Trò Chơi Bất Khả Tư Nghị

Chương 50



Ngày kế tiếp, Lâm Hạ đến công ty liền mở xem hồ sơ tài liệu của tất cả nhân viên bộ phận viết quảng cáo, tổng cộng cũng không có bao nhiêu người, cho nên nàng rất nhanh đã tìm tới Thiên Thu.

“Thiên Thu…… Khâu Thiên……” Lâm Hạ nhắc lại tên của Thiên Thu cùng nữ xứng, Thiên Thu đọc ngược lại chính là Khâu Thiên, mà mình ở tiểu thuyết kêu Lăng Hạ, chuyện này không khỏi có điểm quá trùng hợp. Nếu nói ngày hôm qua Lâm Hạ hoài nghi Thiên Thu chỉ hai ba phần, vậy hiện tại ít nhất đã có năm phần. Lâm Hạ mở hồ sơ ra, phát hiện trường cấp 2 và cấp 3 Thiên Thu từng học cũng giống trường của nàng, bản thân mình ở cao trung xác thật có chút danh tiếng, như vậy Thiên Thu ở sơ trung liền biết đến mình, thậm chí có thể còn biết sớm hơn. Lâm Hạ nhớ rõ nàng tiến vào cái thế giới thịt văn kia, chính là bởi có người ghen ghét oán hận mình lâu dài những mười mấy năm. Nữ xứng cũng từng nói nàng biết mình mà mình lại không quen nàng. Mười mấy năm, bản thân thật đúng là không quen biết người này.

Về khả năng Thiên Thu chính là nữ xứng, Lâm Hạ đã chắc chắn hơn phân nửa, còn lại cũng chỉ có thiếu điều muốn thử đối phương. Xác định hơn nửa rồi nhưng đối với nghiệm chứng cuối cùng, Lâm Hạ ngược lại có chút do dự. Nàng nghĩ, chỉ cần biết danh tính nữ xứng là được, chứ không cần phải ép người ta xác nhận, như vậy sẽ chỉ khiến hai bên đều xấu hổ mà thôi. Nữ xứng ở thế giới thực không được như ý, làm cùng công ty, thời điểm cần thiết mình sẽ cung cấp trợ giúp, chỉ là mỗi người đều có cuộc đời riêng, cần dựa vào chính bản thân để thay đổi, trợ lực có thể cung cấp từ bên ngoài đều là hữu hạn.

Lâm Hạ án binh bất động, không muốn đi vạch trần một tầng khăn che kia, trên thực tế ở sâu trong nội tâm nàng biết, bởi vì Thiên Thu quá mức bình phàm, tâm tình về lâu dài khả năng sẽ bị đánh vỡ, cũng vì tránh cho tiến thêm một bước thương tổn nữ xứng, Lâm Hạ liền làm bộ không nhận ra nàng, màn đối thoại trong thang máy dường như cũng là chuyện tầm phào, như cơn gió thoảng qua chẳng để lại dấu vết.

Thiên Thu vốn dĩ còn lo lắng đề phòng, sợ Lâm Hạ nhận ra mình, sợ Lâm Hạ tìm mình hỏi han, bất quá ngày hôm sau đối phương không đến tìm gặp, cũng không có bất kì hành động nào kỳ quái, hết thảy như thường, ngược lại tựa như thần kinh mình quá nhạy cảm. Đợi vài ngày, Lâm Hạ đều không tìm mình, Thiên Thu mới âm thầm phào nhẹ nhõm một hơi.

Kỳ thực có lẽ người ta không hề tiến vào thế giới thịt văn, cho dù có, lại dựa vào cái gì nhận ra mình được chứ? Thiên Thu tự giễu nghĩ thầm, chẳng qua sâu trong nội tâm vẫn là có loại cảm giác bế tắc không thể nào tan biến, đè ở trong lòng, nàng biết tâm lý mâu thuẫn của mình, nàng sợ Lâm Hạ nhận ra là bởi vì tự ti, nhưng cũng lại muốn Lâm Hạ nhận ra, đó là khát vọng không cách gì ức chế, khát vọng Lâm Hạ sẽ có chút gì đó thấy mình đặc biệt. Thời điểm Thiên Thu nhận ra suy nghĩ này, liền lập tức dùng sức đè áp nó xuống, bằng không sẽ có một loại xấu hổ cóc mà đòi ăn thịt thiên nga. Con người quý ở điểm tự mình hiểu lấy, Thiên Thu vẫn luôn nhắc nhở bản thân như vậy. Trở lại thế giới hiện thực, muốn không thanh tỉnh đều không được.

Lâm Hạ không có gì dị thường mà Thiên Thu đối với người kia yên lặng chú ý cùng nhìn trộm, chính là một chút cũng chưa từng giảm bớt.

Tuy Lâm Hạ nói không nghĩ đến đánh vỡ hiện trạng, nhưng lại vẫn là gia tăng rất nhiều chú ý tới đối phương. Chẳng hạn như lúc trước chưa nghi hoặc người này, nàng luôn cảm thấy bị ai đó nhìn trộm trong bóng tối nhưng căn bản không tìm ra được, hiện tại nàng đã có thể nhắm chắc người kia chính là Thiên Thu. Trên thực tế, nàng quả thật thấy rõ rất nhiều lần Thiên Thu yên lặng nhìn mình từ xa, cách thật sự xa, chưa bao giờ dám tới gần, vô cùng cẩn thận, nếu không phải mình cũng đủ để ý, căn bản sẽ không phát hiện được.

Lâm Hạ biết, nếu Thiên Thu vì yêu mình mà tìm đủ cơ hội tới gần mình, biểu hiện ý đồ quá mức trần trụi, mình đại khái sẽ sinh ra chán ghét, nhưng Thiên Thu trước giờ đều chỉ đứng từ xa, thậm chí hết sức cẩn thận không muốn để mình phát hiện. Chuyện này làm Lâm Hạ không bị bức bách, cho nên trong lòng nàng cũng không quá bài xích Thiên Thu.

Lâm Hạ vẫn luôn là người tương đối tự tin, tích cực hướng về phía trước, vốn dĩ nàng rất chán ghét loại người nhát gan tự coi thường mình nhưng đối với Thiên Thu, nàng xác thật chưa bao giờ chán ghét, thậm chí có loại cảm giác khó mà nói rõ. Ở thế giới kia, tuy rằng nữ xứng không có chủ kiến gì nhưng cũng không tự ti, thậm chí vì có khả năng thích ứng thế giới thịt văn, liền cảm giác được trên người nàng tản mát ra sự thỏa mãn cùng hạnh phúc. So với hiện tại, giả ngu giả ngơ không biết xấu hổ hơn nhiều, ít nhất ở trên giường vẫn là rất cường thế cùng lớn mật. Cho nên nàng nhìn Thiên Thu như vậy luôn có loại cảm giác hận sắt không thành thép, nàng nghĩ bởi vì tự ti cùng nhát gan, mới làm cho Thiên Thu có vẻ càng thêm bình thường, mặc dù dung mạo không được như nữ xứng, cũng có thể lấy thái độ sống như nữ xứng.

Thiên Thu là viên chức nhỏ nhưng bởi vì cùng công ty, khó tránh khỏi có tiếp xúc trong công việc. Chẳng hạn như những bản quảng cáo mới đều phải mang cho Lâm Hạ phê duyệt, ngày thường tuy Thiên Thu rất muốn đi đưa nhưng cũng lại không dám đi, cho nên mỗi lần đều nhờ đồng nghiệp. Bất quá dự án lần này thực gấp gáp mà mấy đồng nghiệp kia đều bận việc riêng, ở tình huống không có ai đi đưa dùm, Thiên Thu chỉ có thể căng da đầu tới văn phòng Lâm Hạ.

Thời điểm gõ lên cánh cửa văn phòng, trái tim nàng giống như tiếng đập cửa vậy, bịch bịch bịch.

“Vào đi.” Từ bên trong truyền đến giọng Lâm Hạ thanh lãnh.

Thiên Thu tiến vào liền thấy Lâm Hạ tựa như đang bận rộn công việc, cũng không ngẩng đầu nhìn mình, dáng vẻ nghiêm túc đó thoạt nhìn có loại cảm giác cấm dục chẳng biết vì sao. Nàng cảm thấy Lâm Hạ như vậy so với nữ chủ trong thịt văn còn mê người hơn nhiều.

“Lâm tổng giám, đây là hạng mục quảng cáo mới, bộ phận marketing sốt ruột muốn hoàn thành, cô xem tài liệu như vậy đã ổn hay chưa?” Thiên Thu mở miệng hỏi, nàng ở bên ngoài đã diễn luyện mấy câu này không biết bao nhiêu lần, mới không đến nỗi nói lắp.

Lâm Hạ lúc này mới dời khỏi màn hình máy tính, nàng thật ra không ngờ người đến lại là Thiên Thu.

“Cô ngồi đi, tôi sẽ xem nó bây giờ.” Lâm Hạ cầm lấy tài liệu, nghiêm túc đọc.

Thiên Thu không nghĩ tới Lâm Hạ trực tiếp bảo mình ngồi chờ chỗ này, nàng tưởng rằng đối phương sẽ kêu mình rời đi trước, sau đó sửa chữa xong sẽ lại gọi tới lấy. Thiên Thu ngoan ngoãn ngồi xuống nghiêm chỉnh, lưng thẳng tắp, thấy Lâm Hạ thật sự nghiêm túc đọc tài liệu, nàng không khỏi trộm ngắm Lâm Hạ, dẫu sao thì cơ hội rình coi Lâm Hạ ở gần như vậy thật sự là quá hiếm hoi. Lâm Hạ quả thực rất xinh đẹp, một thân trang phục công sở trang điểm tinh tế, thoạt nhìn vô cùng cường đại quyến rũ, Thiên Thu nhìn mà thậm chí lại nhịn không được nhớ tới Lâm Hạ từng ở dưới thân mình……

“Về cơ bản đã ổn, chỗ cần sửa chữa thì tôi cũng đã đánh dấu rồi.” Lâm Hạ nghiêm túc xem tài liệu xong, nhìn về phía Thiên Thu nói, lại phát hiện đối phương đang nhìn mình chằm chằm, tầm mắt ấy sáng lấp lánh, tựa như tràn ngập yêu thích lẫn ái mộ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.