Hình như hình như… Miệng Thư Nhiên ngoại trừ hình như ra thì cũng không nói gì khác.
Tình huống bây giờ, Hạng Du chỉ có thể dùng từ phát điên để hình dung. Lúc ấy những lời hắn nói đều là nói lẫy, ai bảo Đồ Ngốc không có việc gì làm lại đi nói giúp cho bác sĩ Phương chứ, lẫy cũng là lẫy với Đồ Ngốc kia, hắn cũng không thật sự có ý đó với bác sĩ Phương mà.
Hạng Du lại đi tìm Đới Đông Bành, Đồ Ngốc nói thật tiếc, không biết bác sĩ Phương ở đâu cả.
Hạng Du cũng không cởi áo khoác ra, dựa vào bên cửa.
Đồ Ngốc thấy trên mặt hắn đều là vẻ ‘bố không tin điều này’ thì nói, “Đại ca, cậu nói tôi làm sao có thể giấu bác sĩ Phương được chứ, tôi nếu biết thì đã sớm nói với cậu rồi!”
“Vậy tại sao cậu biết sinh nhật anh ta!”
“Không phải cậu cũng biết hả?”
Đới Đông Bằng thấy vẻ mặt ‘không biết gì cả’ của hắn, “Cậu không nhớ là đã nhờ tôi điều tra về anh ấy à? Tôi có gửi mail cho cậu còn gì?”
Hạng Du nghĩ nghĩ một chút, hình như có chuyện như thế thật, nhưng mà hắn đã không để ý lắm.
“Vậy cậu điều tra lại giúp tôi chút.”
Đồ Ngốc đang uống nước, thiếu chút nữa sặc chết. “Đại ca, cậu thật sự coi tôi là hacker à? Thế nhưng không phải tôi chưa từng điều tra mà là cái gì cũng không tra ra được.”
Hạng Du nghe cậu ta nói xong, cũng không nói thêm nữa, thở dài cái liền đi.
Đới Đông Bành nghĩ, quả nhiên một người khi yêu vào sẽ thay đổi sao? Bình thường cứ một vẻ mặt người chết như vậy, bây giờ lại còn biết nhờ vả cung kính với người khác.
Hạng Du đi xuống tầng, bước từng bước trên đường cái, tiết trời mùa xuân, bên ngoài cực kì lạnh, Hạng Du liền đút hai tay vào túi quần, chầm rì rì đi dạo, hiện tại hắn không biết đi đâu tìm bác sĩ Phương, những nơi có thể tìm người, hắn đều đã đi rồi, ngay cả em trai y cũng không biết y đang ở đâu.
Có phải bản thân mình bết bát đến thế rồi không? Hạng Du tự giễu cười khổ một cái, sống ất ơ hơn hai mươi mấy năm vậy mà đây là lần đầu tiên hắn phát hiện mình bết bác…
Đứng ở cổng lớn của bệnh viện, ngẩng đầu lên, nhìn tòa cao ốc, Hạng Du nghĩ đến thời điểm lần đầu tiên gặp bác sĩ Phương hình như bản thân cũng ngẩng đầu lên ngắm tòa nhà này, chỉ khác ở chỗ tâm trạng đã hoàn toàn không giống mà thôi. Khi đó, nắm chắc phần thắng, nhiều không ai bì nổi.
Yên lặng đứng ngây người ở đó cả nửa tiếng đồng hồ, bảo vệ bệnh viện cũng đi vài vòng xung quanh đó, chỉ sợ Hạng Du là kẻ bắt cóc hay kẻ tâm thần gì đó.
Cũng may Hạng Du cuối cùng chỉ thở dài sau đó liền rời đi.
Xoay người về nhà.
“Ô~ đại tác gia nha!” Đâm vào một người đi đối diện đến, lộ ra một khuôn mặt tươi cười: “Tại sao lại đến bệnh viện thế? Bệnh sao? Chậc chậc chậc, nhìn sắc mặt này, quả thật không tốt lắm.”
“Phiền đi qua một chút, tôi còn có việc.”
“Thật lạnh lùng.” Bác sĩ Tống nhún vai, “Chẳng lẽ đại tác gia đến bệnh viện để tìm linh cảm sao? Đến để biết cái gì là cảnh còn người mất?”
Bác sĩ Tống thấy mặt Hạng Du trầm xuống, cười nói: “Được rồi, được rồi, tôi còn phải đi làm, đi trước đây, bái bai.”
Hạng Du cũng không để ý đến anh ta nữa, chính mình đi về, còn chưa đi được hai bước, bỗng nhiên nhìn thấy ở khúc quanh có một cái bóng xám.
“Bác sĩ Phương.”
Hạng Du kêu lên một tiếng, chạy nhanh tới.
Bóng người kia giống như khựng lại một cái, sau đó vượt qua khúc quanh liền không thấy đâu nữa.
Bác sĩ Tống còn chưa đi vào tòa nhà, nghe thấy tiếng kêu của Hạng Du, vuốt vốt ấn đường, “Giờ thú vị rồi đây.”
Con đường bên cạnh bệnh viện cũng không dễ đi, có rất nhiều con hẻm nhỏ, còn có rất nhiều ngõ cụt. Hạng Du nhìn cái người kia kia rẽ vào một ngõ cụt, đột nhiên đứng khựng lại ở khúc quanh, cũng chẳng đuổi theo nữa.
Phương Dĩnh Đông chẳng qua là ngây ngốc trong phòng thật sự không có chuyện gì làm, mới đi ra ngoài dạo một vòng. Ngày ngày ngó chằm chằm máy tính, đầu cũng sắp đứt mất rồi.
Bất tri bất giác liền đi tới bệnh viện, vừa vặn gặp được bác sĩ Tống đang đi tới, liền trò chuyện hai câu, tiện xin phép nghỉ luôn, sau tết âm lịch sẽ quay về đi làm lại.
Ai biết được đúng lúc này, Hạng Du lại đến đây, một người, ngơ ngác đứng ở trước cổng bệnh viện, ngửa đầu, tay đút túi quần, chỉ nhìn chằm chằm vào tòa nhà, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Hạng Du đứng bên kia ngẩn người, Phương Dĩnh Đông bên này cũng thất thần không nhúc nhích. Hạng Du đứng cả nửa giờ, y cũng đứng đó nửa giờ.
Chờ lúc Hạng Du sắp đi, bác sĩ Tống mới nói tạm biệt với Phương Dĩnh Đông, đi lên phía trước nói hai câu với Hạng Du, chặn hắn lại, để hắn không phát hiện Phương Dĩnh Đông.
Ai ngờ Phương Dĩnh Đông cũng không đi, liền đứng đó nhìn bác sĩ Tống nói chuyện với Hạng Du. Tuy rằng không nghe thấy hai người nói gì, đến tận lúc Hạng Du thấy y, mới nhớ ra, xoay người chạy.
Hai người một chạy một đuổi, Phương Dĩnh Đông vốn đã không chạy nhanh bằng hắn, thế nhưng tốt xấu gì cũng là một bác sĩ ngoại khoa, một khi giải phẫu là phải đứng một ngày, thể lực tính ra cũng khá tốt.
Đến lúc chạy vào ngõ cụt, y mới phát hiện không còn đường nào nữa, bức tường đứng chặn ngay kế bên, Phương Dĩnh Đông cúi đầu, nhìn thấy Hạng Du thì nên nói gì đây? Nên biểu hiện rộng lượng một chút không? Hay là chất vấn hắn nhỉ?
Phương Dĩnh Đông nghe tiếng bước chân, cả khuôn mặt trắng bệch.
Nhưng ngay tại chỗ rẽ, Hạng Du thế mà lại dừng lại.
Trong lúc nhất thời, không khí vô cùng yên tĩnh, Phương Dĩnh Đông nhìn chỗ khúc quanh kia, trống trơn, ngay khi y tưởng Hạng Du không có đuổi theo mình thì Hạng Du lên tiếng.
“Bác sĩ Phương… Anh đừng chạy, tôi sẽ không qua.”
Phương Dĩnh Đông không nói chuyện, không biết vì sao nghe xong một câu nói kia của hắn, trái tim lại cảm thấy nặng nề? Là có ý gì?
“Bác sĩ Phương, tại bữa tiệc cuối năm ngày đó, anh có đến không?”
Phương Dĩnh Đông chỉ nghe tiếng, nhưng không thấy Hạng Du đi lại gần, cũng không nhìn thấy vẻ mặt hiện tại của hắn.
Hạng Du lại nói tiếp, giọng nói vẫn trầm thấp, còn có chút nặng trĩu, bình thản như nước: “Thư Nhiên nói tôi không quan tâm đến cảm xúc của người khác, quả thật không sai.”
“Từ nhỏ đã không có ai dạy tôi, không ai dạy tôi làm thế nào để quan tâm cảm xúc của người khác, thế nhưng đây cũng không phải là cái cớ để tôi vịn vào… Tôi cùng lớn lên với Giang Dịch Tề, hai đứa từ nhỏ đã không ai quan tâm, bố mẹ tôi đều ở nước ngoài cả, mặc kệ tôi, bọn họ có nhớ mình còn có thằng con trai là tôi nữa không, tôi cũng không biết. Khi còn bé, mỗi cuộc thi tôi đều đứng đầu, cũng không ai khen ngợi tôi, cho nên tôi nghĩ rằng việc đó là đương nhiên. Lớn lên rồi viết này kia, mới vào nghề đã bị người tâng bốc, theo đuổi, tôi còn tưởng rằng đấy cũng là việc đương nhiên thôi, ngay cả được yêu thương… tôi cũng nghĩ mọi chuyện đều là việc đương nhiên cả.”
Hạng Du nói những điều này, trong giọng nói còn có chút ý cười, chẳng qua lại làm người nghe có chút đau đớn, “Tôi rất xin lỗi, trêu đùa anh như vậy, nếu như anh không muốn gặp tôi… vậy được rồi.”
Nói xong, Phương Dĩnh Đông liền nghe thấy tiếng bước chân, không phải càng ngày càng gần mà là càng lúc càng xa, “Bác sĩ Phương, đọc [Mặt nạ dối lừa] của tôi chút đi, sách mới ra ấy.”
Phương Dĩnh Đông trượt ngồi bệt xuống đất, ôm đầu gối, úp mặt xuống, trong mắt nhàn nhạt một tầng hơi nước, có chút hoa mắt, không thấy rõ xung quanh.
Hết rồi chăng, hắn nói xong rồi, giống như buổi diễn thuyết đã kết thúc, trò chơi mấy tháng nay cứ như vậy kết thúc rồi.
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay kết thúc, kết thúc, kết thúc rồi….. Ngày hôm qua chẳng có cái comment nào cả, thật đau lòng quá đi, thế nhưng vẫn phải hoàn ở đây thôi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!