Trò Chơi Chấm Dứt

Chương 2



Hôm nay bệnh viện F chật kín toàn người là người nhưng không phải vì dịch truyền nhiễm đột nhiên lây lan gì đó đâu. Vậy vì sao bệnh viện lại quá tải như vậy đây? Nguyên nhân rất đơn giản, thiên tài trong giới văn đàn Ác Tục Du Hí công khai đi đến đây thăm bệnh.

Đối tượng thăm bệnh chính là “Dưa Hấu Hầm Fan”…

Trước đó không lâu, trong thread của diễn đàn có một topic, đại khái là nói tác giả Ác Tục Du Hí có mở một buổi kí tặng cho tuyển tập văn xuôi, Dưa Hấu Hầm Fan đã đi từ rất sớm, ngồi xe lửa thật lâu, chạy suốt đêm tới, cuối cùng khi đến trước cửa rồi, lại thật vớ vẩn mà té ngã một cái, gãy xương…

Vì thế tất nhiên không xin được chữ kí, sách cũng không mua được, lại còn bị ngã gãy xương.

Thật ra thì gãy xương cũng không có gì to tát cả, thế nhưng Du Sama nói muốn đến thăm bệnh, vậy thì rất có gì đó rồi.

Một tin nhắn mới:

[Đồ ngốc]

Cậu thật sự đi hả?! Không thể nào?

Hạng Du chẳng để ý tiện tay xóa luôn tin nhắn Đới Đông Bành gửi đến, nhét điện thoại vào túi áo khoác, cũng chẳng có ý định trả lời tin. Tất nhiên là thật rồi, người cũng đã đi đến cửa bệnh viện F còn có thể giả được sao? Hơn nữa, vốn lần này đi có mục đích khác, thăm bệnh chỉ là lấy cớ mà thôi.

Subject: Tài liệu đến từ ***

Nick name: Khả Tiếu Chi Nhân

Tên thật: Phương Dĩnh Đông

Giới tính: Nam

Tuổi: 29

Nghề nghiệp: Bác sĩ ngoại khoa, làm việc ở bệnh viện F thành phố XX



Hạng Du ngẩng đầu nhìn tòa cao ốc bệnh viện trước mặt, xuyên qua kính râm màu trà, hắn không nhìn rõ màu sắc của tòa nhà lắm, lại vừa qua buổi trưa, chính là thời điểm mặt trời gắt nhất, ánh nắng mùa thu.. chậc… Hạng Du rất khoái trá nở một nụ cười nhẹ.

Có vài cô nhóc đi ngang qua con đường trước mặt bệnh viện, chit cha chit chit vô cùng hưng phấn, dùng ánh mắt “sỗ sàng” đánh giá Hạng Du, vừa đi vừacười đùavừa không quên quay lại nhìn hắn.

Hạng Du không để ý, cũng quay qua cười cười lễ phép nhìn mấy cô bé kia, đám con gái lập tức bị miểu sát.

Đút tay vào túi quần, chân bước nhanh hơn, đi vào cổng lớn.

Bệnh viện F là bệnh viện nổi tiếng nhất thành phố XX, mặc dù là giữa trưa nhưng người đến đây khám bệnh cũng không ít.

Hạng Du lướt qua quầy đăng kí, trực tiếp đi thẳng vào thang máy của khu nội trú. Hắn đã nghe ngóng trước rồi, hôm nay Phương Dĩnh Đông kia, cũng chính là Khả Tiếu Chi Nhân, nếu không đi xem bệnh thì sẽ ở phòng điều trị, cho nên hắn mới chọn đúng hôm nay để đến thăm bệnh.

Nói đến Phương Dĩnh Đông, thật ra cũng có chút nổi tiếng. Mặc dù chưa tới ba mươi tuổi nhưng danh tiếng cũng rất vang, tìm linh tinh trên mạng một lúc vậy mà tìm được khá nhiều nhận xét về con người này. Đa phần nói y thuật của bác sĩ Phương rất giỏi, y đức cũng sáng ngời các kiểu. Thế nhưng cũng có người nói y không dễ nói chuyện lắm, mặt lúc nào cũng cứng ngắc như mặt người chết vậy.

Hạng Du có nhìn lướt qua hình của y trên trang web của bệnh viện F, dạng ảnh thẻ chụp thẳng mặt nhưng vẫn có thể nhìn ra đó là một người rất thanh tú, cằm nhọn, có thói quen khẽ mím môi, tóc hơi dài, kiểu tóc gọn gàng sạch sẽ, mái trước vừa dài chạm mắt, trên mặt có một cặp kính cận, loại kính không gọng. Bình thường nếu có đeo kính thì mắt sẽ có chút lồi ra, giống như mắt cá vàng ấy, nhưng ánh mắt của Phương Dĩnh Đông thì không phải vậy. Mới đầu sẽ cảm thấy đôi mắt đó thật trong trẻo, sáng ngời, đường cong dịu dàng, đuôi mắt hơi nhếch lên một chút, là mắt phượng chuẩn mực. Lần đầu tiên Hạng Du biết hóa ra mắt phương có thể quyến rũ người khác đến vậy?! Nhìn kĩ mới thấy, trong mắt người nọ không phải trong trẻo, mà là lạnh lùng, trong đôi ngươi đó là sự nhẫn nhịn, nghiêm túc và lạnh lẽo của một khe suối nhỏ.

Là một người không dễ trêu chọc. Phương Dĩnh Đông trên hình khiến người khác có cảm giác như vậy.

Hạng Du lại không nghĩ như thế. Bởi vì mọi người đều nói y thuật cùng y đức của y rất được, như vậy, con người này tuyệt đối là loại người ngoài cứng trong mềm. Thoạt nhìn y có vẻ là người cẩn thận, không biết vì sao lại viết một lời bình luận không nể mặt người khác như vậy?

Hạng Du trăm mối không có lời giải đáp.

Ding –

Thang máy đi xuống, một người thanh niên mặc áo len cao cổ màu nâu đi qua bên cạnh hắn. Tay trái người này cầm theo một túi giấy, tay phải cầm điện thoại di động. “Hết giờ làm nhớ mặc áo khoác, đừng luôn quên mặc áo khoác vậy chứ. Rốt cuộc anh là anh trai hay em là anh trai đây hả? Còn để đứa em nhắc nhở mình… Được rồi… Em đã vào thang máy rồi, cúp máy đây.”

Người thanh niên này vừa nói dứt lời, cửa thang máy cũng đóng lại, Hạng Du liếc mắt một cái, trong túi giấy là một hộp giữ ấm, chắc tới đưa cơm đây mà.

Nhìn chằm chằm thang máy một chút, Hạng Du nhín nhíu mày, đưa cơm không kì lạ chút nào, chỉ là bộ dạng người kia… rất giống Phương Dĩnh Đông. Thế nhưng lại có chút không giống lắm. Không phải là hình dáng không giống mà là phong cách không giống, không giống cảm giác về người kia trên tấm hình.

Người thanh niên kia không đeo kính, nhìn qua có vẻ nhỏ tuổi hơn, cũng không có loại cảm giác lạnh lẽo như dòng suối.

Nhíu mày, cuối cùng Hạng Du lấy lại tinh thần, đi vào, mặc kệ cái gì, đi trước nhìn một chút là được rồi.

Két, cửa phòng ở khúc quanh mở ra, một người đàn ông hơi gầy bước ra, trên tay cầm theo áo khoác trắng, đã mặc vào một bên tay, bên còn lại đang xỏ vào, trên vai còn kẹp điện thoại di động, hình như đang nghe điện thoại.

“Anh phải đến phòng bệnh rồi… Biết rồi…”

Hạng Du nhìn người đàn ông kia, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Người đàn ông mới nhìn không tới ba mươi tuổi, đương nhiên sẽ không già chút nào, nhưng cũng không phải loại trẻ ranh, non nớt, áo len cao cổ màu cà phê. Nhân lúc người đàn ông nghiêng người, hắn nhìn thoáng qua làn da của người đó, có vẻ người này khá gầy nhưng lại không phải kiểu gầy như que củi, người dong dỏng cao, vô cùng cân đối giống như người mẫu, môi hơi mím, lông mày khẽ nhíu, vẻ mặt nghiêm túc lại không hề có vị cao ngạo, lỗ mãng của đám người mẫu.

Hạng Du nhích lại gần chỗ hành lang bên đó, đánh giá y.

Người đàn ông không hề phát hiện ánh mắt của Hạng Du, vẫn nghe điện thoại, “Anh cúp máy đây. Đang mặc áo, không tiện nghe lắm…”

Vừa dứt lời, di động liền rơi khỏi vai người đàn ông, cạch một tiếng, nằm gọn lỏn dưới đất. Ở trong hành lang không có người, tiếng kêu vô cùng vang.

Người đàn ông khẽ liếc nhìn điện thoại di động đang nằm quay đơ dưới đất, cũng chẳng vội nhặt lên làm gì mà mặc áo khoắc trắng trước.

Hạng Du đi qua, khom lưng, nhặt điện thoại di động lên, đưa cho người đàn ông, người này vừa lúc cũng mặc xong áo.

Ánh mắt khẽ nâng lên một chút, “Cám ơn.”

Nhìn người đàn ông dùng hai tay đẩy mắt kính, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, đôi tay rất đẹp, chắc lúc cầm dao phẫu thuật càng quyến rũ hơn.

Hạng Du cười cười, “Đừng khách sáo, bác sĩ Phương.”

Phương Dĩnh Đông cũng không nhận ra gì cả, chỉ là cầm lại điện thoại di động, từ đầu đến cuối rất lạnh lùng, quả nhiên chính là một bộ mặt người chết khiến người khác cảm thấy khô khan, máy móc, xa cách, ngay cả cơ hội bắt chuyện cũng không có.

Hạng Du tặng Dưa Hấu Hầm Fan một quyển thơ văn xuôi, cũng kí tặng cô, cô nhóc tựa vào thành giường bệnh, trên chân bó thạch cao trắng toát, nhưng vẻ mặt lại rất tươi tỉnh, gương mặt “mỉm cười” kích động muốn cùng Du DuSamachụp ảnh chung.

Hạng Du tất nhiên sẽ không từ chối, không phải chỉ chụp ảnh cùng thôi sao, nên rất lịch sự đồng ý. Mấy cô bé bạn của Dưa Hấu ở bên cạnh sớm đã cầm máy ảnh chuẩn bị chụp hình, một người chụp xong lại đến một người khác, một đống người chen chúc trong phòng bệnhchật níchtranh nhau chụp ảnh cùng hắn. Du Du Samacủa mấy nhỏ rất kiên nhẫn, lại bình dị gần gũi, không hề có chút kiêu ngạo nào, đều mỉm cười chụp hình chung với từng người từng người. Hơn nữa, nếu có câu hỏi thì hắn nhất định sẽ trả lời đâu vào đó, đối với người già cũng rất tôn kính, quan tâm, quả thật chính là điển hình của người đàn ông gương mẫu!

“Bác sĩ Phương!” Dưa Hấu Hầm Fan vừa thấy bác sĩ Phương Dĩnh Đông đi vào liền cười chào hỏi.

Các bác sĩ khác đi kiểm tra phòng bệnh cũng chỉ đi vào buổi sáng, đi một vòng qua loa coi như xong chuyện, những lúc khác tìm kiểu gì cũng không thấy một bóng người nào. Nhưng bác sĩ Phương Dĩnh Đông thì lại hoàn toàn khác. Sáng trưa chiều tối đều sẽ tới. Tuy rằng vẫn là bộ dạng người chết như cũ, lần đầu tiên thấy có thể còn bị dọa cho sợ nhưng ở chung thời gian dài một chút sẽ thấy, thật ra thì bác sĩ Phương rất dễ nói chuyện. Nếu hỏi về bệnh tình của mình thì y trả lời rất nghiêm túc, không giống với nhiều bác sĩ khác chẳng chút kiên nhẫn nào.

Phương Dĩnh Đông khẽ gật đầu với Dưa Hấu Hầm Fan, coi như là chào hỏi, bỗng nhiên nhíu mày một cái. Có thể vì thấy trong phòng có quá nhiều người nhưng cũng chẳng trách móc gì cả.

Dưa Hấu Hầm Fan thì lại có chút ngượng ngùng, lúng túng cười, “Bọn họ là bạn của em, sẽ không ở đây lâu nữa đâu, cũngsẽkhông ồn ào, một lát nữa là đi ngay thôi.”

Phương Dĩnh Đông khẽ gật đầu một cái, cầm bệnh án ở cuối giường lên, nhìn nhìn, “Có cảm thấy không thoải mái ở đâu không?”

“Không có không có!” Dưa Hấu Hầm Fan rất thoải mái vỗ bôm bốp xuống chỗ thạch cao trên chân mình, nói: “Đã không việc gì rồi, rất nhanh sẽ khỏi thôi ạ.”

Phương Dĩnh Đông lại không nói lời nào, chỉ đặt bệnh án xuống cuối giường, xoay người đi ra cửa. Lúc ra ngoài còn vươn tay nhẹ nhàng gài cửa lại.

“Bác sĩ Phương đi thong thả, cám ơn ạ.” Dưa Hấu Hầm Fan vẫy tay. Mặc dù Phương Dĩnh Đông không quay đầu lại nên cũng chẳng thể nhìn thấy cái vẫy tay này của cô.

Cửa còn chưa đóng kín, một đống fan hâm mộ đứng đó đã không thể nhịn được, nhỏ giọng nói: “Du Du Sama, có thể kí tên cho em được không ạ? Em có mang sách đến rồi.”

Hạng Du cười gật đầu, ánh mắt lại liếc về phía cửa phòng. Rất rõ ràng, ngay khi một tiếng “Du Du Sama” vừa vang lên kia, cánh cửa lẽ ra đã phải đóng kín lại khẽ kẹt một tiếng, sau đó mới nhẹ nhàng khép lại.

Mãi đến tận năm giờ rưỡi, sự nhiệt tình của đám fan hâm mộ với giảm xuống, họ mới thả cho Hạng Du rời đi. Hạng Du đứng ở cửa bệnh viện, vẫy tay chào tạm biệt từng fan một, nhìn bọn họ đi khuất, mới thở phào nhẹ nhõm, tháo mắt kính xuống, ném vào trong túi áo gió, nhu mạnh ấn đường, thật sự quá mệt!

Đêm thu rất lạnh, Hạng Du kéo chặt cái áo măng tô to đen xì, xoay người đi vào bệnh viện.

Cốc cốc.

“Mời vào.”

Một tay Hạng Du đút túi quần, một tay nắm xoay chốt mở cửa ra, cười nói: “Bác sĩ Phương.”

Phương Dĩnh Đông ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy người vào thì rõ ràng có sững người một cái, mắt phượng lạnh lẽo trừng to. Hạng Du phát hiện, tròng mắt người này có pha một chút lam, chờ sau này, khi già rồi, tròng mắt cũng sẽ không phải màu lam nhạt trong suốt nữa. Rất nhiều người trung niên và người già, tròng mắt đều có một chút ít ố vàng cổ xưa.

Đẩy kính mắt một cái, Phương Dĩnh Đông đã khôi phục bình tĩnh vốn có, cúi đầu gõ bàn phím, “Có việc gì thế?”

Hạng Du đóng cửa lại. Trong văn phòng có hai cái bàn, lại không thấy những người khác, kéo một cái ghế qua, Hạng Du rất tự nhiên ngồi xuống, nghiêng đầu chăm chú đánh giá người đang gõ bàn phím đằng kia.

Bộ dạng nghiêm túc của người này rất quyến rũ, mặc dù nghiêm túc nhưng lại rất cuốn hút,khớp xươngngón tay rõ ràng gõ bàn phím, giống như ma thuật vậy. Vì sao cùng làm hành động này nhưng ở người khác lại không thấy vậy nhỉ?

“Có việc gì thế?”

Phương Dĩnh Đông lại hỏi lần nữa, đẩy bàn phím ra chỗ khác, không tiếp tục gõ nữa, rất chăm chú nhìn thẳng vào Hạng Du, hỏi.

“À… Không có việc gì.” Hạng Du không ngại ngùng nhìn thẳng vào mặt y, khẽ nở nụ cười chết người của mình.

Đáng tiếc vị bác sĩ này không để bản thân bị cuốn hút vào nụ cười hút hồn đó, “Nếu không có việc gì, cảm phiền cậu không quấy rầy tôi làm việc.”

“Ha ha, bác sĩ Phương nói chuyện thật thẳng thắn. Tôi chỉ muốn mời bác sĩ Phương ăn cơm để cám ơn anh đã chăm sóc bạn của tôi mà thôi.”

Phương Dĩnh Đông khẽ ngồi dựa vào sau ghế, gác chân lên, nói: “Chữa bệnh cứu người là trách nhiệm của tôi, cậu không cần mời tôi ăn cơm vì điều đó.”

Hạng Du phát hiện Phương Dĩnh Đông người này, làm gì cũng rất chăm chú. Ngay cả lúc nói chuyện với người khác cũng sẽ không làm chuyện khác, mà chỉ chăm chú nói chuyện, ngay cả từ chối người khác cũng rất chăm chú, nghiêm túc.

“Còn có một việc khác, hi vọng bác sĩ Phương giúp đỡ.”

Phương Dĩnh Đông không nói gì, chỉ hơi nghiêng đầu một chút, ý bảo hắn nói tiếp đi. Nhưng chỉ với một động tác đơn giản như vậy đã khiến Hạng Du ngẩn ngơ, là loại kinh diễm.

Dùng từ này để nói về một người đàn ông có vẻ không đúng lắm, nhưng Ác Tục Du Hí là ai chứ? Cảm giác về miêu tả của hắn rất chuẩn, ngoại trừ hai chữ kinh diễm không thể tìm được từ khác để hình dung.

Hạng Du đưa một tấm danh thiếp ra, nói: “Tôi là nhà văn. Gần đây muốn viết văn về đề tài bác sĩ, hi vọng có thể trải nghiệm cuộc sống với bác sĩ Phương.”

Nhìn danh thiếp, Phương Dĩnh Đông nhíu chặt lông mày, hiển nhiên là thấy được mấy chữ “Ác Tục Du Hí” rồi.

Trong lòng buồn cười phản ứng của y nhưng trên mặt Hạng Du lại có vẻ rất khiêm tốn, kính trọng: “Chuyện này trước đi đến đây tôi đã bàn bạc và xin ý kiến của viện trưởng rồi, viện trưởng cũng rất vui vẻ đồng ý, nói bác sĩ Phương là bác sĩ giỏi nhất bệnh viện, chuyện này cứ đến tìm anh là tốt nhất.”

Chân mày Phương Dĩnh Đông càng nhíu sâu hơn, khẽ nắm danh thiếp, qua một hồi lâu, thời gian dài đằng đẵng tựa như giây tiếp theo y sẽ mềm lòng mà đồng ý thì y nói: “Rất xin lỗi, tôi không có thời gian.”

Sững sờ, Hạng Du cũng không tức giận, chỉ nói: “Sẽ không làm chậm trễ thời gian của bác sĩ Phương đâu. Có vấn đề gì không hiểu, tôi sẽ hỏi lúc bác sĩ Phương nghỉ ngơi, bình thường sẽ không quấy rầy bác sĩ.”

Nhìn thẳng Hạng Du, Phương Dĩnh Đông khẽ cắn môi dưới, “Thời gian bao lâu?”

“Sẽ không quá lâu.” Nghe giọng điệu mềm mỏng của y, Hạng Du vội vàng cố gắng cam đoan: “Chỉ cần ba ngày.”

Khẽ gật đầu coi như đồng ý, Phương Dĩnh Đông lại kéo bàn phím lại gần, “Tôi còn có việc, cậu thích đi đâu thì đi đi.”

Nói xong thật sự không thèm để ý đến Hạng Du nữa, bận rộn gõ bàn phím.

Hạng Du ngồi yên bên cạnh y, nhìn màn hình máy tính phía trước, hình như đang viết luận văn, còn rất chuyên nghiệp nữa, toàn những từ hắn xem không hiểu gì cả. Sau đó liền nhìn chằm chằm vào Phương Dĩnh Đông, cố ý đánh giá trên dưới một lượt. Vị bác sĩ này lại rất chăm chú viết luận văn, căn bản không phát hiện.

Ngẩng đầu, Hạng Du khẽ nhếch khóe môi.

“Bàn tay cầm dao phẫu thuật sao lại đẹp như vậy chứ?”

Nhíu mày.

Rốt cục Phương Dĩnh Đông ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái.

“Ha ha, xin lỗi.” Vẻ mặt Hạng Du thản nhiên, hoàn toàn không có chút xíu gì là xin lỗi cả, “Làm nghệ thuật đều là những kẻ điên, tôi thỉnh thoảng cũng hơi điên điên chút chút ấy mà.”

END 2

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.