Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Chương 161: Trở về thành phố A công tác



Hôm sau.

Tần Lạc đang làm việc nhưng trong đầu thỉnh thoảng không tập trung, không tự chủ được sẽ nghĩ đến hai cha conởtrong nhà cô không đi hôm nay ăn cái gì, đang làm những gì.

Nghĩ đến mấy vấn đề này, cô lại không nhịn được khinh bỉ mình, tự dưng lại nghĩ đến tên khốn kia để làm gì?

Lập tức nắm tóc, cảm thấy mình lâm vào trong cảm xúc mâu thuẫn.

Bỗng dưng, điện thoại di động đặt trên bàn vang lên hai tiếng, Tần Lạc vội vàng cầm lên, khi nhìn thấy là tin nhắn của Cố Nam Châu, trong mắt cô không thể nói rõ là thất vọng hay vui vẻ.

【Ở Bắc Kinh đã quen chưa?】

【Công việc mới có thoải mái không?】

Nhìn hai tin nhắn quan tâm, trong lòng Tần Lạc tràn đầy lo ấm áp, đang ở đất khách quê người có được bạn bè quan tâm cảm thấy rất hạnh phúc.

Chỉ là, hi vọng luật sư Cố chỉ coi mình như bạn bè.

Lập tức trả lời: Cũng được! Mặc dù miền Bắc lạnh, nhưng phần lớn đều ở trong nhà, nói thật, miền Bắc có máy sưởi còn dễ chịu hơn miền Nam!

【Vậy là tốt rồi, có cần giúp gì có thể tìm Phùng Thiệu bất cứ lúc nào, chủ nhật muốn đi chơi cũng có thể tìm cậu ta, chủ nhật cậu ta nghỉ ngơi cũng không có việc gì, có thể làm hướng dẫn du lịch cho cô.】

Tần Lạc hiểuCố Nam Châu sợ cô ở một mình buồn chán, người đàn ông cẩn thận như vậy thật là rất hiếm thấy, chỉ tiếc

【Ừ, cần tôi sẽ tìm anh ta. 】

Đang trò chuyện, bỗng nhiên đồng nghiệp Tiểu Kim đi đến: "Tần Lạc, trưởng phòng tìm cô."

Tần Lạc lên tiếng liền đi đến văn phòng trưởng phòng, sau khi đến mới biết được là bảo cô đi công tác ở thành phố A.

Cô vốn có chút không muốn đi thành phố A, dù sao cô vừa mới từ bên đó "Trốn" qua đây.

Trưởng phòng Trần luôn giỏi về nhìn mặt đoán ý, lập tức nhìn ra Tần Lạc muốn nói lại thôi, chú ý đến quan hệ cá nhân của cô, thì dằn lại tính tình hỏi: "Sao vậy? Có chuyện gì khó xử sao?"

Tần Lạc lắc đầu: "Không có, tôi chỉ lo lắng cho mình vừa đến công ty, sợ phần nghiệp vụ vẫn còn chưa quen."

Cô uyển chuyển biểu đạt ý mình không muốn đi.

Trưởng phòng Trần là người hiểu biết, nhưng ông ta cũng có suy xét của mình: "Tiểu Tần! Tôinhìn qua lý lịch của cô, vô cùng xuất sắc, hơn nữa trước cô làm ở bộ phận phiên dịch tổ ba hơn nửa năm, tôi tin tưởng năng lực của cô. Nhiệm vụ phiên dịch lần này cũng không khó, công ty đã cân nhắc đến cô là người của thành phố A, khá quen thuộc với nơi đó, đúng lúc có thể mang khách hàng đi ăn một chút đặc sản địa phương."

Đã nói đến mức này, thì Tần Lạc không có lý do gì để cự tuyệt nữa.

"Cảm ơn trưởng phòng Trần tín nhiệm, tôi nhất định sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ lần này."

"Ù, buổi chiều cô tan làm về sớm để thu dọn hành lý, sáng sớm ngày mai xuất phát."

Trở lại văn phòng, Tần Lạc không nhịn được nâng trán, đây gọi là chuyện gì?

Đơn giản thu dọn cặp hồ sơ trên mặt bàn một chút, bỗng dưng nhớ đến cái gì cầm lấy điện thoại di động, tin tức còn chưa gửi đi thì nhìn thấy Hoắc Kỷ Thành gọi điện đến.

Cô sợ tới mức thiếu chút nữa ném điện thoại ra ngoài, tên khốn này làm sao mà biết mình gửi tin nhắn cho anh chứ?

"Alo?"

"Lạc Lạc, công ty có chút việc gấp cần anh trở về để xử lý, tạm thời Tiểu Tinh ở lại nhà em, hai ngày nữaanhsẽ quay lại."

Không đợi Tần Lạc trả lời, điện thoại liền cúp rồi.

Nghe tiếng "Tút tút" trong điện thoại di động truyền đến, Tần Lạc không dám tin lấy điện thoại di động ra nhìn, làm gì như máy bay vậy!

Anh ta có việc rời đi không mang Tiểu Tinh trở về sao?

Để cho mộtđứa bé năm tuổi rưỡi ở nhà một mình đây là việc người ba nên làm?

Tần Lạc càng nghĩ càng tức giận, hận không thể gọi điện hung hăng mắng Hoắc Kỷ Thành một trận!

Cái gọi là suy nghĩ không bằng hành động, côquả thật đã gọi đi.

Chỉ là - -

"Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi đã tắt máy, xin quý khách gọi lại sau."

Trong điện thoại di động truyền đến giọng nữ máy móc Tần Lạc tức giận đến xùi bọt mép, đồ con rùa! Ném một câu nói cho mình liền một mình trốn đi!

Ngày mai cô còn phải đi công tác ở thành phố A!

Nói cách khác, sáng mai cô phải dẫn Tiểu Tinh trở về thành phố A, cột hôn nhân bên trong sơ yếulý lịch của cô đã điền chưa kết hôn!

Bây giờ phải làm thế nào?

Suy nghĩ một chútthì đau đầu không thôi.

Mà đầu sỏ gây nên tất cả đó là tên khốn Hoắc Kỷ Thành kia!

******

Nhà họ Giang.

Giang Ánh Thần vừa mới cưới mặt mày hớn hở lại mặt, luôn luôn đưa tay vuốt ve bụng mình, giống như sợ người khác không biết cô ta mang cốt nhục nhà họ Hoắc.

Hôm nay tiệc lại mặt có chút long trọng, Giang Ánh Tuyết muốn từ chối cũng không từ chối được, nếu lần trước không gọi điện thoại cho ba, chỉ sợ mẹ sẽ không đồng ý cho mình không đi tham gia hôn lễ củaGiang Ánh Thần.

Sau đó mặc dù bị mẹ hung hăng răn dạy một phen, nhưng cô ta đã không sao cả rồi.

Hôm nay Giang Ánh Thần ăn mặc rất đẹp và sang trọng, áoda màu hồng váy dài màu mật ong, tóc dài vén ở sau gáy, bất luận nhìn từ góc độ nào, đều là khí chất phu nhân cao quý!

Nhưng Giang Ánh Tuyết lại khiêm tốn rất nhiều, áo bành tô màu đen phối quần dài màu đen rộng rãi, tóc mềm mại buộc ở sau gáy, cả người tao nhã giỏi giang.

"Chị hai, chị biết rõ hôm nay là tiệc lại mặt của emmà ăn mặc xui xẻo như vậy! Không phải cố ý trù ẻo em chứ!" Giang Ánh Thần tức giận nói.

Lúc này Giang Ánh Tuyết mới nhìn quần áo mình mặc, giọng nhàn nhạt nói: "Mỗi ngày tôi đều mặc như vậy, cô suy nghĩ nhiều."

Giang Ánh Thần hai tay ôm ngực: "Chị hai, lời này của chị không đúng rồi, kết hôn vốn là chuyện vui mừng, chị ăn mặc như đi đưa tang, có thể làm cho người ta có suy nghĩ không tốt?"

Giang Ánh Tuyết liếc xéo cô ta một cái, cười nhạo nói: "Mới mẻ! Lần đầu tiên nghe nói tham gia hôn lễ không thể mặc quần áo màu đen, vậytại sao tây trangcủa chú rểcó thể là màu đen? Chẳng lẽ anh ta cũng đưa tang?"

Giang Ánh Thần bị chị ta làm cho sặc nghẹn nói không ra lời: "Chị"

Giang Ánh Tuyết nhếch môi: "Em ba, bây giờ em là phụ nữ có thai, không nên tức giận, nếu thân thể bị thương, emkhó tránh khỏi lại muốn đến chỗ mẹ cáo trạng? Cùng một cội sinh ra, sao phải lên mặt với nhau?"

Lời của cô ta có chút châm chọc.

Giang Ánh Thần tức giận đến bộ ngực lên xuống: "Chị hai, lời này của chị có ý gì? Cái gì lên mặt? Nói chuyện giữa chị em chúng ta cần lịch sự như vậy à? Chị không hài lòng gìvề em thì trực tiếp nói cho em biết, không cần phải nói những lời như vậy vớiem!"

Cô ta trả lời lại một cậu.

Giang Ánh Tuyết dường như đã quen, cười lạnh một tiếng: "Thật không biết là ai chán ghétai! Nếu em ba cảm thấy chị ghét em, vậy thì mời ngươi về sau thấy chịthì cách xa chị một chút, cứ như vậy tất cả mọi người đều vui."

Giang Ánh Thần tức đến phát run: "Chị hai, vài ngày không gặp, công phu miệng lưỡi chị càng ngày càng lợi hại! Hôm nay nhà họ Giang chúng ta có tiệc, chú ba không xuất hiện về tình có thể tha thứ, nhưng hôm đám cướichịvới chú bacũng khôngcùng xuất hiện, chẳng lẽ là tình cảm giữa hai người đã xảy ra vấn đề?"

Mặc dù tức giận, Giang Ánh Thần vẫn không có quên việc chính.

Giang Ánh Tuyết nghe đến đó chỉ muốn cười lạnh mấy tiếng: "Em ba, vấn đề cá nhân của chị hai cũng không nhọc đến em quan tâm, làm phụ nữ có thai, em vẫn nên dưỡng thân thể cho tốt, chuyện của chị không liên quan đến em!"

Giang Ánh Thần: " "

Thiếu chút nữa không phun ra một câu chửi thề, từ khi nào thì ngay cả chị hai cô đã nói không lại rồi hả?

Giang Ánh Tuyết dứt khoát không để ý đến cô ta, lập tức đi thẳng.

Vấn đề tình cảm có như thế nào, không có chút can hệ gì với Giang Ánh Thần! Cô ta hỏi cái này đơn giản chỉ muốn moi lời của mình, bây giờ lập trường của cô ta đối lập vớiKỷThành, bên anh cả chỉ mong sao mình vớiKỷ Thành tan vỡ sớm một chút.

Cô đã nói qua với dì Phương, không thể để mưu kế bên anh cả cùng anh hai kia thực hiện được!

Nhìn bóng lưng Giang Ánh Tuyết rời đi, Giang Ánh Thần hận không thể bổ nhào đến giữ chặt chị ta, nhưng cô ta cũng biết làm như vậy không thích hợp.

Lập tức nhịn xuống.

Hoắc Cẩm Dương chào hỏi khách xong thì nhìn thấy vẻ mặt vợ tức giận, vội vàng dịu dàng dỗ dành nói: "Sao thế? Là ai chọc giận em?"

Giang Ánh Thần gắt giọng: "Còn có thểlà ai? Còn không phải chị hai em! Mấy ngày không gặp, chị ta khôn giống như con thỏ! Thế nào cũng không moi ra từ lời của chị ta!"

Hoắc Cẩm Dương an ủi: "Thôi, nếu như chị tavới chú ba anh thật sự xuất hiện nguy cơ tình cảm, sớm muộn cũng sẽ bị chúng ta phát hiện, giấy không thể gói được lửa, chúng ta đứng nhìn là được."

Giang Ánh Thần bĩu môi: "Người ta còn không phải muốn mau chóng lấy được tin tức trực tiếp"

Hoắc Cẩm Dương ôm bả vai vợ: "Anh biết suy nghĩ của em, nhưng bây giờ em còn phải lấy thân thể làm trọng, một khi con trai của chúng ta sinh ra, ông nội nhất định sẽ có phần thưởng."

Giang Ánh Thần cắn môi: "Ngộ nhỡ là con gái?"

Hoắc Cẩm Dương sửng sốt một giây: "Không sao, còn có thể sinh đứa thứ hai."

Giang Ánh Thần hờn dỗi véo cánh tay ông xã mình một cái, hai người cười đùa vào hội trường.

****

Hoắc Kỷ Thành mới vừa xuống máy bay thì nhận được điện thoại của Phương Lệ Hoa: "A Thành, mẹ mới vừa gọi điện thoại đến biệt thự, sao bảo mẫu nói Tiểu Tinh không có ở nhà? Điện thoại của con cũng vừa mới thông."

Sắc mặt Hoắc Kỷ Thành tự nhiên nói dối nói: "A... Con mang Tiểu Tinh đế nhàƯớc Hànvới Mary chơi."

Phương Lệ Hoa cũng biết Ước Hànvới Mary là ba mẹ nuôi củaTiểu Tinh, thì yên tâm rồi.

"Buổi tối đưa Tiểu Tinh đến chỗ mẹ, đúng lúc ngày mai mẹ rảnh dẫn bé đi khu vui chơi."

"Mẹ, con đã đồng ý cho Tiểu Tinh ở nhà ba mẹ nuôi nó hai ngày, đúng lúc mấy ngày nay cháu gái Bessie của Maryđến đây, hai người vừa vạn có bạn."

"A... Thế à! Quyết định như vậy đi."

Cửa của mẹ coi như qua, Hoắc Kỷ Thành thở phào nhẹ nhõm vừa mới chuẩn bị cúp điện thoại, kết quả lại nghe mẹ nói: "A Thành, buổi tối con không có chuyện gì, trở về dùng cơm đi! Mẹ bảo nhà bếp chuẩn bị đồ ăn conthích nhất."

Hoắc Kỷ Thành bất đắc dĩ cắt ngang lời mẹ: "Mẹ, buổi tối con có xã giao."

Phương Lệ Hoa không nhịn được nhắc nói: "Cả ngày chỉ biết xã giao! Cháu con đã kết hôn, con vẫn một mình! Ba con ở trước mặt mẹ đã nhiều lần nói chuyện kết hôn củacon với Ánh Tuyết, con còn muốn kéo đến khi nào?"

Rốt cục, kéo ra chính đề rồi.

Lỗ tai Hoắc Kỷ Thành đã nghe ra vết chai: "Mẹ, hôm trước không phải con đã nói với mẹ đã chia tay vớiGiang Ánh Tuyết rồi sao? Con sẽ không kết hôn với cô ta."

Giọng nói của anh như dao chém đất.

Phương Lệ Hoa như cũ nói: "Giữa người yêu phân phân hợp hợp là chuyện bình thường, mặc kệ như thế nào, Ánh Tuyết là người thích hợp nhất làm vợ con!"

Hoắc Kỷ Thành nhíu mày, "Mẹ, con đã chọn người muốn kết hôn rồi."

Phương Lệ Hoa lập tức hỏi: "Ai? Con gá nhà nào?"

Hoắc Kỷ Thành cố ý nói một nửa, trịnh trọng nói: "Mẹ, chưa xác định vẫn nên giữ bí mật trước, mẹ yên tâm, con trai ở phương diện này luôn luôn có chừng mực, sẽ không tùy tiện nói đùa."

Phương Lệ Hoa cũng biết tính tình con trai, nên tự nhiên yên tâm, chỉ là, tình thếbây giờ còn phải nhiều cẩn thận hơn mới được.

Nếu không thì, sai một bướcthì sai tất cả.

"A Thành, hay là con nghe mẹ khuyên một câu, cưới Ánh Tuyết mới đúng lựa chọn đúng nhất, những người khác "

Phương Lệ Hoa còn muốn tiếp tục khuyên bảo con trai, kết quả bị Hoắc Kỷ Thành ngắt lời: "Mẹ, con không muốn nhắc lại vấn đề này, Giang Ánh Tuyết với con mà nói đã là qua khứ, con không hy vọng bởi vì cô ta mà ảnh hưởng đến tình cảm mẹ con chúng ta."

Anh  nói lời này có chút nặng, Phương Lệ Hoa ngây ngẩn cả người, dường như lần đầu tiên con trai dùnglời lẽ nghiêm túc như vậy nói chuyện với mình.

Chẳng lẽ, nó với Ánh Tuyết thật sự không thể nào sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.