nữa sao.

Chỉ cần là em nói, anh sẽ chọn tin tưởng.
Phải, chỉ cần là Trình Ngữ Lam nói, anh sẽ luôn tin tưởng dù đó có là lời nói dối...
Trình Ngữ Lam vòng tay ôm chặt lấy thắt lưng, ngã đầu vào lồng ngực vạm vỡ của anh, miệng cười chúm chím khi nghĩ đến cục cưng đang ở trong bụng.
- Duật Hành, anh thích con trai hay con gái?
- Hửm? Anh sao? Con trai hay con gái anh đều thích, chỉ cần là em sinh.
Trình Ngữ Lam nhoẻn miệng cười tươi, cô thật nôn nao và chờ đợi đến ngày sinh nhật của anh, ngày đó chắc chắn sẽ là một ngày đáng nhớ và thật ý nghĩa...
- Em sinh sao? Lỡ như em mang thai con của người khác thì sao?

Trình Ngữ Lam đưa tay lên xoa nắn gương mặt điển trai của anh, ánh mắt của cô ngập tràn sự vui vẻ hạnh phúc.
Bỗng chốc khuôn mặt của Mộ Duật Hành trở nên đen xì.

Sinh con cho người khác thì hỏi anh thích con trai hay con gái để làm gì.

Nó còn ý nghĩa gì sao?
Trình Ngữ Lam nhướn người hôn lên môi anh như xoa dịu.

Nhìn mặt anh bây giờ xem, vô cùng buồn cười....
- Đừng như thế, em chỉ sinh con cho anh thôi được không?.

Đam Mỹ Hài
Câu nói này làm cho trái tim của Mộ Duật Hành mềm nhũng ra, ánh mắt chan chứa biết bao nhiêu tình cảm yêu thương dành cho cô, chỉ riêng mình cô...
Trình Ngữ Lam.
- --------------
9 giờ tối, Trình Ngữ Lam ngồi trên giường đọc sách, Mộ Duật Hành thì qua thư phòng giải quyết một số công việc...
Khép lại quyển sách trên tay, Trình Ngữ Lam thở dài một hơi, ánh mắt đượm buồn khi nhớ lại những lời nói của Dương Hữu Bằng khi nãy.
Cánh cửa phòng mở ra.

Cặp mắt sắc bén của Mộ Duật Hành híp lại, quan sát sắc mặt buồn bã của Trình Ngữ Lam.

Dừng như anh đã biết được cô đang nghĩ chuyện gì trong đầu.
* Khụ...
Mộ Duật Hành giả vờ ho nhẹ, đi lại giường ngồi xuống cạnh cô.
Ngữ Lam bừng tĩnh, thu lại dáng vẻ mệt mỏi buồn bã của mình rồi mỉm cười dịu dàng với anh.
- Suy nghĩ chuyện gì mà thẩn thờ vậy?
Anh khẽ nhướn mày, cầm lấy bàn tay mềm mại của cô lên hôn nhẹ.
- Vài chuyện linh tinh thôi.
Trình Ngữ Lam đảo mắt về hướng khác, môi mím nhẹ lại...
Mộ Duật Hành nhếch môi cười, gật gật đầu.

Chỉ cần quan sát một chút thì anh đã biết cô đang nói dối, nhưng hiện tại anh cũng không muốn vạch trần.
Mộ Duật Hành nhích người lại gần, ôm lấy gương mặt xinh đẹp của cô hôn sâu.


Môi lưỡi thay phiên nhau khuấy đảo, càng quét bên trong khoang miệng cô.

Bàn tay xấu xa len lỏi vào bên trong áo nắn bóp nơi vung tròn, đầy đặn của cô.
Trình Ngữ Lam cảm thấy không ổn, nếu cứ tiếp tục anh sẽ làm ảnh hưởng đến bé con trong bụng.
Dù khi trưa bác sĩ có nói là quan hệ nhẹ nhàng vẫn được, nhưng cô quá hiểu Mộ Duật Hành.

Anh chẳng bao giờ nhẹ nhàng khi đã bị nhiễm dục vọng.
- Hành...!đừng...!ưm...
Bàn tay chắn ngay phía trước ngực của anh, dùng hết sức lực đẩy mạnh anh ra.
Mộ Duật Hành cau mày, khuôn mặt tỏ ra không hài lòng với cô.

Chẳng lẽ hôm nay gặp Dương Hữu Bằng, nên bây giờ cô không cho anh quan hệ...
- Tại sao?
- Hôm nay em mệt...!mệt lắm.
Mộ Duật Hành quay mặt sang hướng khác, hàm răng cắn chặt, ánh mắt âm u lạnh lẽo thấu xương người đối diện.
- Duật Hành, hôm nay em thật sự rất mệt, hôm khác em bù cho anh nha.

Với lại vợ chồng làm nhiều quá cũng không tốt, sẽ gây nhàm chán và không còn hưng phấn....
- Đừng tìm lý do, em không giỏi nói dối đâu.
Mộ Duật Hành bước xuống giường, em mệt? Nhàm chán? Không còn hưng phấn? Lý do nghe chẳng hợp lí một chút nào.
Anh đã nhịn hơn một tuần qua là vì ai? Vì anh lo cho sức khỏe của cô, sợ cô mệt không thoải.

Nhưng bây giờ nhìn cô rất khỏe, sắc mặt hồng hào nên anh mới đòi hỏi một chút, vậy mà cô vẫn từ chối anh.
Anh có thể giả vờ tin, nhưng xin cô đừng nói dối trắng trợn như vậy.
- Em nói thật mà.

Bàn tay chạm nhẹ qua bụng, cô cũng là vì con của anh, vì anh nên mới nói như vậy.

Vậy mà anh còn nổi nóng với cô.
Mộ Duật Hành lên giường nằm xuống, kéo chăn lên tới ngực, nằm quay lưng lại với cô.
Trình Ngữ Lam mím môi, bò qua phía anh nằm xuống, dụi dụi vào lòng anh như một con mèo nhỏ.
- Vài hôm nữa em bù, anh cho em nợ đi, đừng giận nữa được không?
- ....
- Duật Hành....
- Anh chỉ muốn nghe một lời thật lòng.
- Nếu anh nghĩ em vì Hữu Bằng mà không cho anh thì anh đã sai rồi.

Những gì em làm tất cả đều là vì anh.
Hai đôi mắt nhìn chăm chăm vào nhau, Mộ Duật Hành không thấy sự nói dối nào hiện lên trong mắt cô.

Vì anh ư? Tại sao lại vì anh?
- Ngủ đi, vài hôm nữa em có điều bất ngờ dành cho anh.
Trình Ngữ Lam hôn lên môi anh rồi xoay lưng lại, nắm lấy bàn tay to lớn của anh đặt ngay bụng mình rồi khẽ mỉm cười hạnh phúc...
Cục cưng ngoan .



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.