Trò Chơi Chấm Dứt

Chương 11



Giang Dịch Tề nói xong liền đứng lên, “Được rồi, được rồi, tôi thật sự phải đi rồi, vốn là muốn đi giải sầu một chút cho nên cũng không có lái xe đến, nếu bây giờ còn không về thì không chừng đến tối cũng chưa về được đến nhà.”

Phương Dĩnh Đông nghĩ thầm, Hạng Du chạy xe đến đây mất khoảng một giờ đồng hồ, cậu ta đi bộ về……?

Không biết nói gì, Phương Dĩnh Đông chỉ đơn giản là im lặng.

Giang Dịch Tề đi được vài bước liền quay đầu lại cười nói: “Con người Hạng Du miệng mồm xấu đến không thể tả, lời hắn nói cùng với những gì hắn làm thì anh chỉ nên tin vào hành động của hắn vẫn tốt hơn, tôi đi đây, chị dâu!”

“……”

Sự thật chứng minh, có thể chơi cùng Hạng Du từ nhỏ đến lớn, tuyệt đối không phải thiện nam tín nữ gì……

Hai chữ “chị dâu” này cũng không hề nhỏ, khiến rất nhiều người nhìn sang bên này, Giang Dịch Tề đã chạy lấy người chỉ để lại một mình Phương Dĩnh Đông chịu trận.

Hạng Du cùng Phương Dĩnh Đông nhìn nhau, không tự chủ được liền bật cười, xem nhẹ hết mấy fan bị nụ cười của hắn sát hại, lại còn vẫn tay với Phương Dĩnh Đông.

Phương Dĩnh Đông nhớ đến những lời Giang Dịch Tề vừa nói, thích một người thật sự rất khó, mà, bản thân mình hiện giờ thật sự là quá may mắn, cho nên cũng mỉm cười với Hạng Du.

Hạng Du sửng sốt, nhìn nụ cười của y liền rất muốn ôm lấy người ta vào lòng, trái tim đập nhanh không ngừng. Bên cạnh có không ít người nhỏ giọng nghị luận, cái gì mà người đàn ông kia thật sự xinh đẹp, đúng vậy đúng vậy, rất có khí chất, giống hệt người mẫu, y căn bản chính là người mẫu, vân vân…….

Đới Đông Bành nhìn Phương Dĩnh Đông một cái, lại nhìn Hạng Du, lại quay đầu nhìn Phương Dĩnh Đông, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ im lặng không thốt thành lời.

Sau đó không bao lâu thì trời đổ mưa, có vài bông tuyết nho nhỏ lẩn mình trong trận mưa ấy, trời trở lạnh, mọi người nhanh tay dọn dẹp bếp lò, ngồi lên xe buýt, một ngày offline xem như đến đây kết thúc.

Phương Dĩnh Đông cùng với Hạng Du ngồi vào xe, Hạng Du mở máy sưởi, nắm lấy bàn tay Phương Dĩnh Đông, ốp lại, nói: “Lạnh không?”

“Có một chút.” Con người Phương Dĩnh Đông, nói y không có tình thú, quả thật đúng vậy, tình huống thế này, dù không có trái tim lãng mạn thì ít nhất cũng phải nói được câu không lạnh đâu này nọ, nhưng mà trong mắt Hạng Du, lại cảm thấy như vậy rất đáng yêu.

Lái xe về, mưa bên ngoài càng ngày càng lớn, Phương Dĩnh Đông nói: “Vừa nãy Giang Dịch Tề nói cậu ta muốn đi bộ về.”

Hạng Du nhếch mi, “Không có gì đâu, cậu ta biết chừng mực.”

“Tôi không cảm thấy như vậy, cậu ta chỉ có bên ngoài kiên cường thôi.”

“Bác sĩ Phương,” đến dưới nhà Phương Dĩnh Đông, Hạng Du dừng xe, cười nói: “Anh như vậy tôi sẽ ghen đó.”

Nếu một người đẹp trai đến không có thiên lý, bình thường luôn rất nghiêm túc rất lạnh lùng lại mang vẻ mặt như oán phụ chớp chớp mắt, nói với bạn “Tôi ghen”, bạn có thể không bị hù dọa không?

Phương Dĩnh Đông cười cười, tay trái chống lên, hơi nhổm người tiến lại sát Hạng Du, hôn nhẹ lên môi đối phương, nói: “Cậu ta chỉ như em trai tôi thôi.”

Nói xong liền mở cửa, xuống xe.

Trong lúc Hạng Du vẫn còn giật mình đứng hình, Phương Dĩnh Đông đã đến cửa khu nhà, trên môi hơi ngứa, thậm chí còn giữ lại chút độ ấm ban nãy, đủ khiến người ta động tình không khác gì một nụ hôn sâu.

Hạ kính xe, nhìn y, khóe miệng Hạng Du không nén được mà hơi nhếch lên, mãi đến khi không thấy bóng dáng người kia nữa mới cảm thấy thời tiết rất lạnh, mưa tuy rằng đã dừng nhưng gió lạnh vẫn thổi mạnh vào người.

Hạng Du rùng mình, nâng cửa xe, nghĩ rằng chỉ là một trò chơi mà thôi, sao lại như thật vậy chứ?

Không muốn nghĩ nữa, nhíu nhíu mày khởi động xe về nhà.

Lúc về nhà, tâm trạng không hiểu sao lại xuống dốc trầm trọng, mở máy tính, muốn viết văn một chút cho tốt hơn.

Trong danh sách bạn tốt của QQ nhìn thấy Phương Dĩnh Đông, tên Gạt Bỏ đang sáng đèn, dừng hơn mười giây liền click chọn.

[Không Phải Du Du] Bà xã o[≥v≤]o~~

Nửa phút sau mới có âm thanh tích tích tích trả lời.

[Gạt Bỏ] Ai vậy?!

[Không Phải Du Du]……o(x_x)o đừng mà bà xã, em quá tuyệt tình ~

[Gạt Bỏ] Bệnh thần kinh!

Hạng Du đè lại gân xanh trên thái dương, không biết ai đang dùng nick của Phương Dĩnh Đông đây? Loại khẩu khí này, đánh chết hắn cũng không tin là bác sĩ Phương đang nói. Lẽ nào là em trai y?

[Không Phải Du Du] Thì ra là Tiểu Thu Thu à, người ta còn tưởng là bác sĩ Phương đó~~

[Gạt Bỏ] ……Biến thái!

[Không Phải Du Du] Người ta không phải biến thái, là anh rể của cưng đó o[≥v≤]o~~

[Gạt Bỏ] Đồ nhân yêu! Tôi chỉ có anh trai, không có chị gái.

[Không Phải Du Du] Ồ ~ Quả nhiên là Tiểu Thu Thu nha, được rồi, được rồi, vậy người ta là anh rể trai của cưng đó –

Một tin này enter đi, qua hai phút cũng không có trả lời, Hạng Du không gấp, cứ từ từ mà chờ.

Tích tích tích –

[Vương Bài Ngốc gửi đến một khung thoại rung rung]

[Vương Bài Ngốc] Đại ca.

[Không Phải Du Du] Hử? Có dzì dzậy? o[≥v≤]o~~

[Vương Bài Ngốc] Đại ca, hôm nay đi chung với cậu là bác sĩ Phương kia hả?

[Không Phải Du Du] Đúng nha, Phương Dĩnh Đông ~(@_@)~

[Vương Bài Ngốc] ……

[Vương Bài Ngốc] Khả Tiếu Chi Nhân?

Hạng Du nhíu mày.

[Không Phải Du Du] Sao dzị –

[Vương Bài Ngốc] Chính là Khả Tiếu Chi Nhân kia?

[Không Phải Du Du] Muốn nói cái gì, nói thẳng.

[Vương Bài Ngốc] ……

[Vương Bài Ngốc] Tôi muốn nói, tôi thấy bác sĩ kia rất được, cậu đừng đùa người ta.

[Không Phải Du Du] Người ta không có đùa mà o[≥v≤]o~~

[Vương Bài Ngốc]……

[Vương Bài Ngốc] Vậy chị dâu rốt cuộc là ai?

[Không Phải Du Du] ……

[Không Phải Du Du] Đồ Ngốc mi lại nhìn ra được hả? ~

Đới Đông Bành hết chỗ nói……

[Vương Bài Ngốc] Tôi là Đồ Ngốc chứ không phải thiểu năng.

[Không Phải Du Du] Có gì khác sao?

[Không Phải Du Du] …… Rõ ràng như vậy sao?

[Vương Bài Ngốc] Người khác không biết đại ca cậu có bao nhiêu xấu xa sao?

[Vương Bài Ngốc]Đại ca, tôi khuyên cậu một câu, nếu thật sự chỉ vì một cái phản hồi thì bỏ đi, không cần phải mang chính mình ra mà đùa, đến lúc quan trọng cậu bỏ việc chạy lấy người, không phải đã hại người ta rất thảm sao? Chơi đùa một chút là được rồi.

Hạng Du nhìn những gì Đới Đông Bành tận tình khuyên bảo, bỗng nhiên rất muốn đập bàn phím.

Tích tích tích –

[Gạt Bỏ] Thật ngại quá, vừa rồi là em trai tôi.

[Không Phải Du Du] Ừ bà xã, anh biết mà o[≥v≤]o~~

[Gạt Bỏ] ……

[Không Phải Du Du] Em không thích anh gọi em là bã xà hử? Vậy gọi là nương tử có được không?

Tích tích tích –

[Vương Bài Ngốc]Đại ca?

Hạng Du không để ý đến Đới Đông Bành, tắt khung chat, chuyên tâm nói chuyện phiếm với Phương Dĩnh Đông.

[Không Phải Du Du] Nương tử, em vì cớ làm sao mà không nói gì vậy? o[≥v≤]o~~

Hai phút sau, rốt cục cũng có trả lời.

[Gạt Bỏ] -_-|||

Hạng Du nhìn emo kia, tưởng tượng Phương Dĩnh Đông ngồi trước máy tính, tay đỡ kính mắt liền nhịn không được mà nở nụ cười.

[Không Phải Du Du] Nương tử, em thật hài hước.

Dừng lại một chút, Hạng Du gõ thêm vài chữ.

[Không Phải Du Du] Nương tử, em nói em thích anh đi, được không? o[≥v≤]o~~

[Gạt Bỏ] ……

[Không Phải Du Du] Nương tử em đừng có im lặng mãi mà o[≥v≤]o~~

Phương Dĩnh Đông bên kia vẫn không trả lời lại, Hạng Du sao có thể chịu thua như vậy, liền giở trò oanh tạc.

[Không Phải Du Du] Nương tử, em nói chuyện đi mà ~

[Không Phải Du Du] Nương tử, em thật là lạnh lùng.

[Không Phải Du Du] Nương tử, em đừng có lơ vi phu mà TT^TT

…………

Khung thoại liên tục vang lên âm thanh tích tích nghe chừng rất vui vẻ nhưng tâm trạng của Hạng Du thì lại không phải như thế.

Cùng lúc đó, bác sĩ Phương bên kia cũng không nhàn rỗi gì, Phương Dĩnh Thu đang “ép cung” anh trai cậu.

Nhìn tin tức nhảy ra liên tục trên màn hình máy tính, Phương Dĩnh Đông hẳn là rất vui vẻ nhưng vì sao lại cứ nhớ đến những lời lúc trưa Thư Nhiên đã nói?

Y cũng chẳng quen biết gì Thư Nhiên, chỉ là lúc tản bộ ở trên đường thì gặp phải.

“Anh thích Hạng Du thì đừng nói thích hắn, trừ phi hắn nói trước. Trò chơi không mang tính khiêu chiến thì không hấp dẫn được Hạng Du, anh nói thích, đơn giản chính là nói với hắn “game over”. Cái loại người vừa xấu xa lại bị biến dị kỳ quặc như hắn thì phải không nương tình mà đả kích mới chịu nổi.”

Biểu hiện khung chat còn đang gia tăng số lượng tin đến không ngừng, Phương Dĩnh Đông nhịn không nổi, vừa gõ một chữ thì máy tính bỗng nhiên tối thui….Dĩnh Thu rút dây cắm điện!

“Anh, tức chết em rồi! Em đang nói chuyện với anh, anh cư nhiên lại muốn chat với hắn?”

“Anh, anh thích ai em không can thiệp nhưng người này thì miệng lưỡi trơn tru, vừa thấy đã biết không phải thứ gì tốt, mở miệng khép miệng toàn những thứ chẳng ra gì, anh đừng để bị lừa.”

“Tiểu Thu,” Phương Dĩnh Đông đẩy đẩy kính mắt, nói: “Không phải em còn có luận văn phải viết sao? Mau về trường đi.”

“Anh muốn chọc em tức chết à?” Phương Dĩnh Thu ngồi trên sô pha, hai chân bắt chéo, “Không đi! Em vừa mới về anh đã bắt em đi.”

Phương Dĩnh Đông thở dài, “Tùy em vậy.”

Dĩnh Thu vừa lòng gật gật đầu, lại nói: “Anh, anh đi đâu, lúc trưa em về cũng không thấy anh.”

“Offline Ác Tục Du Hí.”

“A! Ác Tục Du Hí à?” Phản ứng của Dĩnh Thu có chút kích động, “A Húc rất thích tiểu thuyết của hắn! Sao anh không nói sớm, nói sớm thì em với A Húc cũng cùng đi rồi…”

A Húc chính là ông chủ quán cháo bên cạnh bệnh viện kia, cũng chính là người đàn ông cho Hạng Du nhìn thấy những hình ảnh manh động cấm trẻ em lúc trước. Dĩnh Thu đối với những chuyện này hoàn toàn không có gì giấu diếm, đã sớm nói toàn bộ với Phương Dĩnh Đông.

Phương Dĩnh Đông nhếch mày nhìn cậu một chút, nghĩ nghĩ liền nói: “Cậu ta thích văn của Ác Tục Du Hí?”

“Phải đó, phải đó!” Dĩnh Thu hoàn toàn không hay biết bác sĩ Phương đang bẫy cậu, “A Húc rất thích văn của anh ta! Em rất muốn gặp anh ta đó, tốt nhất là nên có được một chữ ký luôn!” Như vậy có thể tặng cho A Húc….Nửa câu sau này đương nhiên là không nói ra.

“Em có biết cậu ấy là loại người gì không?”

“Éc….không biết,” Dĩnh Thu ù ù cạc cạc đáp, “Tác giả có thể khiến A Húc thích, hẳn là rất tốt mà.”

“……”

Phương Dĩnh Đông rót một chén nước ấm, chậm chạp vừa uống vừa nói: “Miệng lưỡi trơn tru, mở miệng khép miệng toàn những thứ chẳng ra gì, không phải người tốt.”

“Cái gì?” Dĩnh Thu nghe không hiểu, hoàn toàn mù mờ.

“Không có gì. Anh về phòng trước đây.” Phương Dĩnh Đông nói xong liền bước đi, để lại Dĩnh Thu một mình ngồi trong phòng khách phân tích, miệng lưỡi trơn tru là sao?

END 11

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.