Trinh Nữ Báo Thù

Chương 31: Bờ vực (hết)



Dưới cơn mưa, có hai hình bóng loáng thoáng trong màn đêm. Hận thù, dục vọng, đau khổ, tuyệt vọng, mọi thứ hầu như đều đã phơi bày trong hai con người. Dưới ánh chớp của đêm, những tia sét chớp ngang để lộ rõ nhân ảnh dữ tợn của Trí, trên tay cầm cây kéo vung lia lịa không ngớt vào Dũng.

- Anh hai! Hãy nghe em nói!! Đừng tiếp tục như vậy!!

- Đừng nhiều lời!! Chỉ cần mày chết đi là mọi thứ sẽ thuộc về tao! Ngay cả sự thật mày vừa mới tiết lộ cũng sẽ chẳng ai biết!

- Xoẹt! Hự!! – Một vết thương khá sâu xuất hiện trên gò mà của Dũng.

- Bộp!!!.

Sau khi được Trí tặng một vết thương khá sâu trên mặt, Dũng đã nhanh chân đá hắn một phát văng ra xa.

- Tệ thật! Anh ấy bị thương như thế mà vẫn nhanh được sao? – Dũng nghĩ thầm.

- Yah ah..ah!!! – Trí vẫn tiếp tục xông vào Dũng.

- Nếu anh không dừng tay lại thì đứng trách tôi!!! – Dũng lớn tiếng.

- Ọc! Hự!! A a a a a a...!!!!! – Quá nhanh tay, Trí đã phóng thẳng cây kéo đâm sâu vào vai Dũng.

- Ha ha!!! Ngây thơ quá đó Dũng!! Mày nghĩ tao chỉ biết có thế thôi sao?!

- Bốp!! Bốp!!Hự! – Trí lao đến bồi thêm hai cú đấm vào mặt Dũng khiến anh ngã nhào ra đất.

Kế đến hắn dùng chân giẫm lên cây kéo ấn mạnh vào vai Dũng.

- A a a a a a a....!!!!! – Dũng quằn quại thét lên đau đớn.

- Cảm giác thế nào?! Đau lắm phải không?!Tại sao lại không kêu cứu?.

- Ư..ư..! Anh... hai! Hãy... từ bỏ đi! Không có... kết quả đâu! Em xin anh....!

- Thằng khốn!!! Đến lúc này mà mày vẫn nghĩ rằng tao sẽ quay đầu sao?!

- Có...thể mà! Có thể...mà! A a a a...!

Cây kéo lún quá sâu khiến Dũng không thể nào nói được nữa, cuống họng chỉ chực trào từng ngụm máu tươi.

- Bụp! Hự! – Nhân lúc Trí không để ý, Dũng dùng chân đạp ngay đầu gối bên kia của hắn khiến Trí mất thăng bằng ngã vật xuống.

Hắn lảo đảo đứng dậy, dường như chỉ chờ có thế, Dũng dùng hết sức bình sinh của mình đứng dậy và lao thẳng người về phía Trí.

- Bốp!!!! Hự!! Á! – Cả hai cùng lao người xuống vực.

- Phặt!

Không, vẫn còn một người trụ lại được, người đó chẳng ai xa lạ chính là Trí, hắn đã kịp thời bám lấy phiến đá bên bờ vực. Dường như sững lại đôi chút hắn vội quay đầu nhìn xuống bên dưới, thấy Dũng đã bám lấy một phiến đá khác và cách hắn chừng vài centimet.

- Chẳng lẽ nó muốn chết chung với mình sao? Thằng này đang nghĩ gì vậy? – Trí thì thầm.

Vài phút sau, Trí đã trèo lên khỏi miệng vực. Hắn lặng lẽ nhìn Dũng, thấy anh vẫn bám lấy phiến đá và đang cố trèo lên. Chi tiết này, hình ảnh này, đập vào tâm khảm hắn, len lỏi đến tận tâm hồn.

Kí ức là một điều gì đó khó diễn tả, nhiều khi ta cố gắng tìm quên nhưng vẫn không thể nào quên được, một hình ảnh đã khắc cốt ghi tâm khiến cho nhiều năm về sau vẫn còn cảm thấy xao động.

- Anh hứa là sẽ bảo vệ em suốt đời nhé!!. – Dũng cười híp mắt, nụ cười trong sáng đến bất ngờ....

- Anh hứa sẽ bảo vệ em suốt đời! Cho dù có chết đi cũng sẽ không quên lời hứa này! Mãi mãi không quên.....

- Mãi mãi không quên.....mãi mãi không quên..... không quên...

Lời nói ngày xưa vẫn cứ vang vọng mãi trong đầu khiến hắn cảm thấy đau nhói ở tim, lồng ngực như muốn nổ tung ra. Hắn ôm chặt lồng ngực, quỳ gục xuống ngay tại chỗ.

- Đau quá! Tại sao lại thấy đau như vậy?! – Trí thì thào.

Trong thời gian đó. Dũng đã trèo lên gần đến nơi nhưng do phiến đá phía trên quá nhỏ bé khiến anh không thể nào bám lấy hết trọn bàn tay, vết thương ở vai khiến Dũng gần như mất hết sức lực. Giờ phút này xem như Dũng đã cầm chắc cái chết.

- Có lẽ phải như thế thôi! Mình cảm thấy mệt mỏi quá rồi! Buông tay thôi. – Dũng tự nhủ lòng.

Và rồi Dũng khẽ buông tay, phó mặc cho số phận, chỉ cần như thế thôi sẽ kết thúc một đời người, không còn gì để hối tiếc. Dũng nhắm mắt mỉm cười và chờ đợi tử thần gọi tên mình.

Nhưng....

- Phặt!....

Cánh tay thô kệch quen thuộc bao năm vẫn không thay đổi một lần nữa đã giang ra.... nắm trọn lấy bàn tay không còn nhỏ bé như ngày xưa.

Có thể niềm đam mê, tham vọng và dã tâm sẽ làm thay đổi một con người nhưng có ai đó nghĩ rằng quá khứ sẽ mãi mãi không thay đổi cho dù ta cố xua đuổi nó như thế nào hay không? Và sự thật đã chứng mình điều đó.

Dũng mở to đôi mắt, ngơ ngác nhìn Trí, ánh mắt của hắn vẫn lạnh lùng. Nhưng Dũng không hề để ý đến ánh mắt đó, anh khẽ mỉm cười.

- Cám ơn anh hai!

- Không cần cám ơn!! Tao chỉ không muốn mày chết dễ dàng như vậy!. – Trí từ tốn.

Sau khi được Trí kéo lên, Dũng mệt lả người nằm phục xuống đất, vết thương ở vai khiến anh thở không ra hơi, lúc này trời mà có sập xuống anh cũng chẳng đứng dậy nổi.

Trí cũng không khá hơn Dũng, hắn mệt mỏi ngả người tựa lưng vào tảng đá gần đó, hơi thở dồn dập đến khó tả, nhìn Dũng nằm trơ như khúc gỗ khiến hắn phải suy nghĩ.

- Thằng khốn! Tại sao lại không phòng bị gì hết?! Nếu mà bây giờ tao ra tay thì mày chết chắc. Ôi chao! Sao lại đau thế này! Không khéo mình chết mất!.

- Anh hai! – Bất ngờ Dũng lên tiếng. – Có phải anh vẫn nhớ đến lời hứa?! Vì vậy mà anh đã cứu em phải không?!.

- Im đi nhóc!! Đừng quá tự đề cao mình như vậy!! Tao không tốt như mày nghĩ đâu!! – Trí lớn tiếng.

- Anh đừng có chối nữa! Lớn tiếng như thế không phải là đang phủ nhận sao?! – Dũng mệt nhọc mỉm cười.

- Này thằng khốn!!! Mày đang cố làm gì thế hả?!! Tao có thể giết mày ngay bây giờ đấy!! – Trí đứng bật dậy ôm vai từ từ tiến về phía Dũng.

Trong giây phút đó, rất nhanh và khẽ, hắn thoáng liếc nhìn về phía cánh rừng, điều gì đã khiến khóe môi bất chợt mỉm cười rồi vụt tắt.

Còn Dũng thì vẫn nằm đó không nói gì, yên lặng nhắm mắt và chờ đợi. Điều đó làm Trí tức điên lên, hắn không hiểu tại sao Dũng lại cứng đầu như thế, rốt cuộc thì hắn và Dũng ai cố chấp hơn ai. Tận sâu trong tâm hồn Trí dường như có hai nhân cách đang cấu xé lẫn nhau, làm hắn càng trở nên điên loạn và từ từ mất hết lý trí. Cuối cùng cái nhân cách yếu ớt đã tan biến nhanh chóng cũng như lúc nó mới xuất hiện. Đó cũng là lúc Dũng phải đối mặt với cái chết một lần nữa.

- Phụp!! Hự! A a a a a a a!!! – Trí bỗng nhiên rút mạnh cây kéo ra khỏi bờ vai Dũng khiến anh đau đớn thét lên kinh hoàng.

Lần này tử thần đã thực sự gọi tên Dũng, anh không còn cơ hội để thoát.

- Mày chết đi Dũng!!! Yah..ah!!!! – Trí thét lớn vung cao cây kéo và....

- Đoaàng..!!!! Hực!! – Một tiếng súng vang lên chói tai kèm theo một tia đạn bay thẳng vào cổ Trí.

Tròng mắt Trí trợn trắng, toàn thân co giật, một luồng điện chạy dọc sống lưng khiến đầu óc hắn trống rỗng, theo bản năng hắn đưa tay chộp lấy vết thương trên cổ. Máu vẫn cứ tuông không ngừng chảy tràn từ trên tay xuống ngực, hắn vẫn cứ mặc kệ, cố gắng lê từng bước chân đến miệng vực.

Lúc này Dũng đã dần trấn tĩnh, phát hiện điều gì đó rất lạ ở Trí, bàn tay của hắn đang cầm là....lưỡi kéo. Điều gì đã khiến bạn đau lòng và xúc động? Đã có ai làm điều đó với bạn chưa?Bạn có nhớ không? Hay bạn đã từng?. Đối với Dũng điều này làm con tim anh chùn lại, cảm thấy nghẹn ngào ở cổ, cố nói gì đó nhưng lại không thành tiếng. Cho đến khi Trí lao người xuống vực thì.....

- Không...!!!!! Anh hai!!!!. – Dũng điên cuồng hét lên và dùng hết sức lao thẳng đến bờ vực.

- Phặt!

Giờ đây tuy hoàn cảnh đã đảo ngược nhưng tình cảm vẫn không thay đổi, cánh tay nhỏ bé ngày xưa bây giờ đang nắm chặt bàn tay thô kệch.

- Anh hai!! Cố lên! Đừng buông tay!!

- Muộn rồi! Đây là cách tốt nhất để anh đền tội! Đừng cố gắng nữa Dũng!!

- Không!! Đừng bỏ em anh hai! Đừng mà!! – Dũng mếu máo.

- Tha thứ cho anh! Anh không phải là người anh tốt! Vĩnh biệt...! – Trí mỉm cười, nụ cười trong nước mắt.

- Không...!!!!! Đừng mà!!! Anh hai...!!!!!

Trí buông tay rơi thẳng xuống vực, trong giây phút cuối cùng hắn đã cười thật tươi và thét lớn.

- Hãy sống sao cho tốt nhé Dũng!!! Thay anh chăm sóc chị Dung...!!!

.......

- Hu hu hu!!! Anh hai...!!! – Dũng tức tưởi rên xiết.

Cùng lúc đó Tín và Lan đã chạy đến bên Dũng.

- Này Dũng! Có sao không?! Cậu ổn chứ?. – Tín hỏi dồn.

- Là anh? Chính anh đã cướp cò phải không?! – Dũng gắt

- Đúng! Là tôi! Tại vì tôi thấy hắn muốn giết anh nên tôi đã bắn! Bộ không đúng hay sao?! – Tín ngơ ngác.

- Khốn kiếp!!! Anh có biết mình đã mắc phải sai lầm không hả?!! – Dũng bật dậy hai tay nắm lấy cổ áo Tín xốc lên. – Tại sao anh không chịu nhìn cho kỹ?!! Anh ấy cầm lưỡi kéo chứ không phải cán kéo!! Tại sao?! Tại sao anh không chịu nhìn hả?!!.

- Thật... thật vậy sao?! – Tín lắp bắp. – Tôi cứ nghĩ rằng cậu sắp bị hắn giết nên tôi... tôi không ngờ hắn cố tình làm như vậy. Xin lỗi...!

Nhìn thấy thái độ của ân hận của Tín, Dũng cũng không muốn nặng nhẹ thêm nên buông ra. Lan đứng lặng nãy giờ nhìn Dũng không lên tiếng, chợt thấy bờ vai anh đầy máu tươi cô vội vàng xé lấy mảnh áo trên người bước đến gần băng bó cho anh bỗng Dũng lên tiếng hỏi.

- Em là Nhạn phải không?!

Lan lặng người khi nghe Dũng hỏi.

- Phải.

- Chính em đã giết cha mẹ tôi đúng không?! – Dũng lạnh lùng nhìn về phía khác.

- Vâng! Là em! Anh rất hận em đúng không?

- Hận thì có làm gì được đâu! Mà em đã là người chết thì có hận cũng chẳng ích gì.

Lan khẽ cuối đầu và tiếp tục băng bó cho Dũng.

- Vợ tôi còn sống không?! Hay là đã chết!

Lan vẫn không hề ngước lên nhìn Dũng, có lẽ khóe mắt đã ướt đẫm.

- Không! Cô ấy vẫn chưa chết! Chỉ có điều đang hôn mê thôi.

Dũng lặng lẽ quay sang nhìn Lan, thấy đôi vai gầy đang run lên, anh muốn ôm cô vào lòng nhưng không biết là vì Nhạn hay là vì Lan nên thôi. Dũng tiếp.

- Trả thù xong rồi sao cô còn ở đây?! Không đi đầu thai cho rồi!

- Cô ấy ở lại là vì anh đó!! – Tín tức tối vì thái độ của Dũng nên lên tiếng.

- Vậy sao? Sao cô đối xử với tôi tốt vậy? Lúc cô giết cha mẹ tôi, cô có nghĩ đến tôi không?. – Dũng không để ý đến Tín, vẫn giữ thái độ lạnh lùng nhìn Lan.

- Em biết anh đang trách em! Em không còn gì để nói! Ngày mai em sẽ trả lại cơ thể cho cô ấy và sẽ đi đầu thai khi có cơ hội. – Lan từ tốn.

Dũng không nói gì chỉ "hừ" lạnh một tiếng rồi khẽ đứng dậy quay lưng thất thểu bước đi.

***

Khi họ trở về nhà cũng là lúc trời tờ mờ sáng. Dung đứng trước cửa nhà đợi sẵn và đau đớn ngã vật ra bất tỉnh sau khi nghe Tín và Dũng kể lại mọi chuyện về cái chết của Trí.

Còn về phần Tín sau khi về sở đã ghi rõ trong báo cáo của vụ án và mở một cuộc họp báo: "Toàn bộ tám mạng người gồm ba người hầu, hai vợ chồng ông Thái, hai vợ chồng con cả và một người con thứ đã chết một cách bí ẩn và không tìm thấy nguyên nhân. Vì thời hạn điều tra sắp kết thúc trong khi chưa có manh mối nào mới nên người nhà nạn nhân đã viết đơn yêu cầu bãi bỏ điều tra và không muốn truy tố bất kì nghi phạm nào có liên can. Là sĩ quan cao cấp dưới thời Đệ Nhất Cộng Hòa, tôi thiếu tá Nguyễn Trung Tín xin tuyên bố kết thúc vụ án tại đây. Nhân đây trong lúc điều tra vụ án chúng tôi đã mất một đồng chí và chúng tôi rất lấy làm tiếc về sự mất mát to lớn này, xin chân thành chia buồn với thân nhân và người nhà của đồng chí đã hy sinh. Tôi là một sĩ quan cao cấp nhưng không bảo vệ được cấp dưới của mình nên cũng xin tuyên bố từ chức và rút khỏi đơn vị kể từ ngày hôm nay. Xin cám ơn và xin hết."

Cuộc họp báo kết thúc với nhiều sự ngỡ ngàng của các phóng viên, cũng chính vì thế mà có nhiều lý do để các nhà báo và cánh báo chí thời đó tha hồ thêu dệt, có nhiều bài viết hoang đường đến mức khó tưởng tượng khiến người trong cuộc khi đọc cũng phải bật ngửa.

.......

Một tháng sau, vào một buổi chiều hoàng hôn. Người ta thấy có đôi nam nữ lặng lẽ dạo chơi trong rừng. Hai hình bóng quen thuộc thuở nào cuối cùng cũng đi bên nhau mặc dù không ai nói với ai lời nào.

- Ngày mai em sẽ đi đầu thai! – Nhạn lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng.

- Vậy àh! – Dũng trả lời bâng quơ.

Nhìn thái độ hờ hững của Dũng, Nhạn buồn bã không nói gì tiếp tục bước đi bên anh. Có lẽ quá nhiều chuyện xảy ra khiến Dũng trở nên lạnh lùng nhưng cô không trách anh. Giờ phút này được bình yên bên anh cũng đủ để cô thanh thản ra đi.

.......

- Nhạn!!! Khoan đã!!! Chờ tôi với!!

Nhạn quay lại thấy Tín đang đuổi theo phía sau.

- Có chuyện gì vậy?!

- Àh! Cũng không có gì! Tôi được một người ủy thác trao cho cô món này! Xòe tay ra nào!

Tín lấy trong túi áo ra một cánh hoa Sứ màu trắng tím trao cho Nhạn và nói.

- Tuy anh ấy không nói gì! Nhưng tôi nghĩ cô hiểu! Chúc cô bình an.

Nhạn khẽ mỉm cười hạnh phúc, chỉ một cánh hoa Sứ thôi mà có thể giái thích bao nhiêu khúc mắt trong lòng một người, tình yêu thật là khó đoán phải không?.

- Cám ơn anh! Tạm biệt... àh không vĩnh biệt chứ! – Nhạn vẩy tay chào và từ từ biến mất trong màn sương.

.......

Hai ngày sau. Trên ngọn đồi xanh rêu đầy cỏ, bóng hình Dũng lặng lẽ trong gió, đứng trước dãy bia mộ chạm đá lạnh lẽo, trên tay cầm là một chiếc hộp thủy tinh trong suốt.

- Hôm nay là ngày sinh nhật của anh! Món quà này em đã làm từ nhiều năm về trước nhưng mãi đến hôm nay mới có cơ hội tặng anh! Mong anh bình yên nơi chín suối.

Dũng khẽ đặt chiếc hộp thủy tinh lên nắp mộ, bất ngờ sau lưng có một bàn tay nắm lấy vai anh.

- Này!! Đi thăm mộ mà không rủ bạn bè theo àh! Không hay đâu nha.

- Không phải cậu muốn đi cùng chị Dung sao? Đi với tôi bộ vui hơn àh?!

- Này này! Đừng có móc lò nhé! Cậu vốn biết Dung không bao giờ quên được anh hai cậu mà! Tôi hết cơ hội rồi! Thôi ở giá cho yên thân.

- Ha ha!! Phải vậy không?! Hay là đang cố gắng tìm ai khác thay thế!

- Tên khốn! Cậu không lên tiếng thì không ai nói cậu câm đâu! – Tín gắt gỏng.

- Nhiều khi mình không nói cũng có người nghĩ mình câm vậy! – Dũng nhếch mép.

Nhìn dáng vẻ của Dũng khiến Tín chỉ biết câm nín mà thôi. Chợt nhớ ra điều gì gã chợt hỏi.

- Mà cũng công nhận cậu khéo giữ kín thiệt!

- Hả?! Giữ kín chuyện gì?! – Dũng ngạc nhiên hỏi.

- Thì chuyện hắn không phải anh ruột cậu đấy! Đến bây giờ mỗi khi nhắc lại tôi vẫn còn thấy bất ngờ! Giữ bí mật như thế cậu không thấy ngứa miệng àh?!

- Ai nói cậu anh ấy không phải là anh ruột của tôi! – Dũng cười tươi tắn.

- Hả?!! – Lần này đến lượt Tín ngơ ngác.

- Ngày trước sau khi anh hai rời khỏi phòng của cha mẹ thì tôi cũng đã quay về phòng mình, vậy thì làm sao mà tôi biết họ sẽ nói những gì?.

Nhìn thấy Tín đứng chết trân nhìn mình, Dũng khẽ mỉm cười quay lưng điềm đạm bước đi và tiếp.

- Nói dối là xấu! Nhưng nhiều khi ta nên nói dối để có thể thay đổi một người thì không có gì là sai cả! Cậu nên học cách nói dối đi bạn tôi ơi!

- Trời đất! Hóa ra từ đầu tới cuối tên này là nguy hiểm nhất! Cũng may cậu ấy không phải phường gian ác. – Tín nhủ thầm.

***

Mười hai năm sau đó.

- Thương àh!! Chơi trong vườn thôi đừng đi ra ngoài đường nhé con! – Tiếng Dung từ trong nhà cất lên lanh lảnh.

- Dạ!!! Con biết rồi!!

Cậu bé trai dáng người nhỏ nhắn hí hửng chui tọt vào đám hoa Sứ.

- Mịn thật! Chúng mày thật là dễ thương! Hí hí! – Cậu bé mân mê từng cánh hoa và thì thầm.

Bỗng một bóng đen nhỏ thó chạy vụt qua khiến cậu bé giật mình.

- Ai đó?!!

Nhìn thấy một cô bé chừng mười tuổi, đôi mắt tròn xoe, hai má phúng phính nhìn mình chằm chằm, cậu bé đỏ mặt lớn tiếng quát.

- Mày là ai?!! Sao lại vào nhà tao?!!

- Dạ...! Em..em chỉ muốn nhìn những... bông hoa thôi ạh! Nó..nó đẹp quá nên em mới vào. – Dáng vẻ rụt rè của cô bé trông thật đáng thương.

Điều này làm cho cậu bé cảm thấy tội nghiệp.

- Mày cũng thấy chúng đẹp hả?!! Mày có thích không?!

Cô bé không nói gì chỉ khẽ gật đầu. Cậu bé bèn bức nhẹ một cành hoa và khẽ tiến đến gần cô bé...

- Tặng mày đó!! Nếu thích thì rảnh rỗi qua đây chơi nhé.

Cô bé ngước nhìn với vẻ ngạc nhiên và hỏi.

- Bộ anh không có bạn sao?!

- Ùhm?! Bọn nó nói tao là con trai mà thích hoa nên không chơi với tao!

Nói vừa dứt câu thì cậu bé cúi đầu xuống đất ngượng ngùng.

- Được ạh!! Vậy thì mình làm bạn nhé! Nếu rảnh thì em qua đây chơi.

- Ừh!! Quyết định vậy đi! – Cậu bé cười híp mắt và tiếp – Mày.. àh không em tên là gì?!

- Em tên là.....

- Thương àh!!!! Có chú thím Dũng và bác Tín xuống thăm nè!!! Vào nhà nhanh lên con!! – Giọng Dung vang lên cắt ngang khiến cô bé không kịp trả lời.

- Thôi anh phải vào nhà rồi! Hẹn gặp lại sau nhé!.

Cô bé dõi theo bóng hình ấy cho đến khi khuất bóng, bờ môi khẽ mỉm cười quay lưng rời đi, vườn hoa Sứ bỗng run lên khe khẽ sau đó, dường như chúng đang rất vui mừng.

.......

- Này con đi đâu thế?! Nhà cửa còn chưa dọn dẹp xong mà đã đi chơi rồi! Lát hồi còn qua chào hàng xóm mới nữa chứ!

- Tại con thấy nhà kế bên có vườn hoa Sứ đẹp quá nên mới vào xem!

- Trời!! Lỡ nhà đó có chó thì sao?! Con với chả cái lúc nào cũng bướng bỉnh cả!! Mấy bông hoa Sứ có gì hay đâu mà con mê thế?

- Con cũng chẳng biết nữa? Lần đầu tiên nhìn thấy chúng con đã cảm thấy rất quen thuộc! Và như thế con đã thích chúng.

- Con hễ thích cái gì là đòi cho bằng được! Mẹ còn lạ gì nữa! Ngay cả cái tên gọi con cũng tự đặt cho mình. Tên gì không chọn lại chọn tên "Nhạn" chẳng có ý nghĩa gì cả?!

- Nhưng con lại thấy rất ý nghĩa mẹ àh!!

- Hừ!! Không cãi lại với con! Về thôi kẻo ba chờ.

Trên con đường trải đầy hoa và nắng, hai mẹ con vừa đi vừa cười khúc khích với nhau thật khiến cho người ta cảm thấy cuộc đời không có gì đẹp hơn. Định mệnh cuối cùng cũng đã kết thúc, để lại rất nhiều nỗi và đau nước mắt cho những người trong cuộc nhưng có lẽ nụ cười vẫn sẽ hằn mãi trên môi cho đến cuối cuộc đời của họ. Nguồn của bạn "takechi7"

Hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.