Trinh Nữ Báo Thù

Chương 28: Dứt tình



Mãi đến chiều tối ngày hôm đó.

Tại miệng giếng cũ trong rừng. Nơi mà Trí đã giam giữ Dung nhưng hiện tại giờ đây chỉ có mình hắn là ngươi duy nhất.

- Sao lạ vậy nhỉ?!.

Trí thả dây leo xuống miệng giếng rọi đèn pin xung quanh, hoàn toàn không thấy bóng Dung đâu, điều này khiến hắn cảm thấy điên tiết.

- Không thể nào như thế được! Làm sao cô ấy có thể trèo cao như thế?!.

Trí tức tốc leo trở lên mặt đất và bước tới hai bao bố đã đem theo trước đó, hắn dùng sức kéo lê tới thành giếng và quẳng xuống. Kế đó hắn cầm vài chai rượu bằng thủy tinh ném xuống miệng giếng. Như cảm thấy mọi việc đã đâu vào đấy hắn tự mồi cho mình điếu thuốc và ngồi xuống nơi thành giếng miệng lầm bầm.

- Ở đó mà mục xương đi, muốn chiếm gia tài hả?! Xuống âm phủ mà chiếm.

Trí rít mạnh hơi thuốc rồi phun ra làn khói mỏng trầm ngâm chừng giây lát hắn thả điếu thuốc xuống giếng, chỉ vài khắc sau đó lửa đã cao tới miệng giếng rọi ánh sáng vàng le lói khắp nơi. Sau đó Trí ngã mắt nhìn đăm đăm về phía cánh rừng gần đó, dường như cảm thấy có điều gì khác thường khiến hắn chau mày. Cuối cùng hắn quyết định tiến vào cánh rừng.

***

Cùng thời gian này Dung đang chạy băng qua những cánh rừng, dường như đã đuối sức trước những sự việc đang diễn ra với lại cô chưa có gì vào bụng từ lúc bị Trí giam giữ cho đến bây giờ nên người Dung đói lả, lại còn phải chạy bộ hơn nửa ngày trời. Tà áo lem nhem dính đầy bùn đất chỉ vì té ngã nhiều lần nhưng cô vẫn cố sức chạy, từng lời nói từng ánh mắt của những linh hồn bị Trí giết hại cứ ẩn hiện trong đầu Dung khiến cô không thể nào dừng lại mà nghỉ ngơi được, lúc này trong Dung thật đáng thương. Ngoài ra trong ký ức của Dung hình bóng của Trí lại hiện lên rõ rệt, nụ cười hiền hòa ngày xưa nay lại biến thành tà ác và ánh mắt nhìn cô si mê ngày nào lại trở nên tàn nhẫn vô ngần, điều này khiến Dung đau đớn nước mắt lã chã thấm vào da thịt lạnh buốt nhói đến tim gan, cô đã những tưởng mình là người hạnh phúc nhất trên đời khi được Trí yêu thương chiều chuộng thế mà giờ đây cô lại phải đối diện với những sự thật mà chính hắn đã gây ra.

Lại một lần nữa Dung vấp ngã nhưng lần này cô không đứng ngay lập tức như những lần khác mà ngồi ngây dại chỉ vì chiếc vòng cẩm thạch màu trắng mà Trí tặng cho cô hôm sinh nhật đã vỡ tan, nhìn những mảnh vỡ trên đất nước mắt Dung lại chực tuôn rơi, thật khó có thể nói tình cảm của Dung lúc này. Cô không đủ sức đứng dậy nữa, từ trong rừng thẳm ẩn chứa một nổi đau mờ nhạt.

Bất chợt một bàn tay đặt lên vai Dung khiến cô giật nẩy.

- Sao chị lại ngồi ở đây thế?!.

Người vừa lên tiếng không ai xa lạ chính là Lan vợ của Dũng. Nhìn thấy Lan, Dung như cá gặp phải nước, chợt ôm chầm lấy Lan mà khóc nức nở.

- Tại sao lại như thế này?! Tại sao anh ấy lại làm như thế?! Hu hu hu...

- Chị bình tĩnh lại đi nào! Có gì từ từ nói, có em ở đây rồi chị không cần phải sợ. – Lan vưa xoa lưng Dung vừa an ủi.

.......

Sau vài phút Dung kể lại hết mọi sự tình về việc được oan hồn của Sơn cứu sống ra sao cho Lan biết. Nghe xong Lan khẽ thở dài.

- Cũng may là như thế! Chị có biết em và Tín kiếm chị vất vả lắm không?!.

- Sao?! Em biết Tín àh?. Mà chị quên hỏi tại sao em lại xuất hiện lúc này, mấy ngày qua em đã đi đâu?.

- Thật tế em không phải là Lan.... – Lan có vẻ ngập ngừng.

Lần này chính Lan là người phải kể cho Dung nghe mọi chuyện.

.......

- Nói vậy.... em chính là.... Nhạn...

- Vâng! Thật ra Lan đã tự vẫn rồi chị, em muốn mượn thể xác của cô ấy để làm một vài chuyện.

Chuyện này vô cùng đáng sợ đối với Dung, từ lúc nhìn thấy oan hồn của mọi người Dung đã cảm thấy hoang đường lắm rồi bây giờ lại thêm chuyện ma nhập xác thử hỏi ai mà tin cho nổi.

- Nói vậy là... Lan đã chết rồi sao?!.

- Em không biết....?! Dường như linh hồn của cô ấy đã ngủ vùi trong thể xác, em không thể nào đánh thức được nên đành mượn tạm.

Dung không nói gì nữa mà chỉ im lặng, một lần nữa cô lại nhìn vào những mảnh vỡ của những chiếc vòng cảm thạch, đột nhiên cô đứng phắt dậy.

- Chị định làm gì?!. – Lan tò mò hỏi.

- Chị phải đi gặp Trí! Nhất định là vậy.

- Trời đất! Giờ này mà chị còn muốn gặp hắn sao? Chẳng lẽ chị không sợ hắn sẽ giết chị diệt khẩu àh?!.

- Anh ấy nhất định không làm thế! Chị tin chắc như vậy. – Nói xong Dung vụt chạy đi để lại Lan một mình với ánh mắt ngỡ ngàng dõi theo.

- Điên rồi! Chị ta điên mất rồi!. Không được mình phải báo cho Tín biết. – Nghĩ xong Lan cũng vụt chạy đi theo hướng khác.

Sau khi cả hai rời khỏi chừng vài giây cũng là lúc bóng Dũng bước đến. Gã hướng ánh mắt về phía Lan vừa chạy đi giây lát song vẫn một mực bước theo con đường của Dung.

.......

Thời gian sau đó tại nhà ông Thái.

Dung khẽ mở cổng bước vào trong nhà, gió thổi hiu hiu khiến cô cảm thấy có phần ớn lạnh, ngôi nhà này lúc trước từng gắng liền biết bao kỷ niệm giữa cô và Trí vậy mà giờ đây muôn phần lạnh lẽo. Dung buồn bã không muốn nhìn thêm liền nhanh chân bước vào trong. Vừa vào đến phòng khách đã nghe tiếng Trí cười vang.

- Ha ha ha ha ha....! Không ngờ em vẫn còn dám về đây sao?! Em muốn xem tôi chết ra sao đúng không?!.

- Anh nói thế có nghĩa là gì?!. – Dung thoảng thốt.

- Nghĩa là gì àh?! Em muốn hại tôi! Muốn người ta biết chuyện tôi đã làm! Nên em đã báo cho tên thiếu tá đó biết chứ gì?! Em giỏi lắm! Ngày xưa em đã từng quen hắn, thế mà khi tôi hỏi em lại không dám nói.

- Làm... làm sao anh biết chứ?!.

- Ha ha ha ha ha! Hãy hỏi chính bản thân em kìa! Tôi đã nghi ngờ rồi mà! Nếu tôi không âm thầm điều tra thì có lẽ em sẽ giấu tôi suốt đời.

- Vậy tại sao anh không nói ra chứ!

- Vì tôi còn yêu em nên tôi thà là bỏ qua tất cả nhưng không ngờ em lại muốn phản bội tôi!! Muốn người ta bắt tôi!!!.

- Không!!! Em không có!!. - Dung phản bác.

- Không có hả?!! Ha ha ha... Hãy nói cho tôi xem đây là gì?!.

Tiếng lộp cộp vang khắp nhà khiến Dung gợn cả gai óc, cô rụng rời nhìn vật mà Trí vừa ném xuống đất, đó là một chiếc sọ người.

- Đây là.... Không lẽ....?!. – Dung cảm thấy đầu óc choáng váng khi bắt đầu hình dung ra điều mà cô không thể nào tưởng tượng được.

- Phải!!! Là của hắn đấy! Hắn đã nói với cô những gì?!

- Tại... tại sao anh lại độc ác như thế?! Người đã chết rồi anh không thể nào để cho người ta được yên hay sao?!.

- Hắn không xứng đáng để được cô thương hại.

Câu nói của Trí khiến Dung tê tái cõi lòng thế mà vừa mới đây cô lại nghĩ rằng hắn sẽ có thể thay đổi và sự thật thì cô đã lầm, người như Trí không thể nào thay đổi được nữa.

- Tại sao anh lại thành ra thế này?!. – Dung nức nở.

- Em có biết tôi làm như thế là vì điều gì không?!. – Trí vừa nói vừa bước xuống phòng khách và tiến gần lại phía Dung, sau lưng hắn vẫn còn giấu vật gì khác. – Tôi làm thế một phần cũng vì muốn cuộc sống của tôi và em tốt đẹp hơn mà thôi, thế mà em lại không hề nghĩ tới tôi. Vậy thì em không cần phải sống trên đời nữa!!.

Trí giơ cao cây kéo sau lưng, trong giây phút ngắn ngủi ấy vẫn còn thấy được một đôi mắt đỏ hoe, phải chăng hắn không đành lòng. Dung chẳng biết làm gì ngoài than khóc nhưng ánh mắt cô vẫn nhìn Trí nồng nàn và tha thiết.

- Em còn lời nào để nói với tôi không?!. – Trí thỏ thẻ.

- Anh nghĩ em không yêu anh sao?!. Trong lòng em đã chôn sâu những kỷ niệm đau buồn đó để có thể đến với anh đến khi biết được những điều sai trái mà anh đã làm nhưng em vẫn không đành lòng nhìn anh chìm sâu vào tội lỗi. Em muốn anh trở lại như trước kia, người đã làm cho em mỉm cười hạnh phúc.

Giọt nước mắt lăn dài trên gò má của Trí nhưng liệu hắn có buông tha cho Dung hay không?. Thật tế là không, khuôn mặt hắn bỗng dưng biến đổi dị thường, bờ môi hắn tím ngắt và ánh mắt trông tàn nhẫn vô bì.

- A a a a a a a....!!! – Hắn thét lên một tràng dài rồi đâm mạnh cây kéo xuống.

***

Cùng thời gian này tại Cơ Quan Cảnh Sát huyện Long Mỹ.

- Cô nói sao?! Hiện giờ Dung đang về nhà tên Trí?! Cô ấy có điên không?! – Tín lớn tiếng.

- Không còn thời gian để hỏi đâu! Anh phải đi cùng tôi. – Lan hối thúc.

.......

- Này đừng có nhanh như thế chứ! Tôi theo không kịp.

- Đến giờ này mà anh còn chậm chạp như vậy sao?! Bạn gái anh sắp chết rồi đấy.

- Có giỏi thì chạy bộ như tôi này!! Cô toàn bay không àh! Làm sao tôi theo kịp chứ!. – Tín thở hồng hộc.

- Xin lỗi! Vì vội quá nên tôi không để ý rằng mình đang bay. – Nói xong Lan thả mình rơi nhẹ xuống mặt đất. – Tôi tự nghĩ tại sao anh không dẫn theo đồng đội mà chỉ đi một mình?!.

- Không được! Nếu họ biết cô là ma thì.... Với lại tôi muốn tự mình giải quyết chuyện này!.

- Anh đừng nên coi thường hắn, Trí không tầm thường như anh nghĩ đâu, đó là con quỷ đội lốt người.

- Dù hắn là gì đi nữa thì cũng chẳng đáng để tôi bận tâm! Điều quan trọng lúc này là phải cứu Dung, không biết giờ này cô ấy ra sao nữa?!.

Vài giờ sau đó. Họ chạy băng qua cánh rừng già thăm thẳm cho đến khi ngôi nhà cổ kính được xây theo kiểu Pháp từ từ hiện ngay trước mặt. Ngôi nhà bây giờ tựa như là địa ngục, âm khí bốc lên nồng nặc và thoang thoảng mùi máu tanh. Điều gì sẽ xảy ra khi Tín và Lan bước vào nơi này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.