Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Chương 102: Không nên tức giận, em không phải cảm thấy chơi như vậy rất tốt sao?



Lúc này Tần Lạc thật lòng cảm thấy Đại Ma Vương rất đẹp trai!

Cô có loại cảm giác mình hoàn toàn yêu anh......

Tại sao anh thể nhìn thấu tâm tư của mình? Vì sao cô vẫn chưa hoàn toàn xác định được tâm ý của mình mà đã phát triển đến vậy.

Để cho cô vội vàng không kịp chuẩn bị....

Đến nửa bữa tối sau đó, tất cả đều là Hoắc Kỷ Thành dùng miệng đút, một miếng thịt bò bít tết hay một hớp rượu đỏ, mỗi lần ăn lần uống, hai người đều phải dây dưa hơn 10'......

Hai bên gương mặt Tần Lạc hoàn toàn hồng thành quả cà chua.

Chỉ là, tâm tình lại khác vừa rồi.....

......

Mấy phút sau, Trình Sâm nhìn không chớp mắt xách theo cái túi đi tới, “Boss, đây là giầy và thuốc thoa.”

Sự xuất hiện của anh ta khiến Tần Lạc ngại ngùng đẩy Hoắc Kỷ Thành, “Không muốn nữa!”

Hoắc Kỷ Thành nhanh tróng thu liễm hành động của mình, nhận lấy thuốc thoa Trình Sâm đưa tới, cầm lấy chần xinh xắn của Tần Lạc, hết lòng thoa thuốc cho cô.

Tần Lạc có chút thẹn thùng, còn có chút không thích ứng kịp, rụt mấy lần bị anh tóm lấy liền ngoan ngoãn bất động, tay của anh mang theo vết chai, buôi thuốc lành lạnh ở trên chân cô, có một loại cảm giác nói không nên lời.

Trình Sâm ngoài mặt đều không gợn sóng, nhưng trên thực tế trong lòng cũng rất rung động.

Ở trong mắt anh ta boss vẫn luôn là thần ngồi tít trên cao, lạnh lùng như thế, nói năng thận trọng, ít ỏi khi thân cận với người khác như thế.

Trước đó cũng chỉ có bốn anh em anh và tiểu thiếu gia, người trước không có tình huynh đệ, người sau không bỏ tình cha con.

Cũng không có giống như bây giờ để cho anh rung động, bởi vì Tần tiểu thư ở trước mặt boss thể hiện sự chân thật nhất, cũng bày tỏ sự tức giận nhất......

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, anh ta thật khó có thể tin tưởng boss sẽ có thay đổi này, xem ra Tần tiểu thư không phải người bình thường, duyên phận của cô và boss đúng là trời đã định trước.

Ngăn cản cũng không đỡ nổi.

Ngay lúc anh ta mải suy nghĩ thì nghe thấy giọng boss nói từ tính âm trầm nói, “Bảo nhân viên phục vụ đem đưa thẻ 'phòng tổng thống' tới đây.

“Vâng”

Trình Sâm gật đầu đồng ý, quay người rời đi.

Tần Lạc rất muốn tìm một cái lỗ chui vào, cô không cần soi gương cũng biết bây giờ nhất định môi mình sưng đỏ, hai gò má đỏ ửng......

“Ăn nữa không?”

Hoắc Kỷ Thành cắn lỗ tai của cô hỏi.

Thở ra tới nóng chui vào màng nhĩ của cô, tê tê, ngứa một chút......

Tần Lạc vội vàng lắc đầu, “Không ăn.”

Ăn nữa sẽ lại không chịu kết thúc......

“Nhưng anh còn muốn ăn.”

Lúc nói câu nói này, trong tròng mắt đen của Hoắc Kỷ Thành lóe lên ánh sáng màu xanh lục.

Nhưng Tần Lạc hạ mí mắt không có nhìn thấy, thuận miệng nói tiếp: “Trên bàn còn nhiều món ăn như vậy, anh ăn đi!”

Hoắc Kỷ Thành bất mãn cắn vành tai cô một cái, “Ngoan, món ngon mỹ vị đến đâu, cũng không bằng em......”

Nói xong, ânhs mắt sậm màu của anh nhìn chằm chằm...... Nơi nào đó không buông.

Tần Lạc vừa nhấc mắt liền chạm vào con ngươi đỏ lên của anh, vội vàng hoảng sợ dời ánh mắt đi, lại bị anh giữ chặt cằm, “Không dám nhìn anh?”

“Không có.”

Trả lời như đinh đóng cột!

“Về sau không có lệnh của anh không cho phép mặc cái váy khêu gợi này.”

“......”

“Chỉ là, tối nay anh rất thích.”

Hoắc Kỷ Thành gian manh vươn đầu lưới liếm nước sốt còn dính khóe môi cô một chút, tâm tình vui vẻ trước nay chưa có, vừa đúng ngày mai là Chủ nhật, tối nay có thể không cần tiết chế......

Đương nhiên Tần Lạc không biết trong lòng anh nghĩ tới nhưng thứ này, cô khổ mà không nói được, khẳng định Đại Ma Vương hiểu lầm tối nay mình cố ý vì anh mà mặc trang phục lộng lẫy.

Nhưng cũng lạ, nếu không phải là vậy!

Chẳng lẽ trợ lý Trình cố ý giúp đỡ tạo hình cho mình, cũng không phải là ý của Đại Ma Vương sao?

Thôi!

Cứ để cho cái hiểu lầm này kéo dài vậy......

Đầu lưỡi Hoắc Kỷ Thành giống như dẫn theo ma lực, chỉ nhẹ liếm một cái, liền kích thích cả người Tần Lạc tê dại, giống như bị điện giật, còn nổi cả da gà......

“Đừng mà...... Sẽ có người tiến vào.”

Tần Lạc cố gắng thuyết phục anh.

“Cậu ta không dám nhìn lung tung.”

Hoắc Kỷ Thành vốn không có ý dừng lại, Tần Lạc không ngừng gấp gáp!

Mắt nhìn thấy Trình Sâm sắp tiến vào, cô vội vã đẩy đầu tóc của Hoắc Kỷ Thành ra một bên.

Bởi vì động tác có chút bất ngờ, Hoắc Kỷ Thành không chút phòng bị lập tức cách xa”Mỹ vị”, tròng mắt đen không khỏi híp lại.

Tiết lộ ra cảm xúc không vui.

Tần Lạc bĩu môi, “Có người tới.”

Hoắc Kỷ Thành vẫn rất tức giận, “Để cho anh vui mừng mới quan trọng nhất! Những người khác không có quan hệ với em.”

Tần Lạc: “......”

“Nhớ kỹ hay không?”

“Hả......”

“Trả lời!”

“Nhớ.”

Tần Lạc dưới sự uy hiếp của anh chỉ có thể gật đầu, trong lòng lại hung hăng mắng anh một trận: khốn kiếp! Mới vừa còn cảm thấy ngươi này lạnh lùng đẹp trai, một giây kế tiếp lại biến thành đại ma vương bá đạo không nói đạo lý!

Trình Sâm để thẻ xuống rồi ra ám hiệu cho những người diễn tấu rời đi với anh ta, như thế không giang riêng tư lãnh mạn duy mỹ để lại cho boss và Tần tiểu thư.

Sau khi toàn bộ người đi sạch, Tần Lạc liền không tìm được bất kỳ lý do từ chỗi anh nữa, trong lòng tim đập”Thình thịch”, mà nguyên tắc của cô, có thể kéo dài trì hoãn bao lâu......

“Tối nay sao thật là đẹp! Chúng ta ra bên ngoài ngắm sao đi?”

Cô chớp chớp mắt to, trong đôi mắt to nhập nước viết lên bốn chữ “Cảm thấy hứng thú”.

Hoắc Kỷ Thành liền nhìn sang theo ánh mắt của cô, quả thật tối nay bầu trời đêm rất đẹp, khắp bầu trời giống như có vô số ánh đèn lớn nhỏ, làm đẹp một màn sân khấu tối đen phía trên.

Chói mắt vả lại rực rỡ!

Nhưng, bất kỳ cảnh đẹp nào cũng không sánh bằng cô gái nhỏ trong ngực anh, bây giờ trong đầu anh chỉ muốn một chuyện: đó chính là...... Ăn hết cô!

“Ở đây cũng nhìn thấy sao.”

“Ở ngoài tầm mắt nhìn thêm rộng rãi! Em muốn đi......”

Tần Lạc cố ý kéo dài âm điệu, âm thanh mềm dẻo ngọt ngào, làm cho người ta không đành lòng cự tuyệt.

Hoắc Kỷ Thành suy tư mấy giây, “Tốt.”

Ý nghĩ của anh, làm tình lộ thiên chắc hẳn có chút mùi vị đặc biệt, có thể thử một chút!

Sau đó, Tần Lạc hối hận đến ruột cũng xanh rồi, sớm biết có thể như vậy thì không bằng đi về phòng......

Mù quáng cho cô nũng nịu bất cứ giá nào! Lúc này, đề nghị được đồng ý khiến cô cũng đủ vui vẻ, còn kém không có kích động hôn một cái lên trên mặt của Hoắc Kỷ Thành.

Hoắc Kỷ Thành trực tiếp ôm cô đi ra ban công, gió đêm mát mẻ thổi vào người, Tần Lạc giùng giằng muốn đứng xuống.

“Chân em bị thương.”

“Chỉ là gót chân bị trầy mà thôi, lại không ảnh hưởng đi bộ.”

“Hả?”

Hoắc Kỷ Thành thoáng nhíu mày, hiển nhiên rất không vui mừng khi bị phản bác.

Tần Lạc vội vàng bổ sung: “Thật sự không sao, em sẽ rất cẩn thận.”

Cô thỉnh cầu lần nữa khiến Hoắc Kỷ Thành buông cô xuống, lấy được tự do cô lập tức giống như chim nhỏ thoát khỏi tù đầy bay tới bên cạnh hàng rào, bám lấy lan can cao cỡ nửa người nhìn xuống cảnh đêm sáng chói của thành phố D.

Cô vẫn lần đầu đứng cao như vậy nhìn cảnh thành phố, cảm giác đều giống nhau!

“Tới đây.”

Hoắc Kỷ Thành rất không tình nguyện việc cô cách mình xa vậy.

Tần Lạc quay đầu cười quyến rũ nói, “Anh tới bắt em đi!”

Cô liếc mắt nhìn cái bạn công rộng nghìn mét vuông, lấythể lực của cô có thể chạy được, nhưng cũng không biết Hoắc Kỷ Thành có thể bỏ xuống mặt mũi đuổi theo mình hay không......

Mặc dù anh giận thật, anh cũng sẽ không gọi điện thoại để cho người tới đây bắt mình chứ?

Hoắc Kỷ Thành trơ mắt nhìn cô nâng váy chạy tới một bên, trong tròng mắt đen bắn ra ánh sáng lạnh.

Nhưng, cách được quá xa, Tần Lạc cũng không nhìn thấy.

“Tần, Lạc!”

Hoắc Kỷ Thành cắn răng nghiến lợi kêu tên của cô, hiển nhiên rất tức giận.

Nhưng anh vẫn không có nghĩ gọi điện thoại để cho người tới tóm cô lại, chạy? Cô cho là cô có thể chạy đi đâu?

“Ngoan ngoãn tới đây cho anh!”

Giọng Hoắc Kỷ Thành lạnh lùng không giận mà uy.

Nhưng Tần Lạc không nhìn cơn giận của anh, nâng váy nằm ở bên trên lan can nhìn trong cảnh đêm đèn đuốc sáng trưng và bầu trời sáng trói.

Sống ở đâu thì yên ở đấy sao!

Cô không để ý tới trong mắt Hoắc Kỷ Thành đã sớm chứa một đốm lửa, nhấc chân đi về phía cô.

Tần Lạc cũng không biết điều cứ đứng tại chỗ chờ hắn tới bắt mình như vậy, khi anh sắp tới gần nhanh chóng chạy đến một bên kia.

Nói tóm lại, chính là cố ý cùng anh chơi trò đuổi bắt.

Sắc mặt Hoắc Kỷ Thành cũng đen lại, anh cảm thấy tất yếu phải bắt cái cô gái nhỏ này lại hung hăng đánh cho một trận, càng ngày càng không để anh ở trong mắt!

“Không nên tức giận! Anh không cảm thấy chơi như vậy rất vui sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.