Trinh Nữ Báo Thù

Chương 23: Trả giá



Tại Bệnh Viện Y Học Huyện Long Mỹ, Khu Điều Trị, Khoa Thần Kinh.

Dung cẩn thận đút từng muỗng cháo cho ông Thái, lão cứ ngồi thẫn thờ nhìn đăm đăm về phía thinh không, dường như trong mắt lão chẳng có hình thể nào ra hồn cả. Sau nhiều ngày tịnh dưỡng ở đây, tình trạng của lão đã khá hơn một chút, chỉ có điều lạ là từ lúc lão cảm thấy khỏe hẳn thì chẳng mở miệng nói chuyện với bất cứ ai cả.

Chợt cháo tràn ra khóe miệng, lão vẫn mặc nhiên không hề đếm xỉa. Dung khẽ thở dài lấy khăn tay chùi đi lớp cháo, kế đó cô rót một ly nước mát cho lão uống.

- Ông ấy sao rồi?!. – Bất chợt một giọng nói quen thuộc khiến Dung giật mình. Người đó không ai xa lạ chính là Tín.

- Anh đến đây khi nào thế?!.

- Mới đến thôi. Tình trạng ông ấy sao rồi?!. – Tín lập lại câu hỏi ban nãy.

- Đã ổn hơn một chút rồi!. Anh hỏi để làm gì?. – Cô đưa tay đút một muỗng cháo cho ông Thái.

- Anh có thể hỏi ông ấy vài câu không?!. – Tín từ tốn.

- Không biết!. Nhưng anh có thể thử. – Dung trầm ngâm nhìn ông Thái.

Tín bước nhẹ đến ngồi kế bên giường bệnh, gã vẫn không rời ánh mắt khỏi Dung. Sau vài giây không thấy Dung có biểu hiện gì gã mới đưa ánh mắt nhìn sang ông Thái.

- Ông vẫn còn nhớ tôi chứ?!.

Ông Thái vẫn không phản ứng gì khác, ánh mắt lão trở nên vô hồn. Bất giác lão vô thức mỉm cười, khuôn mặt đờ đẫn.

- Tôi thấy nó... thằng Toàn, tôi cũng thấy bà nữa! Ha ha ha... mọi người đến thăm tôi đấy hả?!. – Lão cười, hai tay với lấy khoảng không phía trước.

Dung thở dài buồn bã nhìn ông Thái.

- Em nghĩ cha không thể trả lời những câu hỏi của anh đâu.

- Tiếc thật! Chuyện về gia đình em e là chỉ có mình ông ấy mới biết rõ mà thôi. – Tín thở dài.

- Có phải là chuyện của Nhạn không?. – Dung thì thầm.

- Phải rồi!!. – Ánh mắt Tín sáng lên khi nghe Dung hỏi. – Em cũng biết về chuyện của Nhạn sao?.

- Vâng! Em có biết nhưng chỉ được nghe kể lại thôi. Liệu khi em nói ra sự thật, cha có bị bắt không?. – Dung lẳng lặng nhìn cha. – Ông ấy đã trở nên như vậy rồi, em sợ khi ấy ông sẽ không chịu nổi cảnh lao tù.

- Cha chồng em ra nông nỗi này chắc cũng do quả báo mà ra thôi. Anh nghĩ tòa án sẽ giảm nhẹ mất án cho ông ấy. Nếu mà không làm sáng tỏ vụ án này liệu có đúng với thiên lý hay không?.

- Thôi được! Chúng ta xuống căn tin mà nói chuyện. Ông ấy có lẽ muốn được nghỉ ngơi.

- Chỉ có em ở đây với ông ấy thôi sao?. – Tín thắc mắc.

- Không!. Còn đứa người ở nữa, không biết giờ này chỉ chạy đi đâu rồi?. Kể cũng tội nghiệp, chứng kiến bao nhiêu chuyện trong gia đình khiến đầu óc nó cũng mệt mỏi, hỏi gì nó cũng không nhớ.

Bất chợt Tín chau mày suy nghĩ.

- Có chuyện gì sao? – Dung hỏi dồn.

- Anh đang suy nghĩ về cô người ở mà em nói, liệu nó có biết gì về chuyện này hay không mà thôi.

- Em cũng không biết. Nhưng nghe nói là nó làm trước cả con Nhạn đấy!.

- Ồh! Vậy được rồi! Có lẽ phải giành chút thời gian để mời nó về nói chuyện đấy. – Tín khẽ cười. – Mình đi thôi nào.

Sau khi Dung và Tín đi khỏi, căn phòng bắt đầu chìm vào bóng tối. Lão khẽ mở mắt mệt mỏi ngồi dậy tựa lưng nơi đầu giường, bất chợt lão cười, cười như si dại. Tiếng cười bỗng ngưng bặt và thay vào đó là những cơn ho sặc sụa. Không kiềm được lão đưa tay ôm lấy miệng.

- Là máu! Ha ha ha là máu sao.. ?!. – Lão nhìn đôi bàn tay lấm tấm máu của mình. – Đến lúc rồi! Đã đến lúc rồi!. Ha ha ...! Khụ khụ khụ!.

- Cạch!. – Bất chợt tiếng cửa phòng bật mở nhè nhẹ.

Một bóng dáng quen thuộc bước vào, sau khi cánh cửa khẽ đóng lại đã rất nhẹ nhàng đến bên cạnh lão.

- Là con sao?!. – Lão mỉm cười. – Vào thăm cha àh?.

Cô gái đó đứng nhìn lão trầm ngâm không nói gì mà chỉ mỉm cười nhè nhẹ. Nhận thấy có điều gì đó rất khác thường khiến lão cảm thấy không yên tâm chút nào. Bất giác lão run lên bần bật môi không thốt nên lời, lão muốn nói gì đó hay muốn hét lên thật to nhưng mọi thứ dường như ngược lại với ý niệm của lão, không làm chủ được hành động của bản thân được nữa, dường như đã bất động trước người con gái này, họa may giờ phút này lão nhận thức được rằng mình đang rất tỉnh táo.

Thời gian trải qua khá nhanh, trán lão lấm tấm mồ hôi. Cô gái vẫn đứng đó lạnh lùng nhìn lão. Phút chốc lão cảm thấy khó thở, không khí trong phòng càng ngày càng ít đi và thay vào đó lại là mùi tử khí vô cùng khó ngửi, căn phòng bổng chuyển thành màu xám xịt. Lát sau hai tròng mắt lão đỏ lòm, lão cố hít lấy hít để nhưng vô ích căn phòng đã không còn oxy nữa. Da lão bắt đầu khô ran, gân máu nổi đầy trên khuôn mặt trắng dã và đã trở nên già nua từ lúc nào, trông lão không khác gì một người già sắp chết vì bệnh tật. Căn phòng bỗng trở nên kỳ lạ, liên tiếp những tiếng răn rắc, bốn phía bức tường xuất hiện những vết nứt ngoằn ngoèo, máu từ trong vết nứt tràn ra lênh láng khắp nơi. Người lão co giật từng cơn, nước mắt tràn ra hai bên, cảnh tượng trước mắt lão không khác gì địa ngục. Bỗng lão nghe tiếng khóc rên tỉ tê của ai đó.

- Lạnh quá...! Con ....lạnh ...quá...ông ...ơi!.

Lão liếc mắt về phía cô gái, chỉ thấy khuôn mặt kia bỗng móp méo đi thành vòng xoay xăn tít lại tạo thành một lỗ đen ngòm sâu hun hút ngay chính giữa. Lỗ đen giản rộng ra, một khuôn mặt thiếu nữ từ từ lộ ra ngoài, khuôn mặt mà bao nhiêu năm rồi vẫn không thay đổi. Còn chưa kết thúc, khuôn mặt quen thuộc đó lại bắt đầu chuyển động, da mặt thiếu nữ ấy chợt căng ra và rách thành một đường ngoằn ngoèo quái dị.

- Toẹt!! – Khuôn mặt tét ra và nhàu nát sau đó để lộ một khung sọ đen ngòm, sâu bọ, dòi lúc nhúc bò khắp nơi quanh hàm, hốc mắt và cổ trông rất khiếp đảm.

Máu tràn ra khỏi cổ họng, thất khếu(*) đều ứ huyết, mắt lão trợn trắng, trong giây phút cuối cùng lão nhận ra được rằng cuộc đời sẽ phải kết thúc ngay bây giờ.

.......

Trên hành lang của bệnh viện, Tín và Dung cùng trò chuyện trên đường về. Thời gian này hầu như không thấy Tín mồi lấy bất cứ điếu thuốc nào mà tâm trạng còn có vẻ rất vui. Mười năm qua không khi nào mà Tín vui vẻ thoải mái như ngày hôm nay. Phải chăng là gã còn yêu Dung, yêu rất nhiều nữa là khác, gã ước rằng phải chi thời gian ngừng trôi để gã có thể bình an bên nàng. Có vẻ như ước nguyện của gã sẽ chẳng bao giờ thành hiện thật khi gã cảm thấy dãy hành lang này bắt đầu ồn ào. Mọi người cùng đổ dồn về một hướng và phía đó chính là nơi mà gã và Dung vừa đi khỏi cách đây nửa tiếng.

- Có chuyện gì vậy?!!. – Tín hỏi một y tá vừa chạy đến.

- Bệnh nhân phòng 2403 vừa qua đời đột ngột. – Cô y tá trả lời vội vàng.

- Cái gì!!! – Dung hét lên. – Cha ơi!!!. – Rồi chạy thật nhanh về phía phòng ông Thái.

Tín vội vàng chạy theo sau.

- Sao lại có thể như thế được?. – Tín nhủ thầm.

.......

Tín chạy vội vào phòng, thấy Dung tay che miệng khóc, cô lã người ngồi hẳn ra sàn phòng. Trên giường thi thể ông Thái vẫn nằm đó, miệng há hốc, thất khếu đầy cả máu tươi. Gã bước lại gần ôm lấy Dung, cô như không thể kiềm nén được nữa ôm lấy Tín khóc nức nở.

- Anh là cảnh sát?!. – Vị bác sĩ già lên tiếng hỏi.

- Vâng! Có gì không thưa bác sĩ.

- Nạn nhân qua đời rất kỳ lạ, chết vì không có oxy với lại trong miệng ông ấy tôi phát hiện có một cánh hoa mỏng nhỏ nên nghĩ không nên đụng vào trong khi chưa biết rõ nguyên nhân dẫn đến cái chết của bệnh nhân.

- Nói sao?!!!. – Tín ngơ ngác nhìn vị bác sĩ già nua.

Không còn nghi ngờ gì nữa, sau cái chết bất ngờ của ông Thái, gã phần nào cũng nhận biết được rằng hung thủ sẽ không bao giờ dừng tay lại nếu như chưa trừ khử hết những người có liên quan trong gia đình ông Thái. Liệu ai sẽ là nạn nhân tiếp theo.

***

Tại Cơ Quan Cảnh Sát Điều Tra Huyện Long Mỹ. Phòng Biệt Giam.

- Phạm nhân Dũng!! Anh có người thân vào thăm.

Dũng mệt mỏi nhìn về phía cửa nhà lao, một bóng dáng quen thuộc đang đứng nhìn anh, trong phút chốc anh cố gắng nhìn thật rõ người con gái trước mặt. Là Lan, không hiểu sao trước khi nhận ra bóng dáng của Lan, Dũng lại mường tượng ra một ngươi con gái khác, người mà anh yêu thắm thiết.

- Sao rồi? Anh có khỏe không?. – Lan từ tốn.

- Anh không sao!. Vẫn còn khỏe chán. – Dũng cười.

- Hình như anh ốm đi nhiều. – Lan đưa tay vuốt bờ má Dũng.

- Tay em lạnh quá!! Em bệnh àh?!. – Dũng thắc mắc. – Mặt em xanh xao quá! Em thấy chổ nào không được ổn?.

- Ngay lúc này anh vẫn còn lo lắng cho em sao?. – Lan cười nhạt nhẽo.

- Em là vợ anh mà! Anh phải lo lắng cho em chứ.

- Vậy sao?!. Chỉ vì em là vợ anh nên anh mới lo lắng sao?.

- Sao hôm nay em nói chuyện nghe lạ vậy?!. – Dũng nheo mắt nhìn vợ.

- Không có gì cả. Chắc dạo gần đây em thấy hơi mệt mà thôi. – Lan trả lời bâng quơ.

- Cha anh dạo này sao rồi?.

- Đã chết rồi!. – Lan trả lời lạnh lùng.

- Nói cái gì?!!!. – Ánh mắt Dũng trợn trắng nhìn lan, dường như cô gái trước mặt không còn là vợ của anh nữa. – Có phải vì em giận anh hôm đó nên nói đùa chọc tức anh đúng không?.

- Không! Hoàn toàn là sự thật! Cha đã chết trong bệnh viện lúc hai giờ trưa hôm nay. Em đến đây là để thông báo cho anh biết.

- Không!!! Không thể nào!!! Không thể nào đâu!!!. – Dũng dường như đã mất hết bình tĩnh, anh hét lên trong nước mắt.

- Anh bình tĩnh lại được không? Anh có la toáng lên như thế cũng chẳng làm được gì?.

- Tại vì sao?!. Tại vì sao mà chết?!. – Dũng lao đến nắm lấy đôi bờ vai của Lan hỏi dồn.

- Là do thiếu oxy mà chết! Nghe nói trong miệng của cha còn có một cánh hoa Sứ màu trắng tím. – Nói đến đây Lan chợt nhìn Dũng chăm chú.

Dũng đờ đẫn nhìn Lan, anh buông lỏng hai tay quỳ gối xuống đất. Đối với Dũng sự thật này không khác gì một lưỡi dao xoắn vào tim nhức nhối. Anh cúi đầu lảm nhảm một mình.

- Là cô ấy...! Phải chăng là cô ấy...!.

Dũng cứ quỳ gối như thế cho đến khi Lan đi khuất, không gian bao trùm nỗi thống khổ vô hạn và tĩnh mịch đến não nề. Trong góc tối của căn phòng có một gã đàn ông cô độc thê lương miệng lầm bầm lẩm bẩm không thành tiếng, nửa như oán hờn nửa như khẩn cầu. Trong lúc bạn cảm thấy đau khổ nhất điều đầu tiên mà bạn nghĩ đến sẽ là gì?. Gã đàn ông đau khổ đó ngồi phịch xuống đất hai chân khẽ co lại, hai tay ôm lấy gối lặng khóc một mình.

Chú Thích:

(*) : là bảy lỗ trên mặt gồm hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, và miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.