Tôi không biết trên đời này có phải thật sự có người có khả năng tự phục hồi mạnh đến mức vết thương đêm hôm trước biến mất vào ngày hôm sau hay không.
Hay nói cách khác, vết thương chỉ là một giấc mơ của tôi, khi tôi tỉnh dậy từ giấc mơ thì vết thương không còn nữa.
Tóm lại, khi Lâu Nguy đến gặp tôi vào một buổi chiều khác, tôi thấy má phải của hắn vẫn hoàn hảo, dương như không có chuyện gì xảy ra.
Con dao của tôi không cắt vào má hắn.
Hắn không vì tôi mà đổ máu.
Lâu Nguy nói với tôi: “Bác sĩ nói gần đây cảm xúc của em không ổn định, có thể là do bị cái gì đó kích thích.”
Tôi nhìn chằm chằm vào má phải của hắn, cố gắng tìm ra một chút dấu vết đêm đó.
Hắn nói: “Anh đã gửi đơn xin đổi chương trình phát sóng trực tiếp sang ghi hình. Với cách này, anh chỉ cần thu âm vào buổi sáng, buổi tối anh có thể đến chăm em.”
Tai tôi vẫn nghe hắn nói, nhưng mắt tôi vẫn nhìn vào má phải của hắn.
Không có một dấu vết nào.
Một chút cũng không có.
Tôi giơ tay lên sờ mặt của hắn, hắn không né, cũng không cảm thấy đau.
Tôi nói, “Trông anh thật quyến rũ với vết thương trên mặt.”
Hắn sững người một lúc, nắm chặt tay tôi rồi cười nói: “Ngày mai em có thể xuất viện rồi, em có muốn quay lại làm việc không? Hay ở nhà nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa?”
Tôi nhìn vào mắt hắn, hắn vẫn là Lâu Nguy mà tôi quen thuộc.
Cực kì quen thuộc, một chút vết thương lạ nhỏ tí cũng không có.
Tôi nhìn hắn, không rõ chuyện gì đang xảy ra, lại không dám hỏi thẳng.
Thời gian gần đây, không chỉ hắn mà các bác sĩ, bệnh nhân xung quanh đều cho rằng tôi bị thần kinh.
Nhưng chỉ mình tôi biết điều đó, chỉ mình tôi mới biết rõ điều đó hơn ai hết.
Tôi có thể thấy một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Đôi mắt đó đang cố cắn nuốt tôi.
Bất quá, phải công nhận là, Lâu Nguy thực sự là một người yêu tốt, hắn thậm chí sẵn sàng thay đổi nhịp sống của mình chỉ vì tôi.
Ba giờ chiều, dưới cái nắng như thiêu như đốt thành phố, hắn rời bệnh viện, đến đài quay để ghi hình chương trình.
Hắn nói sẽ đến gặp tôi sau, sau đó ngồi chơi cùng tôi, muốn tôi ngoan ngoãn đợi hắn, có chuyện gì thì có thể gọi điện cho hắn
Tôi không sao.
Chỉ cần chưa bắt được người đang theo dõi mình, tôi sẽ không dám nói bản thân có chuyện.
Tôi vẫn luôn nằm ở trên giường, mãi đến tận trời tối, mãi đến tận lúc Lâu Nguy tới.
Tôi nằm thẳng trên giường bệnh, thậm chí cảm thấy mình là một cái xác thối rữa, tôi có thể thấy những con ruồi phiền phức bay quanh mình trong trạng thái xuất thần, chúng đến vì tôi, vì xác của tôi.
Mười giờ tối, Lâu Nguy đến.
Mười một giờ rưỡi, hắn đóng rèm bên giường bệnh, chặn tầm mắt của người khác.
Hắn nằm cạnh tôi, ôm chặt lấy tôi, vừa vuốt ve cơ thể tôi, vừa dán vào tai tôi, dịu dàng thì thầm kể tôi nghe những câu chuyện cổ tích hay nhất của hắn.
Công chúa tóc dài bị chính tóc của mình thắt cổ đến chết, cô bé quàng khăn đỏ mới là hung thủ thực sự sát hại bà ngoại.
Có hắn ở bên, có thể nghe câu chuyện của hắn, tôi cảm thấy thật an tâm.
Tôi nằm thoải mái lồng ngực của hắn, thoải mái chìm vào giấc ngủ, thoải mái đến ba giờ đêm thì bị đánh thức bởi thấy tiếng cú mèu rít gào ngoài cửa sổ.
Cú mèo.
Tôi nghe nói rằng nó là biểu tượng của vận rủi và tử vong, nó có thể ngửi thấy hơi thở của những người sắp chết, một khi nó phát hiện ra rằng ai đó sắp chết, nó sẽ vượt xa ngàn dặm để tới, bậu bên ngoài cửa sổ, trong bóng tối, rít gào giống như ác quỷ đến đòi mạng.
Âm u.
Thê thảm.
Nó chờ đợi cái chết đến, sau đó cắn nát những linh hồn vừa lìa khỏi xác.
Có người sắp chết ư?
Tôi lắng nghe tiếng rít của cú mèo, còn Lâu Nguy vẫn đang ngủ yên bên cạnh tôi.
Thình lình, tôi thấy một con chim đậu bên bệ cửa sổ, là cú mèo, nó đang mỉm cười với tôi.