Những lời Bùi Tử Ninh nói không có chút dấm chua, có chỉ giễu cợt lạnh như băng.
Đối với người đàn ông này, cô tình nguyện chưa bao giờ từng quen biết.
Trước năm thứ hai đại học, có một lần cô cho rằng mình là cô gái hạnh phúc nhất trường.
Nhưng trong một đêm, cô từ thiên đường rớt xuống địa ngục, trở thành trò cười cho mọi người, bị các bạn học cười nhạo, chỉ trỏ, nói cô là cô bé lọ lem qua 12 giờ liền mất đi giầy thủy tinh.
Đoạn thời gian đó, cô giống như chuột chạy qua đường, đi đâu cũng bị người ta chế nhạo.
Nhưng người khởi xướng lại ra nước ngoài du học, mặc dù cô tức giận cũng không có chỗ để phát tiết, chỉ có thể chịu đựng tất cả xem thường cùng giễu cợt.
Nghĩ đến cơn ác mộng hơn nửa năm kia, trong lòng cô đến nay vẫn sợ hãi.
Cũng từ khi đó, cô có chút kháng cự đàn ông, sợ lại giẫm lên vết xe đổ.
Ánh mắt Bạch Trì Đình phức tạp nhìn thoáng qua đàn em năm năm không gặp, khi đó cô đơn thuần, xinh đẹp, còn chút ngốc đáng yêu, giống như một không khí tươi mát rót vào trong sinh mệnh mình.
Làm cho cuộc sống đại học của anh ta vốn không có gì hay để nói có tư vị, cũng khiến cho lòng lạnh như băng của anh ta dần dần hòa tan...
“Ngược lại bác sỹ Bùi thay đổi không ít.”
Ánh mắt Bạch Trì Đình sáng quắc nhìn chằm chằm cô, thời gian năm năm, thật sự sẽ thay đổi rất nhiều thứ, nhưng có một thứ đến nay chưa thay đổi.
Chỉ là, bọn họ còn có thể trở lại lúc ban đầu sao?
Lời của anh ta làm cho Bùi Tử Ninh có chút giận dữ, anh ta tưởng rằng mình còn là con ngốc Bùi Tử Ninh trước kia sao!
“Ngã một lần, đây chính là triết lý cuộc sống!”
Bùi Tử Ninh không chút khách khí phản kích, đối với người đàn ông này, cô chỉ có căm hận!
Trong lòng Bạch Trì Đình dâng lên nụ cười khổ, xem ra chuyện năm đó ảnh hưởng khá sâu với cô ngóc, ai...
Nghe đối thoại hai người bọn họ giương cung bạt kiếm, Sở Kiều có chút nghi ngờ hỏi: “Tử Ninh, trước kia cô biết bác sỹ Bạch!”
“Không biết.”
“Biết.”
Hai người dường như cùng lúc nói ra, chỉ là nội dung trả lời lại một trời một vực.
Sở Kiều kinh ngạc há to mồm: “Rốt cuộc là biết hay không biết?”
Bùi Tử Ninh dứt khoát lôi kéo cô đến cửa xới cơm: “Đi thôi! Không thì cơm sẽ nguội.”
Sở Kiều cứ như vậy không hiểu ra sao bị lôi đi, thế cho nên lúc ăn cơm cô ta không ngừng bát quái nói: “Rốt cuộc sao lại thế này! Mau nói cho tôi.”
Bùi Tử Ninh có chút bất đắc dĩ: “Cũng chưa nói tới quen biết, chỉ cùng học một ngôi trường mà thôi.”
Sở Kiều cắn chiếc đũa gật gật đầu: “A...... Thì ra là thế!”
Bùi Tử Ninh vùi đầu ăn cơm, từ đầu không muốn tiếp tục nói bất cứ đề tài gì về Bạch Trì Đình.
Nhưng Sở Kiều dường như cảm thấy rất hứng thú: “Tử Ninh! Chúng ta là bạn tốt, tôi hỏi cô trước! Cô có ý gì với bác sỹ Bạch không?”
Bùi Tử Ninh mới vừa uống một ngụm nước canh thiếu chút nữa phun ra toàn bộ, vội vàng lắc đầu: “Tôi có ý với một con heo, cũng sẽ không có ý với anh ta!”
Giọng nói nghiêm túc của cô, không chút nào giống như đang nói đùa.
Sở Kiều lập tức vui vẻ không thôi: “Cô nói như vậy thì tôi yên tâm, tôi cảm thấy bộ dáng bác sỹ Bạch rất đẹp trai, hơn nữa chính là mẫu người tôi thích, tôi quyết định chủ động theo đuổi anh ta.”
Bùi Tử Ninh nhịn xuống muốn phun ***, “Ánh mắt có có thể bình thường chút không?”
Sở Kiều bĩu môi: “Tôi van cô! Là ánh mắt cô không bình thường thì cô!”
Bùi Tử Ninh ăn một miếng đồ ăn, không nói gì.
Trước kia ánh mắt cô quả thật rất mù quáng, lại đi yêu người đàn ông cặn bã Bạch Trì Đình như vậy!
Ha ha...
Sở Kiều thấy cô không lên tiếng, vội vàng lấy lòng mở miệng: “Tử Ninh, lần trước đi ăn cơm ở nhà chủ nhiệm, không phải ông ấy nói muốn giới thiệu cháu trai cho cậu sao? Nghe nói là giáo sư đại học rất trẻ nổi tiếng, hai người gặp nhau chưa?”
Bùi Tử Ninh gật đầu: “Từng đi ăn cơm một lần.”
Sở Kiều lập tức bát quái nói: “Thế nào? Có thể phát triển không?”
Bùi Tử Ninh liếc cô một cái: “Mới gặp mặt một lần có thể thế nào?”
Sở Kiều không tức giận: “Là cô cảm thấy con người anh ta thế nào! Tướng mạo, nhân phẩm cùng thu nhập?”
Bùi Tử Ninh cắn môi suy nghĩ: “Tướng mạo lịch sự, cái khác không rõ ràng lắm.”
Sở Kiều cười nói: “Cô nha! Quá không để tâm! Cũng khó trách chủ nhiệm sốt ruột thay cô, nhưng nếu là cháu trai ruột của chủ nhiệm, tôi nghĩ gia cảnh cũng không kém, cô tốt nhất phải nắm chắc! Giáo sư đại học là nghề thoải mái, hơn nữa chưa đến ba mươi tuổi đã trở thành giáo sư, có thể thấy được năng lực rất tốt!”
Bùi Tử Ninh có chút đau đầu nhìn cô: “Sớm biết cũng khiến chủ nhiệm giới thiệu cho cô.”
Sở Kiều bĩu môi: “Cô mới học trò mà giáo sư đắc ý!”
Bùi Tử Ninh dứt khoát vùi đầu ăn cơm, không tiếp tục cái đề tài này.
...
Sau khi ăn xong.
Trở lại văn phòng, Bùi Tử Ninh không nghỉ ngơi, mà mở máy tính đăng nhập tên trên diễn đàn chữa bệnh và chăm sóc, chuyện cô đã đồng ý giúp Lạc Lạc hỏi còn chưa có tin tức, đúng lúc này trên diễn đàn có rất nhiều bác sỹ chuyên nghiệp khác nhau, nói không chừng có thể gặp được cao thủ giải đáp giúp.
Sau khi cô lên ở phần nói chuyện chung phát biểu vấn đề của mình: Một người bạn tốt của tôi nửa năm nay thường xuyên liên tục mơ thấy một cô gái bị nhốt ở trong tòa thành, mỗi lần cảnh trong mơ còn không giống nhau, mà bụng cô gái mỗi một lần lớn.
Đáng sợ nhất, buổi tối mấy ngày hôm trước cô ấy lại mơ thấy cô gái trong tòa thành kia, thế nhưng cô ấy phát hiện cô gái kia giống hệt mình.
Xin hỏi có vị chuyên gia tâm lý học nào có thể giải thích một chút về giấc mơ này không? Nó có ngụ ý gì không? Hay chỉ đơn giản một bộ phim giống như mơ.
Sau khi phát biểu, cô duỗi thắt lưng nằm ở trên ghế dựa, định buổi chiều lên dạo qua.
Cô biết bên trong diễn đàn này không hề thiếu các học giả nổi tiếng dấu mặt, chỉ hy vọng vấn đề của mình được người có lòng tốt giải đáp, nếu không thì chỗ Lạc Lạc vẫn còn chờ đáp án của mình!
Khiến cô ngoài ý muốn, còn chưa đến giờ tan tầm, vấn đề của mình đã được một người sử dụng tên id là “A ly quả đào” giải đáp.
Đơn giản từ cảnh trong mơ để mà nói, có hai loại khả năng: Một, thật sự chỉ là một bộ phim tựa mơ, mặc dù bạn của cô mơ dáng vẻ cô gái kia giống hệt với mình, nhưng cũng không thể chứng minh cái gì, bởi vì rất nhiều khi con người nằm mơ đều sẽ mơ mình là nhân vật chính bên trong giấc mơ.
Hai, đây là một tiềm thức đánh thức trí nhớ giống như cảnh trong mơ, có lẽ đây là người trong cuộc đã từng trải qua, nhưng thông qua nằm mơ phản ánh cho cô ấy.
Hai loại giải thích trên chỉ là tôi căn cứ vào miêu tả của cô mà ra, bởi vì cũng không cùng nói chuyện trực tiếp với người trong cuộc, không biết chi tiết cụ thể, cho nên chỉ có thể coi làm ý kiến tham khảo.
Nhìn trả lời cặn kẽ này, Bùi Tử Ninh lập tức gửi một hàng chữ qua: Cám ơn của anh đã giải đáp, tôi nghĩ cũng chỉ là tình huống thứ nhất.
Mới vừa gửi đi, đầu kia liền trả lời lại: Một cái nhấc tay mà thôi, không cần cảm ơn, cũng hi vọng bạn cô sớm ngày thoát khỏi ác mộng quấy nhiễu này.
Ngược lại Bùi Tử Ninh rất bất ngờ đối phương lại online, ảnh chân dung của anh ta hoàn toàn không nhìn ra là nam hay nữ, về phần tên người dùng, lại giống như cô thích a ly với quả đào.
Có lẽ, đối phương là người đàn ông rất thâm tình!
Bỗng dưng, cô lại thấy đối phương giải đáp hai loại khả năng này, ý thức đánh thức trí nhớ giống như cảnh trong mơ, có lẽ đây là người trong cuộc đã từng trải qua.
Làm sao có thể!
Lạc Lạc vẫn luôn ở thành phố A.
Bỗng nhiên, cô nghĩ đến chuyện năm thứ 3 ĐH Lạc Lạc đi Italy làm trao đổi học sinh một năm, một năm kia, hai người chưa bao giờ gọi điện thoại, chỉ có ở trong thư trao đổi đơn giản.
Mỗi khi nhớ tới một năm kia, cô cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng cụ thể lại không nói ra được.
Chẳng lẽ
Nếu cảnh trong mơ thật sự phản ánh chuyện Lạc Lạc đã từng trải qua, chẳng phải cô ấy đã từng mang thai?
Nghĩ tới đây, cô không nhịn được bụm miệng, làm sao có thể!
Đây cũng quá mức!
Nhưng trong đầu cô tức khắc lại nhớ khuôn mặt Tiểu Hỏa Tinh quá giống Lạc Lạc.
Côg phiền táo nắm tóc, không thể nào! Này nói ra mà hoảng sợ! Hơn nữa nếu Lạc Lạc thật sự từng sinh con, tại sao cô ấy có thể không nhớ rõ?
Vốn muốn ngừng không tiếp tục nghĩ vấn đề này nữa, nhưng trong đầu luôn quanh quẩn không hết.
Rơi vào đường cùng, cô chỉ có thể một lần nữa đăng nhập vào diễn đàn, tìm đến tên người sử dụng “A ly quả đào” lia, quyết định một mình hỏi anh ta.
Xin lỗi, quấy rầy anh một chút, vừa rồi anh nói khả năng thứ hai, nếu cảnh trong mơ thật phản ánh chuyện người trong cuộc đã từng trải qua, vậy người trong cuộc sẽ hoàn toàn không nhớ rõ sao?
Đợi khoảng năm phút đồng hồ, đối phương trả lời nói: Nếu người trong cuộc từng bị thôi miên, vậy tiếp theo cái gì cũng không nhớ.
Thôi miên?
Bùi Tử Ninh kinh sợ há to mồm!
Cô càng nghĩ càng cảm thấy việc này có kỳ quặc, đầu óc không ngừng kêu “Ong ong“.
****
Buổi tối.
Bùi Tử Ninh hẹn gặp Tần Lạc vẫn ở chỗ cũ, ông chủ đã sớm biết hai cô, nhiệt tình trước sau như một.
Tần Lạc vừa nhìn thấy bạn tốt ngồi ở kia tinh thần hoảng hốt, không khỏi lo lắng hỏi: “Tử Ninh, cậu không sao chứ?”
Bùi Tử Ninh chợt tỉnh táo lại, cô suy nghĩ rất nhiều, vẫn không thể trực tiếp hỏi bạn tốt, nếu cô ấy thật sự thuộc tình huống thứ hai, vậy
“Tử Ninh, tôi nay cậu muốn uống mấy chén mình cũng theo, chỗ này không đã ghiền còn có thể đi ta kia.”
“Lạc Lạc, mình không sao, mình chỉ lo lắng cho cậu.”
“Lo lắng cho mình?”
Tần Lạc khó hiểu hỏi, sau đó đưa tay sờ trán bạn tốt: “Không phát sốt nha!”
Bùi Tử Ninh đập tay cô: “Ai nha! Mình thật sự không có chuyện gì! Mình mới không ngốc vẫn vì người đàn ông cặn bã mà thương tâm! Anh ta đã sớm là qua khứ, không đáng để mình tức giận.”
Tần Lạc chớp chớp mắt: “Thật vậy không?”
Bùi Tử Ninh gật đầu: “Từng tiền nhiệm xuất hiện ít nhiều sẽ mang đến một chút đau khổ, nhưng chỉ là tạm thời, oán giận vài câu ta với cậu cũng không sao.”
Tần Lạc lo lắng nhìn bạn tốt: “Vậy thì tốt, cậu với giáo sư đại học kia phát triển như thế nào? Thật ra bắt đầu một đoạn tình cảm mới tuyệt đối là cách tốt nhất để quên đi quá khứ.”
Bùi Tử Ninh bưng ly rượu lên uống một ngụm: “Có lẽ vậy!”
Tần Lạc đưa cho cô một chuỗi thịt nướng: “Không thích?”
Bùi Tử Ninh lắc đầu: “Cũng không có, từ từ tiếp xúc xem!”
Dừng một chút, nghĩ đến cái gì đó: “Lạc Lạc, chủ nhật này mình đến nhà cậu nấu cơm nhé! Đã lâu cậu không được hưởng trù nghệ của mình rồi.”
Tần Lạc lập tức thèm ăn nói: “Cậu còn không biết xấu hổ! Trước năn nỉ cậu lâu như vậy cậu đều nói tay mình là phải cầm dao phẫu thuật, không muốn xuống bếp, sao mặt trời ngày hôm nay mọc từ hướng tây rồi hả? Chẳng lẽ định luyện hảo trù nghệ làm cho... Người nào đó ăn?”
Bùi Tử Ninh cười nham nhở nói: “Cậu nghĩ muốn nhiều! Đơn giả là cậu năn nỉ quá nhiều, mình mới làm ra quyết định này.”
Tần Lạc có chút tiếc hận nói: “Mà chủ nhật mình phải đến nhà họ Hoắc dạy thêm tiếng anh cho Tiểu Tinh.”
Bùi Tử Ninh lập tức nói: “Không sao! Cậu mang Tiểu Tinh đến nhà cậu không được sao? Ở đâu dạy học cũng đều là dạy sao!”
Tần Lạc vừa nghe lời này có đạo lý, thì gật đầu đồng ý: “Uh, mình hỏi Tiểu Tinh một chút, chắc không thành vấn đề.”
Bộ dạng Bùi Tử Ninh phục tùng ăn bún xào, cô có thể nghĩ đến, cũng chỉ có biện pháp này, chỉ có lấy tóc của bạn tốt với Tiểu Tinh đi làm kiểm tra DNA, thì chân tướng hoàn toàn rõ ràng.
Chỉ là, nếu Tiểu Tinh thật là con trai của Lạc Lạc, cô ấy có thể tiếp nhận sự thật này sao?