Không có mưa trong bảy mươi ba ngày, rốt cục cũng được nhìn thấy những đám mây đen bên ngoài cửa sổ.
Tào Xuyên có một nỗi mê luyến khó lý giải với những ngày mưa, dưới cái nhìn của gã, những ngày mưa rất phù hợp với những câu chuyện, những câu chuyện đen đủi.
Trong một góc xám xịt của thành phố, có thể ai đó đang lao nhanh để được sống, có thể ai đó đã ngã trên mặt đất dù bị mưa giội rửa nhưng vẫn còn mờ hồ nhìn thấy vết máu, có thể có người đang chuẩn bị cất giấu hung khí giết người, có thể có người chỉ muốn buông tay mà đi.
Ngày mưa lãng mạn, phối hợp với tình tiết như vậy chính là lãng mạn tàn khốc.
Chỉ có Tào Xuyên mới có thể đánh giá cao sự lãng mạn kiểu này.
Gã nhìn những hạt mưa rơi trên khung cửa sổ, cơn mưa chẳng biết vì sao ập đến đang đập vào cửa kính, đập vào tấm kính mỏng một cách không thương tiếc.
Tào Xuyên nhìn đến xuất thần, thuốc lá trên tay cũng quên gảy tàn đỏ.
Những lúc thế này, gã như một người đứng ngoài cuộc, quan sát thành phố và con người dưới góc nhìn của Chúa.
Như thể gã chưa từng tồn tại như họ, gã chỉ là một bóng ma đang lẩn trốn.
Hoặc là một bộ phận nào đó của ai đó.
Tàn thuốc lại làm bỏng ngón tay gã, nơi giữa ngón trỏ và ngón giữa bởi hút thuốc quanh năm không chỉ có mùi khói nồng nặc tưởng chừng đã tan vào da thịt mà còn có cả những vết sẹo bỏng.
Tàn thuốc rơi xuống đất, Tào Xuyên hoàn hồn.
Hắn dùng chân nghiền nó, khom lưng nhặt lên ném vào thùng rác.
Lý Hán Đường.
Lý Chiêu.
Lâu Nguy.
Tào Xuyên nhìn cơn mưa to đến muộn ở bên ngoài, luôn cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Trên thực tế, Tào Xuyên hiểu mối quan hệ giữa ba người này tưởng chừng như ngàn cân treo sợi tóc, nhưng thật ra là một nút thắt, chỉ cần tìm đúng và biết cách gỡ nút, hết thảy đều sẽ được giải đáp.
Nhưng nút thắt ở đâu?
Có một tiếng sấm sấm rền, sau đó là tiếng đập cửa không ngừng.
Tào Xuyên chán ghét cái hành vi bất lịch sự như này, đang bình yên, tại sao lại có kẻ phải đập mạnh đến mức muốn vỡ cả cửa như chủ nợ đến đòi tiền thế.
Đập đi, mặc cậu đập.
Tào Xuyên châm điếu thuốc khác.
“Tào Xuyên.”
Người ngoài cửa dừng lại, gọi tên gã.
Tào Xuyên ngồi trên ghế, điều hòa trong phòng chỉ bật 20 độ.
“Mở cửa cho tôi vào.”
Tào Xuyên cười khẩy một tiếng, sau đó tiếp tục giữ yên lặng.
Không hiểu vì sao, việc bày trò chọc phá Lý Chiêu khiến Tào Xuyên cảm thấy đây là điều thú vị hiếm thấy trong cuộc sống vô vị của gã.
Đây có thể là thói hư tật xấu của con người, vô cùng vui vẻ khi nhìn thấy người quẫn bách đến mức sứt đầu mẻ trán, nếu anh ta đã khổ sức đến thế, gã cũng không ngại để anh ta khổ thêm chút nữa.
Thật xấu xa.
Từ trước đến giờ Tào Xuyên luôn biết bản thân rất xấu xa.
Nhưng gã có thể cung cấp bất cứ thứ gì đối phương muốn, vì có năng lực này, gã có thể cây ngay không sợ chết để trao đổi với Lý Chiêu, đổi lấy càng nhiều hơn sự hoảng loạn lúng túng của anh để thỏa mãn sở thích xấu xa của chính mình.
Đây là vòng tuần hoàn khiến người khác khinh thường.
Ba phút sau, Tào Xuyên châm điếu thuốc không biết là thứ mấy trong ngày hôm nay, ngậm trọng miệng, rồi mới đứng dậy mở cửa cho Lý Chiêu.
Mưa rất lớn, Lý Chiêu ướt sũng từ đầu đến chân, sắc mặt tái nhợt, hai mắt đỏ hoe, cả người giống như một hồn ma cô đơn thoát ra khỏi vùng đất xám xịt, không ai có thể thảm hơn anh được nữa.
Trời rất lạnh.
Chiếc áo sơ mi ướt sũng bao bọc lấy cơ thể Lý Chiêu, lớp vải lạnh lẽo không chút lưu tình truyền hơi lạnh vào tận sâu trong da thịt.
Thời điểm Tào Xuyên vừa mở cửa, như là một khối lạnh lẽo khác đập vào người, Lý Chiêu suýt nữa đứng không vững.
“Làm sao?”
“Tôi nghe được.” Lý Chiêu nói, “Bằng chứng hắn ta ngoại tình.”
Tào Xuyên nhíu nhíu mày.
“Tôi thật sự đã nghe được.”
“Anh nghe được cái gì?”
” Âm thanh bọn họ □□.” Lý Chiêu cầm một chiếc bút ghi âm trong tay “Tôi đều ghi âm lại từng tập phát thanh của hắn ta và luôn nghe đi nghe lại nhiều lần. Đêm trước khi hắn đi công tác, có âm thanh bọn họ □□”.
Tào Xuyên nói: “Anh đang nói dối.”
“Không.” Lý Chiêu nói, “Tôi nghe được.”
Không đợi Tào Xuyên phản ứng, Lý Chiêu đã đẩy gã vào trong và tự lách người chui vào phòng.
Anh còn không thèm đóng cửa, trức tiếp nắm lấy cổ áo Tào Xuyên, cố hết sức kéo Tào Xuyên đến bên ghế sô pha
Điếu thuốc của Tào Xuyên rơi xuống đất.
Lý Chiêu khóa ngồi ở trên người Tào Xuyên, sau đó nhấn bật bút ghi âm.
“Làm gì đấy?” Tào Xuyên nhìn anh.
“Cùng tôi □□.” Lý Chiêu cởi cúc áo sơ mi, “Anh có biết cách tốt nhất để trả thù ai đó là gì không? Chính là đối xử với hắn y hệt những gì hắn đã đối xử với tôi.”
Khi Lý Chiêu thốt ra tiếng rên rỉ đầu tiên là bởi vì không chịu nổi đau đớn, anh quơ tay qua nắm lấy một bên thành ghế sô pha.
Bút ghi âm rơi xuống đất.
Móng tay Lý Chiêu bấm sâu vào ghế sôpha.
Bút ghi âm sớm đã hỏng vì bị ẩm nước từ lâu.
Lý Chiêu, người đang nằm trên ghế sô pha, hoàn toàn suy sụp.
Tào Xuyên nói: “Chán sao?”
“Anh nên dùng sức hơn nữa thì sẽ càng tốt.”
[M: Áaaa dù chỉ là nước lèo mà kích thích quá =)) ]