Sau khi cùng Cố Nam Châu tách ra, Tần Lạc liền đi đến biệt thự nhà họ Hoắc.
Mỗi lần cô đến Hoắc Gia Tinh đều vô cùng vui vẻ: “Chị, tuần trước chị dậy em từ đơn em đã học thuộc lòng tất cả.”
Tần Lạc cưng chiều sờ đầu bé: “Tiểu Tinh thật thông minh!”
Hoắc Gia Tinh cười tít mắt hất cằm lên: “Ba nói, là chị dạy rất tốt.”
Nhắc đến người đàn ông kia, vẻ mặt Tần Lạc có chút mất tự nhiên: “Ba em vẫn chưa về sao?”
Hoắc Gia Tinh lắc đầu: “Vừa rồi ba gọi điện thoại về, nói là buổi tối ăn cơm cùng với em.”
Sắc mặt Tần Lạc lúng túng, Tiểu Tinh nói hẳn không phải là Đại Ma Vương nguyên thoại đi?
Chắc anh vẫn chưa nói chuyện của mình cùng anh ấy với Tiểu Tinh...
“Ừ, bây giờ chúng ta bắt đầu học trước đi.”
“Vâng!”
...
6:40 tối, Hoắc Kỷ Thành vào nhà thì thấy một lớn một nhỏ vùi ở trên ghế sofa chơi game, con trai Tiểu Tinh dựa sát vào trên người Tần Lạc.
Hai người vô cùng thân thiết làm cho anh có chút ghen tỵ...
Hơn nữa, khuôn mặt Tiểu Tinh có chút giống với Tần Lạc như vậy, nhất là khi bọn họ cười rộ lên, độ cong gần giống nhau như đúc...
Sau khi đột nhiên biết được điểm ấy, anh càng thêm xác định cách làm của mình là chính xác.
Nếu Tiểu Tinh thích Tần Lạc như vậy, mà đúng lúc cô là mẹ ruột của Tiểu Tinh, không có gì tốt đẹp hơn.
“Chị, nhanh giúp em giết chết người kia!”
...
“Chị, đi về phía bên trái hay bên phải!”
...
“Chị, cuối cùng em đã đánh bại Hồng Y kiếm khách đáng ghét kia rồi.”
...
Giọng Hoắc Gia Tinh ngọt ngào ngây thơ líu ríu vang vọng ở trong phòng khách, cho dù ai cũng nghe ra vui vẻ cùng nhảy nhót trong giọng nói của bé.
Dường như mỗi cuối tuần chính là ngày bé vui vẻ nhất...
Hoắc Kỷ Thành đợi cả buổi cũng không có người phát hiện ra mình, không khỏi ho nhẹ một tiếng.
Tần Lạc đang ngồi ngước mắt thì thấy Đại Ma Vương đứng ở trước mặt mình, không khỏi đứng dậy.
Không đợi cô mở miệng, Hoắc Gia Tinh đã vui vẻ nhảy tới: “Ba đã về!”
Ánh mắt Hoắc Kỷ Thành dịu dàng vuốt tóc con trai: “Chương trình học hôm nay đã xong rồi hả?”
Hoắc Gia Tinh ngẩng đầu: “Đương nhiên rồi! Không tin ba hỏi chị! Con là thiếu nhi thiên tài.”
Dáng vẻ Hoắc Kỷ Thành giống như là một người ba nghiêm khắc: “Nào có người khen mình như vậy?”
Hoắc Gia Tinh mếu máo...
Đúng lúc Tần Lạc lên tiếng: “Tiểu Tinh quả thật rất thông minh! Năng lực học tập cùng tiếp thu đều rất nhanh, là tôi khen bé là thiếu nhi thiên tài, anh không cần trách móc bé nặng nề, dù sao bé chỉ là trẻ con năm tuổi.”
Hoắc Gia Tinh vội vàng nhích lại gần bên cạnh Tần Lạc, dường như nói: Hừ! Không tồi có chị che chở con!
Hoắc Kỷ Thành liếc mắt nhìn Tần Lạc một cái, cô gái nhỏ đáng chết! Mình còn chưa tìm cô tính sổ! Buổi trưa lại có thể ở sau lưng mình hẹn hò với người đàn ông khác?
Lúc này ở trước mặt mình còn hùng hồn nói?
Ai cho cô lá gan?
Nhưng xét cô là mẹ của Tiểu Tinh, cô nói mình cũng không phản bác...
Lập tức dặn dò quản gia Chu: “Bảo phòng bếp dọn cơm đi!”
Quản gia Chu lên tiếng trả lời đi đến phòng bếp, chuyện vừa rồi hoàn toàn không ai nhắc lại.
Hoắc Gia Tinh vụng trộm liếc mắt nhìn ba một cái, phát hiện ba không có tức giận, vẻ mặt tự nhiên, không khỏi nghĩ thầm: Xem ra quan hệ giữa ba với chị tốt hơn rất nhiều!
Thật sự là chuyện tốt đáng chúc mừng!
Trong lòng bé mừng khấp khởi thầm nghĩ, chỉ mong sao Tần Lạc sớm ngày trở thành mẹ của bé, cứ như vậy, cuộc sống mỗi ngày càng thêm ý nghĩa!
Nha nha nha!
****
Sau khi ăn xong, vốn Tần Lạc chuẩn bị đi, nhưng Hoắc Gia Tinh ôm cánh tay của cô không cho đi: “Chị, ngộ nhỡ sáng mai chị dậy không nổi làm sao bây giờ? Trước chị đã từng đồng ý với em tối thứ bảy sẽ ngủ ở phòng khách một đêm, tránh cho đi đi lại lại sao! Hơn nữa buổi tối một cô gái trẻ đi về không an toàn, em với ba đều sẽ không yên tâm.”
Nói xong, Hoắc Gia Tinh liều mạng nháy mắt cho ba.
Hoắc Kỷ Thành đầy hắc tuyến, ý đồ tác hợp của con trai rất rõ ràng!
Rất tốt, hai ba con bọn họ nhất trí ý kiến!
Lập tức hắng giọng một cái: “Hiếm khi được Tiểu Tinh tha thiết hi vọng cô ở lại như vậy, mỗi tối thứ bảy đều như vậy thì không có ý nghĩa, cô cứ nói đi?”
Vẻ mặt Tần Lạc đầy hắc tuyến, Đại Ma Vương có ý gì đây!
Nói mình cố làm ra vẻ kiểu cách!
“Được rồi, tôi ở phòng khách dưới lầu.”
Người hầu đứng một bên vội vàng nói: “Phòng khách mỗi ngày đều có người dọn dẹp, cô giáo Tần yên tâm đi vào ở, vỏ chăn ga vừa mới giặt qua.”
Tần Lạc: “...”
Vì thế, Tần Lạc ở ngay tại phòng khách, không biết là cô ảo giác hay làm sao, cô cảm thấy ánh mắt Đại Ma Vương tối nay nhìn mình rất nguy hiểm...
Giống như mình làm chuyện gì xấu bị anh phát hiện...
Nhưng mà cô không có làm gì!
...
Đêm nay Hoắc Gia Tinh cũng không biết làm sao vậy, trước khi đi ngủ năn nỉ Tần Lạc đọc truyện cổ tích cho bé, nếu không sẽ không chịu ngủ.
Hoắc Kỷ Thành liếc xéo nhìn con trai một cái: “Ba đọc cho con.”
Hoắc Gia Tinh lắc đầu: “Không cần! Ba kể chuyện cổ tích không có sức hấp dẫn! Giống như học bài, một chút ý tứ cũng không có! Con muốn nghe chị kể chuyện cổ tích!”
Bé ầm ĩ không thuận theo, Hoắc Kỷ Thành trầm mặt xuống thiếu chút nữa phát hỏa...
Tần Lạc vội vàng chen vào nói: “Để tôi đọc đi! Anh đi ra ngoài trước.”
Hoắc Gia Tinh nói: “Ba ra ngoài đi! Để cho một mình chị ở đây với con!”
Giọng trẻ con ngây thơ, nghe qua cảm giác đáng yêu.
Nhưng lúc này Hoắc Kỷ Thành lại không có tâm tình, bởi vì anh cảm thấy hình ảnh trong tương lai con trai giành Tần Lạc với mình...
Nếu Tiểu Tinh biết Tần Lạc chính là mẹ ruột của nó, vậy chẳng phải mỗi khi trời tối lại muốn cùng ngủ với cô ấy sao?
Nghĩ đến tình huống này, anh lại cảm thấy không thể nói sớm cho con trai biết...
Nếu không cơ hội mình muốn ngủ với bà xã sẽ ít đi...
*****
Tần Lạc kể chuyện cổ tích đúng một giờ đồng hồ mới khiến cho Tiểu Tinh ngủ, sau khi dỗ bé ngủ thì cả người cô đau nhức, là bởi vì duy trì một tư thế quá lâu.
Cô cẩn thận đắp kín chăn giúp Tiểu Tinh, đang chuẩn bị rời đi, chợt nghe trong miệng bé nỉ non ra tiếng: “Mẹ...”
Mặc dù giọng nói rất nhỏ, nhưng trong hoàn cảnh yên tĩnh thì nghe rất rõ.
Tần Lạc hơi xúc động, nghĩ đến đứa bé từ nhỏ chưa có mẹ thì cô đau lòng không dứt, sau năm mười lăm tuổi mẹ qua đời ngoài ý muốn do xảy ra tai nạn xe, đoạn thời gian đó cô dường như mỗi buổi tối đều mơ thấy mẹ...
Cho nên cô có thể hiểu loại đau khổ khi nhớ về mẹ...
Ngón tay không kìm lòng được xoa gương mặt Tiểu Tinh, đứa bé có bao nhiêu đáng yêu nhu thuận, mẹ của bé ở trên trời biết được sẽ rất đau lòng chứ?
Bỗng dưng, cô chợt nghĩ đến bạn tốt Tử Ninh nói khuông mặt Tiểu Tinh giống mình...
Không khỏi nhìn thêm vài lần, ai từng nghĩ càng xem càng cảm thấy...
Ngay sau đó đột nhiên lắc đầu, cô đang suy nghĩ lung tung cái gì đây? Làm sao Tiểu Tinh có thể giống mình? Cho dù mặt mũi tương tự, vậy cũng chỉ là tình cờ!
Dù sao trên đời này vốn có người không quen biết lại dáng dấp giống nhau...
Nghĩ như vậy, trong lòng cô thoáng thăng bằng.
...
Từ phòng Tiểu Tinh ra ngoài, cô trực tiếp trở về phòng mình dưới lầu, bất tiện duy nhất của phòng khách là không có phòng tắm riêng, dẫn đến cô phải tắm rửa ở nhà vệ sinh bên ngoài...
Lúc này đã gần 11 giờ đêm, người giúp việc bên trong biệt thự đã về phòng nghỉ ngơi riêng ở phía sau nhà, cho nên cả ngôi biệt thự rất yên tĩnh.
Tần Lạc tắm xong vừa mới chuẩn bị đi ra ngoài đã bị một bóng đen cho làm hoảng sợ, còn chưa kêu thành tiếng thì bị bụm miệng.
“Ưm...”
Hoắc Kỷ Thành ôm cả người cô một lần nữa vào phòng tắm...
Miệng được tự do Tần Lạc tức giận nói: “Anh có bệnh hả! Hơn nửa đêm ra ngoài dọa người rất kinh khủng là tốt sao!”
Sắc mặt Hoắc Kỷ Thành đen như màn sân khấu: “Buổi trưa em cùng ai ăn cơm?”
Tần Lạc ngạc nhiên, người này không nên nói sang chuyện khác như vậy!
“Cùng một bạn học của em!”
“Một bạn học?”
“Đúng! Làm sao?”
“Em xác định chỉ là bạn học?”
Giọng Hoắc Kỷ Thành không vui lập lại một câu, Tần Lạc buồn bực nhìn anh, “Anh phái người theo dõi em?”
Chất vấn của cô làm cho Hoắc Kỷ Thành không vui hơn, hừ lạnh: “Nếu em không làm việc trái với lương tâm còn sợ người khác theo dõi?”
Thật ra, anh căn bản chưa từng theo dõi cô, buổi trưa gặp cô cùng ăn cơm với Cố Nam Châu hoàn toàn là ngoài ý muốn.