Trí lặng nhìn thi thể của cha hắn. Miệng khẽ cười, trong nụ cười ẩn chứa vị chua chát.
- Cuối cùng rồi cha cũng ra đi. Trước lúc chết có nghĩ đến con không?. – Hắn thì thầm.
Lần đầu tiên trong đời, bất ngờ... một giọt nước mắt... lăn dài trên má. Là điều gì đó khác thường, điều gì đó chua xót khiến phải rơi nước mắt. Hắn... đã khóc trước thi thể của cha mình dù chỉ là một giọt nước mắt. Bất giác ánh mắt lạnh lùng, tàn nhẫn ấy trở nên buồn bã thê lương vô bì, thật khó có thể khiến người ta nghĩ rằng con người này đã từng nhẫn tâm như thế nào.
- Đã bao giờ cha coi tôi là một người con của cha không?. – Hắn thỏ thẻ. – Cha có biết tôi đã từng hy vọng như thế nào khi tôi được về bên gia đình không? Vậy mà sao cha mẹ lại đối xử với tôi như thế? Tôi đã tổn thương như thế nào? Thất vọng đến dường nào? Cha có biết không?. – Hắn cắn thật chặt răng, mặt cúi gầm, tay nắm lại hình quả đấm.
Sau lời nói ánh mắt cũng thay đổi, trở nên dửng dưng mà tàn độc, dường như muốn hủy hoại tất cả mọi thứ trước mắt. Hắn ngước mặt nhìn mặt cha mình lần cuối cùng rồi xoay đầu bước đi kèm theo lời nói khẽ.
- Vĩnh biệt cha!. – Khuôn mặt vẫn lạnh lùng như tiền.
Sau khi Trí đi khỏi không lâu, có một người xuất hiện nơi hắn vừa rời đi, người đó không ai xa lạ chính là Tín. Gã đứng nhìn thi thể ông Thái, khuôn mặt đăm chiêu khó diễn tả, khó ai mà biết hắn đang nghĩ gì.
***
Khoảng 9h tối, Tại nhà ông Thái.
- Đi đâu mới về đấy?. – Nga hỏi cộc lốc khi thấy Trí bước từ ngoài vào.
- Mới đi thăm cha về!!.
- Vậy sao, có đúng là cha đã chết thật không?.
Câu hỏi của Nga khiến Trí dừng khựng lại, một ánh mắt, rất nhanh liếc thẳng vào mặt Nga khiến ả cảm thấy lạnh gáy.
- Vậy chị nghĩ sao?. – Trí từ tốn, hắn vẫn không rời ánh mắt khỏi Nga.
- Không! Không có gì! Tao chỉ hỏi vậy thôi!. – Nga lắp bắp.
- Tại sao chị không đến nhìn mặt cha?!. – Trí nhấn giọng.
- Tại...! Tại anh chú mày mới chết...! Rồi tới cha, trước đó là mẹ nữa, nhiều chuyện quá...! Nên tao không muốn đi!. Mắc công nhìn mặt cha tao không kiềm nổi xúc động. – Nga vội vàng phân bua.
- Thật sao!. – Trí hắng giọng, ánh mắt có phần tàn nhẫn.
Bất giác Nga cảm thấy sợ hãi, người ả bắt đầu run rẩy, cái nhìn của Trí thật là đáng sợ. Nga vội lái sang chuyện khác.
- Ủa! Sao tao không thấy vợ mày vậy?!. Không đi chung sao?.
Trí lặng đi giây lát rồi cũng thu ánh mắt về.
- Em thấy nó còn mệt trong người vì khóc nhiều, dạo gần đây có nhiều chuyện không tốt, nên đưa nó về nhà mẹ một thời gian, đợi mọi chuyện đâu vào đấy thì rước nó về.
- Ùhm! Như vậy cũng tốt, còn về để mà chia tài sản nữa chứ...Ứ! – Nói đến đó Nga bỗng nín bặt rồi nhìn Trí chăm chăm nhưng e rằng đã qua muộn.
- Chị vừa nói gì thì phải. – Trí cười nhưng ánh mắt thì có vẻ rất khác.
- Đâu có!! Mày nghe lầm ấy chứ! Chị đâu có nói gì!. – Nga phân bua.
- Tôi vừa nghe chị nói gì đó có gia sản nữa mà?!. – Trí lạnh lùng bước tới gần Nga.
Dường như biết được sắp có điều gì chẳng lành nên Nga cứ thụt lùi mãi.
- Đâu có...! Chị đâu có nói cái chi đâu!. – Nga lắp bắp run rẩy.
- Chị không cần phải chối nữa!. – Trí cười nanh ác. – Chồng chị cũng vì nghĩ tới chuyện đó mà chết đấy!.
- Đúng!! Là tôi đó!! Chị có cần tôi lặp lại không?!. – Trí vẫn không ngừng tiến đến Nga.
- Mày!!! Mày đã giết chồng tao!!! Chó đẻ!!!. – Nga hét lớn tiện tay quơ lấy ấm trà sứ trên bàn ném thẳng vào mặt Trí.
- Xẻng!!!. – Trí vừa kịp né sang một bên, ấm trà rơi thẳng xuống đất vỡ tan.
Vừa ngay lúc đó Nga vụt chạy đi, Trí kịp thời đưa tay nhảy chồm tới nắm vội bờ tóc ả kéo mạnh lại. Do bị kéo mạnh về phía sau, Nga mất trớn ngã ngược về và nằm trọn vào bờ ngực của Trí. Cũng vừa lúc đó hắn vòng đôi bắp tay rắn chắc kẹp lấy đầu và cổ của Nga xiết mạnh. Bị Trí xiết mạnh khiến Nga không thể thở nổi, ả cố sức chồm tới phía trước, cả hai ngã sấp xuống mặt bàn nhưng Trí vẫn không nới lỏng tay khiến Nga càng thêm khó chịu. Vừa thay lúc đó Nga kịp nhìn thấy cái gạt tàn thuốc bằng sứ mà ông Thái hay dùng, không chờ đợi gì thêm ả đưa tay cố sức nắm lấy cái gạt tàn.
Mọi nổ lực của Nga đã được đền bù xứng đáng, ả chụp lấy gạt tàn đập ngược về phía sau ngay trên đỉnh đầu của Trí.
- A...aa.aa..a...!!!. – Trí hét lên đau đớn buông Nga ra rồi đưa tay ôm lấy đầu.
Không chờ thêm cơ hội nào, Nga bồi thêm một cú nữa vào má trái của Trí nhưng lần này may mắn không mỉm cười với ả. Trí chụp tay Nga lại, tay kia tán thật mạnh vào mặt của ả và sẵn chộp luôn lấy cái gạt tàn trên tay ả rồi theo thế đó phán thêm cho Nga một cái đau điếng vào má bằng chính cái gạt tàn khiến ả té nhào xuống đất choáng váng. Nga chỉ vừa kịp định hình lại thì....
- Phập!!!. – Trí cắm phập cạnh nhọn của cái gạt tàn vào ngay giữa trán của Nga, máu bắn lên tung tóe.
- Ịch!!. – Tấm thân Nga đập mạnh xuống, máu bắt đầu lan ra trên nền đất.
Dường như còn một chút lý trí, cặp mắt ả cứ ngó liếc ngang dọc khắp nơi cho đến khi máu ọc ngay cửa miệng mới chịu xuôi tay nhắm mắt. Trí cúi xuống rút mạnh hung khí khiến máu tươi phun trào thêm.
- Bẻng...!!!. – Tiếng đổ vỡ của ly tách vang lên sau đó.
Trí giật mình quay đầu lại, nhìn thấy con Đẹt đứng đó há hốc mồm. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu hắn: " Thôi chết. Mình đã sơ ý quên rằng vẫn còn con Đẹt ở nhà ".
- Mày đã ở đây khi nào?. – Vừa hỏi hắn vừa bước gần đến.
Con Đẹt như tỉnh mộng nhìn Trí run lẩy bẩy không thốt lên lời.
- Cậu...cậu...hai...tha...cho...con.
- Mày đã thấy hết rồi phải không?. – Trí nhấn mạnh.
- Ai đó cứu tôi với!!!!. – Con Đẹt hét lớn vụt chạy ra ngoài. Chỉ vừa mới bước chân đến cửa thì....
- Cốp!!! Xoảng!!!. – Gạt tàn bay thẳng vào đầu ả báng dội xuống đất vỡ tan tành.
Con Đẹt xây xẩm mặt mày, bước đi loạng choạng vịnh ngay thành cửa giây lát rồi cũng ngã ra đất nhưng vẫn cố sức trườn lết ra ngoài. Máu tuôn xuống đến cổ rồi nhỏ giọt trên nền đất.
- Đừng...giết con...con...con...xin cậu... làm ơn...tha cho con. – Con Đẹt cố van xin.
Trí không nói gì, khẽ nhặt một trong những mãnh vỡ của gạt tàn và từ từ bước đến gần con Đẹt.
- Cố lên!! Mày sắp đến đích rồi! Chỉ còn một chút nữa thôi!. – Trí cười trêu đùa.
- Xin... đừng... - Con Đẹt thở dốc nhưng vẫn cố gắng trườn ra ngoài.
- Tao cho mày mười giây để lết ra ngoài cổng! Nếu mày mà kêu cứu thì tao sẽ trừ đi một giây! Mà cho dù mày có kêu cứu cũng chẳng ai nghe đâu! Ha ha ha...!. – Trí cười khanh khách.
- Đừng mà... tha cho tôi. – Con Đẹt nài nỉ.
- Mười, chín, tám, bảy. – Trí bắt đầu đếm. – Sao hả có thấy thú vị không?.
Con Đẹt thở hồng hộc, mắt bắt đầu mờ dần đi vì máu thấm vào nhưng không còn thời gian để ý tới, ả dùng hết tất cả sức lực còn lại mà trườn tới. Giờ đây con Đẹt chỉ là một con cá đã nằm trên thớt.
- Sáu, năm, bốn, ba!.
- Đừng mà!! Đừng mà! Con xin cậu. – Con Đẹt nức nở.
- Chỉ còn một chút nữa thôi! Gắng lên nào. – Trí thúc giục.
Quả thật chỉ còn cỡ sáu gang tay nữa thôi là đến nơi, con Đẹt cứ như thiêu thân trườn nhanh về phía trước.
- Hai, một!. Ha ha ha giỏi! giỏi! Mày đã đến đích rồi! Ha ha ha....
- Có...phải...cậu...sẽ...tha...cho...con...không?. – Con Đẹt thì thào.
- Đương nhiên rồi!.
Hắn nắm đầu con Đẹt xách ngược lên và...
- Roẹt!! – Hắn cầm mảnh vỡ trước đó dùng sức rạch một đường rất sâu ngay cổ con Đẹt, máu phún ra từng hồi, còn chưa hết, hắn dùng chân đạp mạnh lên lưng nạn nhân rồi dùng hai tay nắm lấy tóc, dốc hết sức giựt mạnh lên.
- Phọc! phọc! phọc! tóc!!!. – Trí bứt đầu con Đẹt quẳng ra một bên. – Ha ha ha!!! Tao nói tha cho mày có nghĩa là đưa mày đi nhanh hơn để mày khỏi phải chịu đau đớn chứ không phải là để cho mày sống!.
Giờ đây không nơi nào trên người hắn mà không có máu, hắn như một con quỷ không có nhân tính đang sống giữa loài người. Hắn nhìn đôi tay đầy máu tanh, đôi mắt sáng quắc, miệng cười khanh khách.
- Chết hết đi! Chết hết đi! Muốn giành mọi thứ của tao hả! Ha ha ha!. Không thể nào đâu!!.
Sau cái chết của ông Thái hắn dường như đã phát cuồng, bất cứ ai hay bất cứ thứ gì cản trở hoặc gây trở ngại cho hắn thì kết quả đều như nhau.
- Cạch!!.
Nụ cười của Trí ngưng bặt. Cánh cổng từ từ mở ra. Người con gái đó, mắt đẫm lệ ướt nhòa, run rẩy trước gió không nói nên lời. Chỉ cách nhau một cánh cổng thôi mà như xa xăm bất tận, giữa địa ngục và thiên đàng.
Hắn đứng đó ngắm nhìn nàng, đôi môi run run không nói nên lời.
- Là anh sao?. Quả thật là anh sao?!. – Dung lẩm bẩm.
Hắn cúi đầu không nói gì, biểu hiện trên khuôn mặt vô cùng khó diễn tả.
- Anh không phải là con người!!! Anh không phải là chồng của tôi. – Dung hét lên nức nở.
- Dung!! Anh xin lỗi. – Trí thì thầm.
- Anh là tên giết người!! Tôi sẽ báo công an!!!. – Nói xong Dung vụt chạy đi.
Trí hoảng hốt lao ra nắm lấy tay Dung lại.
- Buông ra!!! Ai đó cứu tôi với!!!!. – Dung hét toán lên.
- Bốp!!. – Trí đưa tay trấn ngay cổ Dung khiến cô ngất xỉu.
Hắn liền đưa tay đỡ lấy Dung, đôi mắt bỗng hóa hiền lành nhìn cô tha thiết. Ôm chặt Dung vào lòng, Trí thỏ thẻ.
- Tại sao em lại về đây?! Tại sao chứ?!.
Hắn xiết thật mạnh đôi vòng tay, vuốt mái tóc huyền của Dung. Lát sau, hắn bồng cô lên và nhè nhẹ đi vào trong. Cách đó không xa, không biết Lan đã đứng đó từ khi nào, sau khi thấy Trí đưa Dung vào trong bóng cô cũng khuất dạng ngay sau đó.