Trinh Thám Đại Thiếu Gia

Chương 1: Người thừa



8 giờ 25 phút, ngày 7 tháng 7 năm 2017

Bên ngoài mưa đang rơi từng giọt nhẹ nhàng lên trên bãi đỗ xe của sân bay, dấu hiệu của một cơn mưa sắp kết thúc. Gió cũng đã không còn thổi loạn xạ như lúc mới bắt đầu, mà giờ đây chỉ còn lại những cơn gió nhẹ nhàng đến theo từng đợt dịu dàng nhưng cũng để lại cho mỗi người khách đang nôn nóng chờ đợi người thân từng cơn rung mình vì lạnh. Trong số đó có Ái Vy, một cô thư ký mới vào làm cho Công Ty Sky Dragon được hơn vài tháng, cô cũng đang đợi một người cùng với bác Lâm tài xế riêng của công ty. Người này cả cô và bác Lâm đều chưa từng gặp qua, chỉ biết tên, độ tuổi và chức vụ của anh ta trong công ty.

Tuy vậy, Ái Vy vì là một người mới, nên cô cũng không dám chắc rằng nguồn tin của mình về nhân vật mà cô đang đón này là ai. Bác Lâm thì chắc chắn biết vì bác đã gắn bó với công ty này nhiều hơn bất kỳ ai trong công ty, đồng thời bác cũng là một người rất có uy tín trong công ty và luôn được các anh chị em đồng nghiệp làm chung kính nể, không chỉ vì độ tuổi, nét mặt hiền từ chất phát, mà còn là vì kinh nghiệm uyên thâm của bác ấy. Ái Vy muốn hỏi thăm về nhân vật hôm nay cô và bác đang đón thật ra là ai nhưng lại cảm thấy hơi ngại và e dè, sợ bác nghĩ cô là một người nhiều chuyện hay gì đó. Cuối cùng cô mạnh dạn lại gần bác Lâm và hỏi:

_ Bác Lâm ơi, cho con hỏi bác cái này nghen?

_ Ừ, con nói đi. – Bác vừa cười vừa nhìn Vy

_ Dạ, con không phải loại người nhiều chuyện đâu, nhưng mà con cảm thấy hồi hộp quá bác ơi, nghe nói anh này là người rất có tiếng tăm của Tập Đoàn, mà giờ anh ấy về đây công tác, con nghe mấy anh chị trong công ty nói anh này được làm việc tại Mỹ rất lâu rồi nên chắc nói Tiếng Việt không rành, mà người Mỹ thì con thấy họ rất thẳng thắng trong công việc…. con có cảm giác sợ sợ sao đó bác ơi – cô cười buồn 1 cái

Như đoán được tâm lý của cô, bác Lâm cười giòn tan:

_ Haha... con đừng lo lắng quá như vậy. Để bác nói con nghe, tại bác thấy con cũng cỡ tuổi con gái bác, mà cũng thật thà nửa nên bác chỉ con cái này: thứ nhất con đang là trợ lý của một công ty, dù cấp trên có thay đổi vị trí hay không thì con cũng chỉ cần làm tốt công việc của mình là được. Muốn cho nghĩ việc một người có tài như con đâu phải là việc đơn giản, phải không? – Bác Lâm dừng lại một chút xem vẻ mặt của Ái Vy. Thấy cô có vẻ bình tâm hơn 1 chút, bác nói tiếp

_ Thứ hai là: con đừng nghe mấy người khác họ bàn tán nhiều, thật ra họ cũng như con với bác, có bao giờ gặp mặt hay nói chuyện với cậu Long này đó giờ đâu, toàn là đoán già đoán non thôi con à. Hơn nữa, cũng có thể một số người không thích con, cố tình nói vậy để con lo lắng hoang mang đó mà thôi.

Bác cười với cô, đôi mắt ánh lên vẻ hiền từ và chân thật, cùng với những điều bác vừa nói cho cô nghe, cảm giác như là đã có them một người chia sẻ được cảm giác hồi hộp, lo âu với mình. Ái Vy mừng rỡ cám ơn bác Lâm, như một bé gái mới được người lớn cho kẹo vậy:

_ Dạ! Con hiểu rồi. Con cám ơn bác…

Ái Vy vừa định tính xin bác Lâm chỉ giáo them vài điều, thì tiếng chuông thông báo chuyến bay vừa hạ cánh bên trong sân bay vang lên, làm cô, bác Lâm và cã những người đang chờ đợi xung quanh một phen giật mình:

“Tèng teng téng!…. Xin Thông báo. Chuyến Bay Vietnam Airline mang biển số ABC vừa hạ cánh an toàn tại cổng vào J7. Chúc tôi rất vui vì được du hành cùng quý khách. Kính chúc quý khách một chuyến đi thật vui vẻ và xin hẹn gặp lại quý khách trong chuyến bay tiếp theo. Ladys and gentlements…”

Chưa đợi phát thanh viên nói hết đoạn thông báo của mình, tất cả mọi người xung quanh nhà chờ đang lải rác khắp nơi bỗng ùa về cùng 1 chỗ, có người đến trước rào ngăn cách của cổng chờ, bị những người đến sau vô ý vì chạy quá nhành mà vô tình va phải, rồi họ cũng nhanh nhanh xin lỗi nhau vài câu rồi cùng hướng mắt về phía cánh cổng thủy tinh to lớn phía trong sân bay. Sau lớp kính sày, mọi người vẫn thấy từng tốp người cao lớn, nam thanh nữ tú, áo quần các kiểu từ từ bước ra, ai ai trong tay cũng hoặc có vali kéo tay hoặc có 1 chiếc xe đẩy to tướng bên trong là vô số các thùng cạc tong to nhỏ khác nhau…

Về phí bác Lâm và Ái Vy, vì đã có chuẩn bị từ trước, nên cô và bác Lâm cũng ung dung lôi từ sau cốp xe một tấm biển to tướng, tay cầm bằng ống nước cỡ nhõ, vừa tay cầm, bên trên là miếng giấy bìa cứng cỡ A1 có đề dòng chữ được chình chu tỉ mĩ “Logan Wayne (A. Long) – Công ty Sky Dragon”. Bác Lâm cầm tấm biển nhanh nhẹn tiến về phía cổng chờ, bác ngước nhìn lên phía trên dòng chữ để chắc rằng mình dơ mặt chữ về phí cổng, phía sau bác là Ái Vy, vì mang giày cao gót và mặc váy zíp, nên cô cũng từ từ tiến về phía bác. Cả hai đang hồi hộp chờ đợi, cái cảm giác xe lạnh lúc đầu hầu như đã bị quên lãng.

5 phút… 10 phút… 15 phút….

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, nhưng đối với bác Lâm và Ái Vy, thời gian đang trôi qua thật sự chậm, cảm giác hồi hộp đang từ từ bị thay thế bởi cảm giác lo lắng. Ái Vy vì quá nôn nóng nên cũng đã cất tiếng trước:

_ Sao lâu quá bác ha? Ai cũng ra hết nãy giờ rồi mà sao không thấy sếp Long ta? Có khi nào mình đi lộn cổng không bác?

Bác Lâm nhìn lên biển số cổng rồi trấn an Ái Vy:

_ Không đâu con, ở đây là cổng J7 mà. Bác nghĩ tại phải tốn thời gian kiểm tra hành lý hay sao đó… Kìa kìa, con nhìn cái người mặc áo xám đó coi, sếp Long kìa!

Cô lập tức nhìn về phía bác Lâm nói.

Cánh cổng tự động mở ra, 2 bóng người xuất hiện, 1 thanh niên và 1 người phụ nữ trẻ, cã hai đều ăn mặc rất lịch sự. Sự xuất hiện của họ làm cho những hành khách đang bước ngang xung quang họ, trong con mắt của bác Lâm và Ái Vy giống như những đoạn phim quay nhanh, còn 2 nhân vật chính thì khoan thai, từ từ bước ra sân khấu.

Người nam thì giáng người cao lớn, khá cân đối và lực lưỡng, trông anh chừng 25 – 30 tuổi. Kiểu tóc under cut hiện đại, kèm theo là màu tóc vàng vô cùng nổi bật, làm sáng lên khuôn mặt đầy nam tính của anh. Đôi mắt của anh sắc bén cộng với đôi lông mày đậm, chúng toát ra một luồng thần lực huyền bí khiến cho chỉ nhìn từ xa cũng đủ khiến người khác có cảm giác đây là người rất quyết đoán và dũng cảm. Anh đang mặc trên mình một chiếc áo sơ mi trắng, bên ngoài khoác một cái áo khỉ màu xám tro, quần tây màu trắng tinh và đôi giày tây màu đen lịch lãm. Một tay anh bỏ vào túi quần, tay kia anh kéo chiếc vali màu đen của mình. Anh chính là Logan Wayne, hay còn gọi là Long.

Cô gái có cùng độ tuổi với Logan, đang đi phía sau bên trái anh một chút, cũng toát lên một vẻ đẹp vô cùng cuốn hút. Gương mặt sáng ngời, trẻ trung và đầy nhiệt huyết, mái tóc màu vàng nâu óng mượt được búi lên gọn gàng, sóng mũi cao và đặc biệt là đôi mắt long lanh màu xanh nước biển với hàng mi dài cong vút của cô đã nhấn mạnh nét đẹp tinh tế của một cô gái người nước ngoài - chính đều này đã thâu tóm tất cả ánh nhìn của những người khác, dù họ là nam hay nữ. Cô đang mặc một bộ đồ dành cho các nhân viên công sở được thiết kế theo phong cách phương tây. Gam màu cũng là đen và trắng như của Logan nhưng vì là dành cho nữ giới, nên cũng góp phần không ít vào việc tô điểm cho những đường cong quyến rũ trên người của nữ chủ nhân đang mặc nó. Cô là Anna Phan

Anh đang giương mắt nhìn khắp sân bay từ trái sang phải. Nhưng cũng không lâu để anh nhận ra ngay tấm biển to tướng của bác Lâm. Anh chợt nhận ra cả người cầm tấm biểng và cô gái đứng bên cạnh đều đang hướng nhìn về phía anh vô cùng háo hức và giơ tay rất cao, giống như các em học sinh trong lớp đang tranh nhau trả lời một câu hỏi thú vị của giáo viên vừa đưa ra. Cô gái đứng kế bên anh cũng khẻ chạm vào tay áo anh, ra ý rằng cô đã phát hiện ra điều gì đó. Anh chỉ nhìn cô, mỉm cười và gật nhẹ đầu, cô gái cũng cười lại, sau đó cả hai như đã hiểu ý nhau từ trước, cùng tiến về phía Ái Vy và bác Lâm.

Thấy hai người đang tiến đến gần, bác Lâm nhanh chóng tiến về phía trước để đón lấy cánh tay đang giơ ra của cậu thiếu niên kia. Ái Vy cũng hiểu ý và cầm giúp bác Lâm tấm biển. Với một cô gái như cô thì nó khá nặng, vì sự việc diễn ra nhanh nên cô cũng hơi vất vả để tìm cách cầm chắc cây ống nước này. Đang không biết nên đặt tấm biểng xuống hay tiếp tục cầm nó trong tay thì cô nghe giọng nói trầm ấm của người thanh niên:

_ Dạ, con chào bác. Bác có phải là bác Lâm không ạ? – tay anh đang nắm lấy tay của bác Lâm một cách ôn hòa

_ Dạ phải, tui là Lâm nè cậu chủ. Cậu là cậu Long phải không? – bác Lâm nhẹ nhàng rời đôi tay của mình ra khỏi bàn tay ấm áp của chàng trai - Trông cậu lớn quá... lớn hơn so với trí tưởng tượng của tui.. haha.. không biết cậu còn nhớ không chứ ngày xưa lúc còn nhỏ xíu, tui hay dẫn cậu đi công viên lắm đó.. haha.. – bác Lâm vừa nói vừa giơ tay gãi gãi sau gáy mình, có vẽ bác hơi mắc cỡ khi nhắc lại chuyện xưa… không biết cậu ấy có nhớ một người giúp việc như mình không.

_ Dạ con nhớ chứ! Nhưng mà con cũng gần như không nhận ra bác sau bao nhiêu năm trời…. hình như là 20 năm rồi bác ha… bác trông gầy hơn hồi xưa nhiều… cũng nhiều tóc trắng hơn… bớt đẹp trai hơn hồi xưa rồi… haha

Cả bốn người cùng nhau cười vang, không hề để ý đến những cặp mắt hiếu kỳ xung quanh đang nhìn mình từ nãy đến giờ.

Bác Lâm vui vẻ ra mặt, song bác nhìn sang Ái Vy nãy giờ đang im lặng lắng nghe cuộc đối thoại giữa hai người. Cô đang không ngờ rằng ngày xưa bác Lâm đã từng quen biết với người thanh niên lịch lãm này. Anh ấy cũng vui tính đó chứ - cô nghĩ

_ Dạ, để tui giới thiệu cho cậu – bác hào hứng giơ tay vỗ vai nhẹ lên vai Vy - đây là Ái Vy, trợ lý kiêm hoa khôi mới tốt nghiệp của công ty mình.

Ái Vy luống cuống, mặt chợt đỏ ửng:

_ Dạ em chào anh Long! Em chào chị,– lập tức nhìn sang cô gái đứng im vui vẻ cười thầm nãy giờ bên cạnh Long -  em tên Nguyễn Ái Vy ạ. Rất vui được gặp anh chị ạ!

Cô gái kia không lên tiếng, chỉ nhìn Ái Vy lịch sự cúi chào và trên môi cô vẫn giữ nụ cười thân thiện như ánh ban mai.

Long hiểu ý, liền quay sang Ái Vy và giới thiệu:

_ Chào em, anh tên Long – anh giơ tay ra để bắt tay với Ái Vy – Còn đây là trợ lý riêng của anh, bạn này tên Anna – anh vừa đặt tay lên vai Anna, vừa nở nụ cười như đang chọc ghẹo cô.

Anna hiểu ngay ý của Long nên lễ phép nói:

_ Dạ con chào bác Lâm, chào Ái Vy. Con tên Anna Phan. Con là người Mỹ gốc Việt, nhưng con chưa từng tiếp xúc với người Việt của mình nhiều. Nên mong bác và em Vy bỏ qua cho nếu con có phát âm hay nói sai điều gì đó ạ.

Cả bác Lâm và Ái Vy đều ngỡ ngàng với cách phát âm của Anna. Mặc dù nói rằng chưa từng giao tiếp nhiều bằng tiếng Việt, nhưng cách phát âm và ngữ điệu đều rất chuẩn. Điều này làm cho Anna trở nên vô cùng đặc biệt trong mắt Ái Vy và cả bác Lâm

Bác Lâm vui vẻ nói:

_ Thôi không có gì đâu! Con đừng bận tâm quá, con nói nghe chính xác lắm, không sai chữ nào cả.. haha.. – bác Lâm lúng túng nhìn đồng hồ rồi chợt nhận ra mình đã quên gì đó – Thôi, không ấy mình lên xe trước đi cậu chủ, đứng ngoài này nóng quá, với lại củng về công ty để tranh thủ cho cậu với cháu Na nghĩ ngơi nữa!

Ái Vy mặt hơi đõ, nhẹ kéo tay áo bác Lâm, nhắc nhõ:

_ Bác ơi, là An-Na, chứ không phải “cháu Na”…

Cả Long và Anna cùng cười vang. Anna thì chỉ khẽ giơ tay ra che miệng, sợ khi mình cười làm bác Lâm xấu hổ. Còn Long sau khi cười song, thấy bác Lâm có vẽ hơi lúng túng thật, nên củng nhanh chóng chuyển đề tài:

_ Thôi không có gì đâu bác! Mình lên xe đi, con củng thấy hơi nóng nực nãy giờ nè

Nói rồi Long chuyền hành lý ra cho bác Lâm trước, củng không quên cám ơn bác Lâm. Rồi anh và Anna đi một đoạn vòng ra ngoài rào cản sắt, trực tiếp tiến về phía chiếc xe hơi Toyota màu đen thanh lịch 7 chỗ đang chờ sẵn cách chỗ mọi người nói chuyện không xa. Ái Vy cũng nhanh chân vác tấm biển ra sau xe. Thấy Ái Vy có vẻ không quen vác vật cồng kềnh, nên sau khi cất vali của Long vào sau xe, bác chạy lại phía Ái Vy đón luôn tấm biển trên tay cô. Cô vừa thở mạnh vừa nói nhỏ với bác Lâm:

_ Ảnh củng vui vẻ quá bác ha, làm con củng hết sợ rồi. hihi..

Bác Lâm nhìn cô nở nụ cười đầy ngụ ý:

_ Mà còn đẹp trai, chưa vợ nữa chứ.. Hà hà…

Câu nói này làm cô đỏ mặt ngay và khẽ cúi đầu cười:

_ Bác này! Con có nghĩ vậy đâu chứ!...

Vy mở cửa trước của xe vừa đúng lúc quay ra sau thấy Long và Anna đã tiến lại gần. Vy lập tức đừng nép sang một bên, đồng thời nhìn Long với vẻ hơi ngượng ngùng:

_ Dạ, em mời anh

_ Ồ, cám ơn em. Lần sau cứ để anh tự mở được rồi – Long nở nụ cười nhân hậu và ngồi vào ghế, anh củng không quên tự tay đóng cửa xe lại và cởi bớt vài nút của chiếc áo khỉ đang mặc.

Phía sau, bác Lâm đã sắp xếp song, liền chạy ra phía trước mở cửa cho Anna và Ái Vy bước lên. Song bác đóng cửa lại và chạy về phía ghế tài. Bác cẩn thận đóng cửa sau khi đã ngồi lên xe, thắt dây an toàn, và nhìn vào kính treo phía trên nóc để kiểm tra hai cô gái kia đã sẵn sang chưa. Rồi bác nhìn sang Long, bây giờ anh đã cỡi bỏ hẵn chiếc áo khĩ trên mình, để lộ rõ chiếc áo sơ mi trắng đang mặc còn lấm tấm mồ hôi. Bác nhanh chóng bật điều hòa ở mức cao độ nhất và cười xin lỗi Long:

_ Nãy giờ bác quên chưa mở máy trước, lo nói nhiều quá…

_ À, không sao đâu bác, một lát mát ngay thôi. Tại con chưa quen thời tiết Nhiệt Đới của mình nên con mau ra mồ hôi lắm, bác đừng lo. Chỉ vài ngày sau là con quen ngay thôi. – anh nở nụ cười làm bác Lâm an tâm hơn

_ Ừ ừ… Thôi con ráng chịu một lát nghe. À, mà con có cần ghé quán cơm hay mua đồ ăn nhanh trước khi về công ty không?

Long nhìn sang Anna, thấy cô nhẹ lắc đầu cùng một nụ cười như cám ơn anh đã quan tâm đến cô, rồi anh nhìn sang Ái Vy, thấy cô còn đang loay hoay kiếm cái dây đai an toàn, biết cô không để ý đến câu chuyện nãy giờ mọi người đang bàn, anh hỏi:

_ À, Vy nè, em có muốn mua thức ăn nhanh trước khi về công ty không?

Vy như chợt giật mình và quay ra phía trước:

_ Ơ, dạ.. không cần đâu anh… sếp, em ăn sáng rồi ạ - cô chợt cảm thấy mặt mình nóng ran vì cách dung từ của mình, cười nhẹ.

Long quay sang bác Lâm, vừa cười vừa nói:

_ OK, vậy mình đi thôi chú Lâm

_ Uh! – Bác Lâm quay lên phía trước và bắt đầu cho xe chạy

Chiếc xe màu đen sang trọng rồ máy, từ từ rời khỏi sân bay để ra đường lớn, hướng về công ty Sky Dragon tại trung tâm thành phố H.

T – — ˜ ™ – — ˜ ™ – — ˜ ™ – — ˜ ™ – — ˜ ™ – — ˜ ™ T

10 giờ 45 phút

Xe chạy bon bon qua những con đường tấp nập những chiếc xe gắn máy đủ kiểu đủ màu, trông ai cũng vô cùng bận rộn và hối hả. Tuy chỉ có Logan, lúc này anh đang im lặng chăm chú nhìn những tòa kiến trúc dọc bên đường. Trong anh bây giờ là một cảm giác vô cùng hưng phấn, kích thích và ngạc nhiên. Đã lâu rồi anh mới quay lại quê hương của chính mình, anh củng vì vậy mà đang rất tự hào khi thấy được những thay đổi của quê hương, ít ra cũng đã thay đổi khá nhiều từ những ký ức thời thơ ấu của mình.

Bác Lâm và Ái Vy đều không muốn vá vỡ sự im lặng vì họ không biết phải bắt đầu như thế nào và củng sợ là mình nói quá nhiều làm cho Logan hay Anna có suy nghĩ không tốt về mình. Chợt Logan cất tiếng nói, phá vỡ bầu không khí đang im lặng:

_ Nhà em có gần công ty không Vy?

_ Ơ, dạ.. củng không xa lắm sếp, chỉ mất chừng hai mươi phút để đến nhà em thôi- cô hơi lúng túng, má củng hơi ửng đỏ trả lời

Logan tiếp tục với thanh âm vừa trầm ấm vừa có chút vui mừng nói:

_ Uhm, vậy trong bộ phận mình tiếp quản, em sắp xếp dùm anh chiều nay sau khi tan ca, anh muốn mời mọi người dùng bửa được không?

_ Dạ! Em sẽ sắp xếp và thông báo cho mọi người ạ! -

Ái Vy và bác Lâm củng khá ngạc nhiên vì từ trước đến nay, rất ít khi một người cấp cao lại mời những người cấp thấp hơn mình qua nhà chơi. Hơn nữa, Logan lại là một người mới, chừa hề giao tiếp với ai trong bộ phận nhưng vẫn muốn tạo một mối quan hệ nào đó với tất cả mọi người, nếu không nghĩ là anh ấy có dụng ý riêng thì việc này cho thấy anh ấy là một người có tầm nhìn khác hẳn với những người cùng cấp bậc.

“Chắc chắn mọi người sẽ rất thích cho coi” – Ái Vy vừa suy nghĩ vừa nhìn bóng lưng Logan với ánh mắt vô cùng hiếu kỳ, không biết anh sẽ làm gì tại bữa tiệc tối nay?

Anna suy nghĩ hồi lâu, chợt cô hơi khm mình ra phía trước, nói nhỏ với Logan một cách lễ phép:

_Logan, em không muốn phá vỡ cảm hứng của anh, nhưng em chỉ muốn nhắc rằng anh vừa mới về nước, thay đổi thời tiết đột ngột cộng với anh vừa có chuyến bay khá lâu, em nghĩ hay là để khi khác mình mời mọi người củng được anh à…

_ Không sao đâu em, anh cảm thấy khỏe lắm, chút xíu tiệc tùng này không là gì đâu. Hơn nữa anh muốn biết tâm lý và nhân cách của những người làm chung với mình sau này. Cám ơn em. – anh nở nụ cười với Anna

_ Dạ, em hiểu rồi – vì là trợ lý đắc lực của Logan trong nhiều năm nên cô củng hiểu tác phong làm việc của anh. Một khi anh đã hang say làm một việc nào đó, thì mọi thứ xung quanh hay là về vấn đề sức khỏe của bản thân, anh đều cho là thứ yếu, không quan tâm. Nhưng dù sao cô củng sẽ vì anh mà chăm sóc sau khi anh làm song công việc của mình, nên cô củng thôi không tiếp tục thuyết phục anh.

Đoạn nói chuyện trên là Logan và Anna dùng tiếng Anh để nói chuyện, nên cả bác Lâm cùng Ái Vy đều không hiểu gì cả, bất quá họ nghĩ là Anna rất quan tâm đến vấn đề Logan vừa nói nên củng hói để có thể giúp đỡ thêm gì đó cho sự sắp xếp bữa tiệc.

_ Đến nơi rồi cậu chủ! – bác Lâm mừng rỡ thông báo

Trước mắt Logan giờ đây là một tòa kiến trúc hiện đại nhiều tầng với các ô cửa kiếng trông thật oai phong và lịch lãm. Phía trước cổng của công ty có một chốt bảo vệ, các anh bảo vệ thấy xe bác Lâm đang từ từ tiến đến, họ liền lập tức bấm nút cho mở cổng ra hết, sau đó lập tức đứng thẳng lưng nghiêm trang và tạo thành một hàng ngang ngay ngắn, tất cả đều đặt tay lên trán như kiểu các chiến sĩ đang chào cờ tỗ quốc, ai củng toát lên vẻ mặt uy nghiêm mãnh liệt. Logan và Anna đều thấy hiếu kỳ với cách làm này của các anh nên củng không khỏi chăm chú nhìn từng động tác của mọi người.

Xe bác Lâm sau đó đi ngay vào trong tâm một khoảng sân khá rộng, hai bên còn có nhiều cây xanh to lớn, làm cho không gian xung quanh củng trở nên bắt mắt hơn. Bác Lâm cho xe dừng lại trước lối vào cửa chính của công ty sau đó nhanh chóng leo xuống xe, tiến về phía bên Logan để mở cửa cho anh.

_ Dạ, mời cậu chủ

_ Dạ, cám ơn bác Lâm. Hành lý bác cứ để trên xe dùm con, vì lát nửa con sẽ dời đến chỗ mới ở - anh vừa xuống xe vừa nói với bác Lâm

_ Dạ cậu chủ!

Ái Vy nhanh nhẹn hướng dẫn Logan và Anna tiến vào bên trong, lúc này Logan không quên mặc lại chiếc áo khỉ của mình và chỉnh đốn đôi chút cho quần áo ngay ngắn rồi mới tiến về phía cửa chính. Lần đầu gặp mặt, anh không muốn mọi người có cái nhìn không tốt về anh.

Khi đám người Logan vừa tiến đến gần, cánh cửa kiếng liền lập tức kéo sang hai bên, anh và mọi người bước vào trong, một cảm giác mát lạnh ùa vào người khiến cả ba cảm thấy vô cùng dễ chịu. Phía bên phải là quầy tiếp tân, có hai cô gái đoan trang mặc áo dài đã đứng lên tự lúc nào, vừa nhìn thấy 3 người Logan đã cúi chào lễ phép cùng với nụ cười mến khách. Hai cô gái đã biết chắc Logan hôm nay sẽ đến, nhưng các cô không nghĩ trông anh ấy lại trẻ và đẹp trai như vậy, cả hai cô đều có chút ái mộ trong lòng. Logan và Anna củng lễ phép cúi chào cùng nụ cười thân thiện, rồi họ nhanh chóng tiến về phía thang máy ở cách đó không xa để đi tầng lầu phía trên, nơi Giám Đốc làm việc.

Hai cô gái lễ tân nhìn theo bóng lưng của Logan đã đi khá xa mà trên má vẫn còn cảm thấy hơi hơi ấm, không ngừng bàn tán về anh ấy củng như cô gái đi bên cạnh anh. Trong khi đó bên này thang máy đã mở cửa, Ái Vy đứng nép qua một bên để nhường cho Logan và Anna bước vào trước sau đó cô củng bước theo vào trong và nhấn nút cho thang máy đi lên tầng 35, tầng trên nhất của cả tòa nhà.

Lúc này, tại tầng 35, đa số nhân viên đều đang làm việc tại bàn riêng của mình, củng có một số người tụ lại một chỗ để bàn về việc gia đình của mình ngày hôm qua. Khi thang máy chợt mở, ba bóng người dần xuất hiện, khiến cho tất cả mọi người chợt giật mình, nhìn thoáng qua hướng cửa thang máy. Khi thấy dáng Ái Vy chợt xuất hiện, mọi người ai nấy đều lật đật quay về vị trí làm việc của mình, không ai bảo ai, nhưng cả gian phòng bỗng dung im phăng phắc, chỉ còn nghe tiếng máy in đang hoạt động ở góc phòng xa xa.

Logan và Anna theo sự tiếp dẫn của Ái Vy, nhanh chóng hướng phía trước đi tới. Logan nhanh chóng đảo mắt ra khắp cả phòng, anh thấy có một số người đang lén lén nhìn anh rồi chợt quay mắt về phía bàn làm việc của mình, tránh ánh mắt của anh. Ba người men theo lối đi phía bên tường đi đến một cánh cửa gỗ bóng loáng đang khép chặt. Ái Vy nói Logan và Anna chờ mình trong giây lát, sau đó gõ nhẹ lên cánh cửa ba cái rồi mới mở cửa mời mọi người vào.

Cửa vừa mở ra, đã thấy trước mắt là một chiếc bàn làm việc bằng gỗ, dài và to, được chạm khắc hình 2 con rồng tinh xảo. Phía sau bàn làm việc là bóng dáng của một người trung niên tóc đã bạc đi nhiều, dáng người hơi to con, ông bận trên người một chiếc áo sơ mi màu trắng, ngồi trên một chiếc ghế dựa khá to làm tang lên vẻ uy nghi của ông. Vừa nhìn thấy Logan, ông liền thay đổi nét mặt từ trầm tư suy nghĩ sang vô cùng vui vẻ, như gặp phải quý nhân

_Ah, Long hả con? Nhanh vào đây con. – ông vừa nói vừa đứng hẳn lên để đón tiếp

Lúc này Logan đang đứng bên trong phòng, nhanh chóng tiếp nhận ánh mắt của ông

_ Dạ, con chào chú Ba. Chú khỏe không? – anh vừa cười vừa lễ phép hơi cúi đầu chào chú Ba.

_Ôi con ơi, công việc của công ty con rành hơn chú mà, củng bận rộn lắm nên ít có thời gian nghỉ ngơi lắm. Làm con người mình củng thấy mệt mà còn khó ngủ nữa. Thôi ngồi xuống đây với chú, uống trà rồi từ từ nói cho khỏe – chú Ba vừa ngồi rót trừa vừa cười nói mời Logan

_ Dạ, con cám ơn chú Ba!

Logan ngồi xuống phía đối diện với chú, nhìn chú Ba làm cho những ký ức lúc còn nhỏ chợt ùa về. Anh nhìn chú với đơi mắt biết ơn và trìu mến, vì có chú, mà ngày xưa khi cha mẹ anh qua đời, tất cả người thân còn lại của anh chỉ còn lác đác vài người đang ở nước ngoài, tất cả họ đều từ chối việc nuôi dưỡng anh. Lúc đó, Logan chỉ còn ông ngoại và chú Ba để nương nhờ. Mà chú Ba lại không có vợ con hay gia đình, nên chú Ba từ đó xem anh như con ruột của mình, ông ngoại vì lúc đó phải gầy dựng cho công ty và sự nghiệp của gia tộc nên không dành nhiều thời gian cho anh. Nhưng Logan biết ông cũng rất thương yêu mình, nên anh vô cùng kính trọng ông. Khi ông ngoại qua đời là lúc Logan vừa tròn 20 tuổi, lúc đó anh đang công tác tại một công ty cảu gia tộc tại Mỹ. Sau khi ông mất anh cũng không còn quay về Việt Nam thường xuyên như trước nữa. Cho đến mấy ngày gần đây, anh mới nhận được cú điện thoại của chú Ba, nói rằng có việc quan trọng cần anh giúp đỡ

_ Sao rồi con trai? Con đi xa về có mệt không? Hay là con cứ về nhà nghĩ ngơi trước đi, rồi mai con quay lại đây chúng ta mới bàn về công việc sau? – Chú Ba ân cần hỏi anh

_ Dạ, tuy con chưa kiệp thích nghi với múi giờ và thời tiết ở đây, nhưng mà không sao đâu chú, công việc của chú quan trọng hơn, vì dù sao công ty này củng do ông ngoại gầy dựng nên… - Logan mỉm cười trả lời chú

_ Uhm!... Con nói củng đúng... Vậy thôi để chú bắt đầu luôn để con sớm nghĩ ngơi, công việc giấy tờ chỉ cần con ký là song, còn mấy cái khác chú sẽ cho luật sư trực tiếp làm thay. – Chú Ba nở nụ cười hài lòng vì câu trả lời của anh vừa rồi

_ Luật sư? Bộ công ty có vấn đề gì ngiêm trọng lắm sao chú? – Vẻ mặt anh hơi căng thẳng. Cả anh và những người còn lại đều đổ dồn ánh mắt về phía chú Ba

_ À không! Haha… Không phải là công ty gặp vấn đề gì đâu con ạ, con đừng lo. Chú nói vậy là bởi vì – Chú ba bắt đầu nói chậm lại với vẻ mặt nghiêm túc hơn – Như con biết là ông ngoại con sau khi mất đã giao lại toàn bộ tài sản của cả gia tộc lại cho chú, bao gồm cả công ty này...

_ Dạ, việc đó con nhớ… - Logan hơi nhẹ nhõm trả lời

_ Và theo như di chúc ông ngoại con để lại, cái mà ông con đã dặn dò chú rất kỹ rằng: Cho đến khi con tròn 27 tuổi, chú mới được quyền cho con biết. – Chú Ba vừa nói vừa nhẹ cười với anh

_ Có việc đó nửa sao chú? – Anh vô cùng ngạc nhiên

_ Ừ, ông ngoại lo rằng nếu cho con biết việc này quá sớm, con sẽ không gánh vác nổi, ông sợ con sẽ lầm đường lạc lối mà chính mình hại mình… Con hiểu ý của ông không? – Chú Ba sợ anh hiểu lầm ý của chú nên hơi lo lắng hỏi lại anh một câu

_ Dạ, con hiểu thưa chú Ba. Ông ngoại và chú Ba rất thương con nên mới quyết định như vậy và con củng biết điều đó từ nhỏ, đến nay con cũng không quên ơn chú Ba nuôi lớn con, cho con đi ăn học như bây giờ. Vì vậy dù cho ông ngoại và chú Ba có bất cứ vấn đề gì không muốn cho con biết, cái đó con nghĩ củng là vì muốn tốt cho con. – Câu nói của anh vừa ấm vừa chắc chắn, làm cho chú Ba nghe được củng không khỏi có phần vui và súc động.

_ Ừ, ừ… Con hiểu được là rất tốt… Chú Ba vui lắm… - Chú Ba hơi run run giọng nói, đồng thời nhẹ lau đi vài giọt nước mắt hạnh phúc trên khóe mắt… Chú mừng vì biết rằng Logan nay đã lớn khôn, chững chạc hơn những gì chú tưởng tượng. Hơn hết, chú còn biết được tấm lòng của một người con có hiếu như anh, dù chú không phải là cha ruột, nhưng là lấy tấm lòng của một người cha mà nói chuyện với anh nên mới xúc động như vậy.

_ Dạ. Vậy chú cứ nói đi chú Ba, việc mà chú và ông ngoại cần con làm lúc này là gì vậy chú? – Anh vô cùng tự tin trả lời

_ Uhm!... Việc mà ông con muốn con làm lúc này, chính là thay chú và cả gia tộc mình, tiếp nhận mọi thứ của ông và chú. Nói cách khác, kể từ lúc này trở đi, con sẽ là chủ nhân của công ty này, ngoài ra còn có một số tiền được cất trong ngân hàng, tài khoản của nó sau này sẽ đổi lại tên của con và con sẽ có thể sử dụng nó cho bất cứ việc gì sau này con cảm thấy cần thiết, còn có…

_ Chú Ba, khoan đã chú Ba, nếu như vậy… Con sẽ tiếp quản mọi thứ sao chú? Như vậy thì chú sống như thế nào? Còn số tiền đó nữa, con nghĩ đó là số tiền quá lớn… con nghĩ mình không biết phải làm gì với nó đâu thưa chú… - anh vừa lo lắng vừa bất ngờ nói

_ Haha... Con trai à, con đừng lo, công ty này nếu do con cai quản, chú tin là nó sẽ còn vương lên nhiều hơn khi chú còn làm, vì chú tin vào tài năng của con, ông ngoại củng nghĩ như vậy nên mới ghi di chúc lại cho con. Còn về phần chú con đừng lo, chú có một căn nhà riêng của mình ở Hawai, sau khi chú về hưu thì sẽ sống ở đó, con coi như là chú đi du lịch cũng được, mà coi như chú ẩn cư cũng tốt… Hahaha... – Chú Ba cười đắc ý

_ Vậy ai sẽ chăm sóc cho chú?

_ À, chú sẽ mướn người làm con à, việc nhõ này con không phải lo. Hơn nữa chú cũng muốn nói thêm, ngoài số tiến ông ngoại cho con, con còn có một căn biệt thự ở Phú Mỹ Hưng, những người làm trong căn biệt thự đó đều là những gia nhân đã phục vụ cho gia tộc từ nhiều thế hệ nên họ rất trung thành, dĩ nhiên khi con cai quản căn biệt thự này thì họ cũng sẽ biết con là chủ nhân hiện tại của họ. Chú đã nói với quản gia ở đó trức khi con về, nên con có thể dọn đến bất cứ lúc nào. Ngoài ra bên cạnh con sẽ có một số cận vệ riêng, họ cũng là những ninja được huấn luyện rất kỹ, họ có thể nói tiếng anh và cả tiếng Việt để cho con dễ sai việc… Hình như, chú quên mất mấy cái khác mà ông ngoại cho con rồi, để chiều nay chú gọi luật sư đến để nói rõ hơn cho con biết them…

_ Dạ, con nghĩ bao nhiêu đó cũng quá đủ rồi chú Ba ơi, số còn lại chú cứ kêu luật sư đó in ra bản coppy và gưỡi qua mail cho con. Con sẽ nhờ thư ký xem kỹ lại sau. _ Ừ, con tính vậy cũng được…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.