Trịnh Tổng Chồng Cô Muốn Trèo Tường

Chương 96: Một Canh Bạc





Dựa vào trí nhớ, cô men theo hàng rào cây thường xanh, tìm tới một chỗ bóng tối che khuất, trèo lên tường.
Nếu hôm nay cô không hành động thì không còn cơ hội nào cho cô nữa.

Cô đã nghe lén được hôm nay, Tư Dật sẽ tới trụ sở của AOA, thay hắn làm việc với bên đó.

Vệ sĩ ở đây cử đi gần hết, chỉ còn vài tên lặt vặt.

Cô chỉ cần trói được hắn lại là xong, những tên tép riu còn lại trong biệt thự này cô sẽ cố không đụng mặt chúng, có đụng thì đánh.

Cô không tin rằng bản thân lại thua vài ba tên đó khi Phùng Doãn Kha đã ra chỉ thị cho họ là không được làm đau cô.
Nếu xét về sức lực, cô sợ nếu đối đầu trực diện với hắn mình sẽ không thể có cơ hội thắng nên cô mới lựa chọn cách đó, hắn rất thích cô, lợi dụng điểm này để có thể lơ là sự cảnh giác cao độ của hắn, cô cũng không ngờ sợi xích hắn từng dùng để giữ cô lại giờ lại có tác dụng tốt như vậy.
Tuy nhiên, cô không chắc hắn có thể thoát được hay không, cái đám thuốc đó...!Chỉ là thuốc ngủ bình thường, cô trói hắn lại rồi, nếu người giúp việc đến kiểm tra thì...
Tóm lại phải thật nhanh chóng! Thời gian gấp rút cấp bách từng giây!
Việc thoát ra khỏi biệt thự khá dễ dàng, cái khó ở đây là cô không biết đây là chỗ nào.
Trịnh Hy đi thẳng tới nơi đông đúc người, giả bộ bị lạc đường hỏi thăm người dân xung quanh.
Cô chỉ biết thầm chửi thề.


Chỗ này cách trụ sở của AOA cũng phải mất tiếng đồng hồ đi xe ô tô.

Liệu cô có kịp thời gian trước khi Phùng Doãn Kiệt bị xử tử không?
Cô gọi một chiếc taxi, ngồi trên xe cô thầm tính toán lại khả năng làm thành công vụ này.
Nếu cô lại bị Phùng Doãn Kha bắt lại nữa thì sao? Chắc chắn hắn không để cho cô tự do đi lại như lần này...
"Cô gái, đã muộn rồi sao lại một mình đi đến chỗ này?" Bác tài quan sát cô, một cô gái trông còn rất trẻ, lại còn xinh đẹp như vậy một mình tới nơi xa xôi đồng không mông quạnh như này để làm gì?
"Bạn trai tôi đang đợi ở đó." Cô mỉm cười duyên dáng.

Bác tài "à" một tiếng, lũ trẻ thời nay cũng lạ ha, khách sạn thì không thích, lại thích hẹn nhau ở cái nơi hoang vu vắng lặng đó, trải nghiệm cảm giác mới à?
Cuối cùng, xe cũng dừng lại ở một con đường vắng, cô trả tiền rồi bước xuống xe.

Giờ cũng phải nửa đêm rồi.

Chiếc xe taxi đi xa dần, bóng tối bao trùm lấy mọi thứ xung quanh.

Trước mắt cô giờ đây toàn là màu đen tăm tối, con đường phía trước rộng thênh thang, không có bất kì cây cối nào.

Cô bước đi, làn gió lành lạnh thổi qua, bám theo từng bước chân, cái hơi lạnh của nước, tiếng sóng vỗ vào bờ, âm thành nước táp lên mặt đá vang vọng trong không gian.

Nơi cô đang đi là trên dốc đá.

Trịnh Hy đi đến bên lan can, chống tay nhìn ra xa.

Bầu trời chỉ một màu đen, nước biển đen ngòm, cô đưa mắt nhìn xuống dưới...
Cái độ cao này...!nhảy xuống chết luôn nhỉ?
"Được rồi." Cô ngẩng mặt nhìn trời cao, thở ra một hồi.

Đi tiếp thôi.
Cô thay vì đi thẳng đến trụ sở, Trịnh Hy đi vòng ra phía sau, nhìn xung quanh xác định không có ai, dùng sức đẩy nắp cống lên, đi xuống đó.
Mùi hôi thối bốc lên nồng nặc, cơn buồn nôn lại dâng lên họng, Trịnh Hy nhăn mày đè nó xuống, lôi ra mấy viên thuốc Tiêu Khang đưa, trực tiếp nuốt thẳng xuống bụng.

Ít ra nó có tác dụng ngăn cô buồn nôn trong vài giờ.
Cô đi thẳng, trong đầu vạch sẵn sơ đồ của đường cống này.

Nếu sau mấy tháng trời tổ chức không động gì đến nơi này, chắc chắn con đường phía trước dẫn thẳng tới phía sau nhà ngục.
Đây là con đường ngắn nhất.

Kẹt..." Cô nhấc cái nắp công lên, nhún chân nhảy ra bên ngoài.

Đúng như dự đoán, không có ai hết.
Trên người cô mặc sẵn đồ màu đen, hòa luôn vào trong bóng tối, rất khó nhận ra.
Trịnh Hy dựa lưng vào tường, bàn tay đặt lên lồng ngực bên trái, trái tim cô đập thình thịch, dây thần kinh căng như dây đàn.
Đây thực sự là một canh bạc nhảy múa với mạng sống.
Cô đi tiếp vài đoạn, dừng trước một cánh cửa cũ kĩ, nhẹ nhàng đẩy ra.
Cạch.

Cánh cửa hé ra, trên môi cô khẽ nhếch lên thành một nụ cười.

Ra là vậy.
Cô mở cửa ra, đi vào.
Hành lang tối om không một chút ánh sáng, cô bước đi mà không gây ra bất kì tiếng động nào, cứ như vậy đi thẳng đến buồng giam mà không gặp bất kì trở ngại nào.
Đích đến là nhà giam dưới tầng hầm.

Cô cần tìm thấy Phùng Doãn Kiệt.
"!"
"Nay chán thật đó!"
"Ờ, ngày nào cũng đi quanh đây chẳng có gì vui cả!"
"Này, sao nay người bên kia lại ghé qua đây nhỉ? Đông quá!"
"Ầy, kệ đi, liên quan gì đến chúng ta đâu."
Trịnh Hy trốn vào một góc, thì ra là hai tên lính gác.
Bọn chúng nói chuyện với nhau.
"Cái tên họ Phùng gì đó, hình như đắc tội với lão đại."
"Hử?" Cô nhíu mày lại, Phùng Doãn Kiệt sao? Anh ta bị nhốt rồi mà còn làm được gì à?
Một trong hai tên nói "Tao không rõ nữa, lão đại nói hắn ta giữ phó tư lệnh xinh đẹp của chúng ta."
Cô ngẩn người, giữ cô? Phùng Doãn Kha sao? Hắn đắc tội với James hay Amir?
"Hả? Bà chằn đó á?" Tên kia trề môi "Tao nghe người khác nói hai người bọn họ là vợ chồng đó."
"Mày lấy thông tin từ đâu vậy?"
"Mấy thằng bên khu B bàn tán suốt mà." Tên đó gãi cằm "Nếu họ Phùng chỉ chẳng phải có họ hàng với Tổng tư lệnh mà?"
"Ai biết, tên đó tống Phùng Doãn Kiệt vào đây mà, hẳn cũng ghét nhau đấy!"
"Lão đại đang tính kế xử luôn bọn họ đấy!"
Xử? Cô mím môi, nói nhanh lên đi chứ!
"Lần trước tao đi qua phòng của lão đại, thấy ông ta với cấp dưới nói cái gì ấy.


Chỉ nghe loáng thoáng qua cái từ như "chết", "tên kia", "Trịnh Hy" rồi cái gì mà "giết cả hai đứa trừ hậu họa về sau" ấy."
À, thì ra là vậy à? Khoé môi có nhếch lên thành một nụ cười, đúng như những gì đã nghĩ.

Vậy là tốt rồi.
"Tao chả muốn dính líu tới vụ...?"
Bịch!
"!!!"
Rầm.
"Hừ." Cô phủi tay, đánh hai tên này dễ thật đấy.

Cô nhìn hai cái xác to lớn nằm trên sàn, kéo vào nhà vệ sinh gần đó, mò trong người hai bọn họ lấy được hai khẩu súng ngắn.

Cô dùng con dao mang theo, nhìn hai người đàn ông xấu số.
Không biết bao giờ lũ này tỉnh lại, chi bằng...
Trong bóng tối, ánh sáng của mặt dao loé lên tia tàn độc.
...khỏi tỉnh lại luôn đi.
Đây là cách nhanh nhất.
Xoẹt.
Máu đỏ văng ra, bắn lên người cô.

Trịnh Hy lau vết máu trên mặt, đóng cửa nhà vệ sinh lại, rửa sạch vết máu trên con dao.
Hai cái xác nhuốm đầy máu, dòng màu chảy lênh láng trên sàn, cô nhìn cổ họng bị đâm thủng của hai tên lính, gương mặt lạnh lùng như thể nhìn thấy xác con chuột vậy.
Cô tiếp tục đi, thành công lẻn vào nhà ngục dưới hầm.
Dựa vào trí nhớ, cô đi đến một buồng giam phía cuối cùng.

Quả nhiên là...
Phùng Doãn Kiệt.
Cạch..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.