Lý Chiêu không có ảnh của Lâu Nguy, cũng không có ảnh chụp bản thân.
Bọn họ đều không phải kiểu người thích chụp ảnh.
Nói cách khác, Lý Chiêu thực sự rất sợ chụp ảnh.
Anh luôn cảm thấy khi xuất hiện trong bức ảnh, anh như chết đi một chút.
Tào Xuyên châm một điếu thuốc mới: “Hai người thật thú vị.”
Lý Chiêu lạnh lùng đứng ở trước mặt nhìn gã hút thuốc, liền sau đó nghe Tào Xuyên nói: “Đến viết trên tờ giấy kia thông tin của hắn ta đi, nhưng nhận hay không thì tôi vẫn phải suy nghĩ thêm một chút.”
Chưa bao giờ gặp ai như vậy, khách đến thuê gã mà gã vẫn trưng ra điệu bộ tự cao tự đại.
Lý Triệu rất muốn nổi giận, lửa giận của anh đã như một quả cầu lửa, chỉ cần anh phát tác là có thể trực tiếp thiêu rụi luôn tòa nhà hai tầng này.
Nhưng anh vẫn kiềm chế vì anh biết rất rõ rằng chỉ có Tào Xuyên mới giúp được chuyện này.
Hiếm khi có được dịp anh nhẫn nại, bước đến cái bàn làm việc kia, cầm cây bút máy đen bị ngâm trong gió lạnh từ điều hòa.
Nắm bút trong tay, cảm giác mát mẻ lan tỏa từ ngón tay đến khắp cơ thể.
Anh ghi thông tin của Lâu Nguy vào đó — tên, tuổi, nghề nghiệp.
Sau đó, anh đột nhiên phát hiện ra rằng hiểu biết của anh về Lâu Nguy dường như chỉ đến thế.
Anh biết Lâu Nguy có tính chiếm hữu, nhưng anh không biết Lâu Nguy đến từ đâu.
Anh biết tư thế làm tình yêu thích của Lâu Nguy, nhưng anh không biết Lâu Nguy đã đi đâu.
Anh biết ánh mắt và cử động của Lâu Nguy đại biểu cho điều gì, nhưng anh không biết Lâu Nguy thường tiếp xúc với ai ngoài anh và thường tán gẫu với ai.
Lý Chiêu cắn chặt hàm răng, buông bút xuống.
“Chỉ có từng đó?” Tào Xuyên liếc nhìn tờ giấy trên bàn.
“Anh là thám tử tư,” Lý Chiêu nói, “Tôi chỉ cần cung cấp cho anh những manh mối này, và anh nên cung cấp thêm cho tôi những điều còn lại.”
Tào Xuyên sờ vào túi, phát hiện hộp thuốc đã hết sạch.
Gã có chút nôn nóng bóp nát hộp thuốc lá rỗng trong lòng bàn tay, rồi ném vào thùng rác.
“Tôi chưa nói rằng tôi sẽ nhận vụ của anh.”
Lý Chiêu cảm thấy mình bị lừa, đột nhiên giơ tay túm lấy cổ áo Tào Xuyên.
“Nếu anh cư xử thế này,” Tào Xuyên mặt không đổi sắc nhìn anh, “Tôi nhất định sẽ không tiếp nhận vụ của anh.”
Lý Chiêu nghiến răng nghiến lợi, lúc buông tay ra, cả người gần cơ hồ đang run lên.
“Tôi tìm anh ấy”, Lý Chiêu nói, “Tôi đến khách sạn theo địa chỉ mà anh ấy đưa nhưng cẳn bản không có ai tên Lâu Nguy ở đó, và căn phòng mà anh ấy nói với tôi cũng không tồn tại”.
Lý Chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, mấy ngày nay nhiệt độ cao đến mức khiến anh hoài nghi có người đang âm mưu hủy thiên diệt địa, lúc này chỉ cần anh đi ra ngoài, lập tức sẽ tan thành một vũng bùn.
Thế giới bên ngoài sắp bị thiêu đốt, nhưng văn phòng nhỏ này lại lạnh lẽo như nhà xác bệnh viện.
Anh xoa xoa mu bàn tay lạnh ngắt của mình: “Bây giờ tôi còn không thể liên lạc được với anh ấy.”
Tào Xuyên dựa bàn hỏi: “Có thuốc lá không?”
“Tôi không hút thuốc.”
Không hút thuốc.
Nhưng trên mu bàn tay của Lý Chiêu có một vết sẹo do đầu mẩu thuốc làm bỏng.
“Anh có thể trở về chờ tin của tôi.”
Lý Chiêu quay lại nhìn Tào Xuyên.
“Ý tôi là, cậu trở về chờ. Nếu tôi quyết định tiếp nhận vụ của cậu, tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu.” Tào Xuyên dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ bàn một cái, “Viết số điện thoại của cậu.”
“Anh đùa bỡn tôi.”
“Không hề, tôi không rảnh rỗi như vậy,” Tào Xuyên nói, “Tôi chỉ muốn suy nghĩ xem anh có xứng đáng hay không.”
Lý Chiêu nhìn chằm chằm vào gã ta, rất muốn bỏ đi thẳng như như lần trước, nhưng không ai ngoại trừ Tòa Xuyên có thể giúp anh bởi thậm chí còn không thể tìm được Lâu Nguy.
Lý Chiêu ghi lại thông tin liên lạc của mình, xoay người bước ra ngoài.
Vừa mở cửa ra, một luồng hơi nóng ập đến, anh cảm thấy bản thân như cá sắp bị nướng chín, là cái loại cá bị bắt lên bờ từ rất lâu ấy.