Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Chương 166: Cầm lấy thứ thuộc về mình



Buổi sáng dậy, Tần Lạc đặc biệt vào phòng bếp nấu cháo, còn chưng bánh bao, trong tủ lạnh còn có dưa muối hôm trước chưa ăn hết, đúng lúc ăn với bữa sáng.

Bùi Tử Ninh day day đầu có chút đau, đi dép lê từ trong phòng ngủ đi ra: “Lạc Lạc, cậu thật sự càng ngày càng hiền lành, sáng sớm dậy làm bữa sáng, mình còn ngửi được mùi thơm của cháo!”

Tần Lạc múc cháo đặt trên bàn cơm bên ngoài xong: “Tối hôm qua cậu uống nhiều, cần ăn chút cháo để lót dạ dày.”

Bùi Tử Ninhnắm tóc: “Tối hôm qua mình uống rượu sao?”

Tần Lạc liếc cô một cái: “Chẳng lẽ cậu đã quên tối hôm qua xảy ra chuyện gì rồi sao? “

Bùi Tử Ninh mê man: “Tối hôm qua xảy ra chuyện gì sao?”

Tần Lạc xoay người lại đi vào phòng bếp mang bánh bao chưng cùng dưa muối ra, cảm khái nói: “Hiếm khi được hồ đồ!”

Bùi Tử Ninh bĩu môi: “Thật sự rất đói, mình muốn khởi động!”

Nói xong, thì cầm lấy thìa múc một thìa chuẩn bị bỏ vào trong miệng.

Tần Lạc giận dữ lườm cô một cái: “Mới vừa múc ra, rất nóng.”

Lúc này động tác Bùi Tử Ninh mới dừng lại, nhẹ nhàng thổi vài ngụm mới bỏ vào trong miệng, nói mơ hồ không rõ: “Lạc Lạc, cậu không có ở nhà, trong tủ lạnh vẫn dự trữ bánh bao với dưa muối!”

Tần Lạc gật đầu: “Đương nhiên, đây là chuẩn bị lương thực có được không! Hơn nữa tính chất công việc của mình thường xuyên đi công tác, ai biết lúc nào thì trở về, luôn phòng trước thì tốt hơn!”

Bùi Tử Ninh cắn một miếng bánh bao nói: “Có đôi khi rất hâm mộ cậu được ở một mình, tự do tự tại, không có bất kỳ quản thúc gì.”

Động tác Tần Lạc ăn cháo hơi dừn lại: “Mỗi người đều có được rồi!”

Trong lòng Bùi Tử Ninh hiểu rõ ý những lời này, không nói tiếp, tự lo ăn cháo và bánh bao.

Sau khi trầm mặc, Bùi Tử Ninh chậm rãi nói: “Lạc Lạc, tối hôm qua không phải mình biểu hiện ra địch ý rất lớn với tên đàn ông cặn bã kia chứ?”

Tần Lạc ngước mắt liếc cô một cái: “Không phải mỗi lần thấy anh ta cậu đều như vậy sao?”

Bùi Tử Ninh đỡ trán, nhíu mày trầm ngâm một lúc: “Đột nhiên mình cảm thấy, mình làm như vậy có phải làm cho anh ta hiểu lầm mình còn cái gì với anh ta không?”

Tần Lạc cắn thìa: “Cậu suy nghĩ nhiều rồi! Mình nhìn Bạch cặn bã đã quen rồi.”

Bùi Tử Ninh: “ “

Trên đỉnh đầu tức thì có vài con quạ đen yên lặng bay qua, cạc cạc cạc

****

Ăn xong bữa sáng, Bùi Tử Ninh liền đến bệnh viện đi làm, buổi sáng Tần Lạc không có chuyện gì liền ở nhà dọn dẹp vệ sinh, đồng thời bấm số điện thoại bàn nhà họ Đồng, thời gian gia hạn một tuần đã đến, cô nên cầm lại thứ thuộc về mình rồi!

Lý Thúy Như còn tưởng rằng là bạn bài gọi mình đi đánh bài, kết quả

“Thời gian gia hạn một tuần đã đến, năm trăm vạn thuộc về tôi hi vọng dì Lý có thể chuyển đủ số đến tài khoản của tôi, nếu không thì chúng ta chỉ gặp nhau trên toà án.”

Nghe đến đó, Lý Thúy Như thét chói tai lên tiếng: “Tần Lạc! Cô không cần khinh người quá đáng! Cái gì năm trăm vạn thuộc về cô? Tiền vốn là của người khác đưa cho tôi! Từ khi nào thì trở thành của cô hả?”

Tần Lạc cười lạnh ra tiếng: “Có một số điều tôi không muốn lặp lại lần thứ hai, thật sự không có thì chúng ta gặp nhau trên toà án, để quan toà phán quyết.”

Lý Thúy Như không đếm xỉa tới: “Gặp nhau trên toà án thì gặp! Ai sợ ai? Cô có chứng cớ gì nói khoản tiền kia là của cô? Vu cáo người khác cần có chứng cớ!”

Bà ta nghĩ dù sao Tần Lạc không có người làm chứng cùng chứng cớ, coi như kiện toà án cũng không sợ.

Trước cô ta nói “Gặp nhau trên toà “, mình còn có chút khiếp sợ, cách nhiều ngày như vậy, bà ta đã suy nghĩ cẩn thận, thật ra cô ta không có chứng cớ nói khoản tiền kia là của cô ta, mình không nhất định phải sợ.

Dường như Tần Lạc đã dự đoán trước bà ta sẽ nói như vậy, nếu như vậy, cô chỉ có thể tốn chút thời gian đi tìm chứng cớ thôi.

Chuyện này, cô nhất định phải bảo vệ đến cùng!

“Đưọc! Tôi sẽ cho bà nhìn thấy chứng cớ.”

Cô trả lời tự tin sảng khoái lại khiến Lý Thúy Như sợ hãi, chẳng lẽ cô ta thật sự có chứng cớ? Không thể! Mình cũng không biết những người thần bí năm đó là ai, cách nhiều năm như vậy, Tần Lạc làm sao có thể biết?

Đồng Ngữ Phỉ xuống lầu thì nhìn thấy vẻ mặt mẹ lo lắng đang nói điện thoại với ai, buộc phải hỏi: “Mẹ, mẹ đang nói chuyện với ai thế?”

Lý Thúy Như buồn bực không thôi: “Còn có thể có ai? Không phải là con sói con vong ân phụ nghĩa kia!”

Nghe nói như thế, Đồng ngữ Phỉ trong nháy mắt hiểu, thì ngồi ở bên cạnh nghe nội dung đối thoại giữa mẹ với chị gái cùng ba khác mẹ.

Đầu bên kia điện thoại Tần Lạc tự nhiên cũng nghe thấy Lý Thúy Như miêu tả cô, khóe môi gợi lên nụ cười lạnh mỉa mai, mẹ con họ từ sớm đã không có bất kỳ tình cảm gì với mình, tại sao mình còn phải nể mặt bọn họ?

Dứt khoát trở mặt.

“Tôi nhất định làm cho người của tòa án đưa lệnh triệu tập đến trên tay bà, đến lúc đó đừng không có can đảm nhận.”

“Tần Lạc! Cô có gì mà kiêu ngạo? Cô đi tố cáo tôi! Chỉ cần cô không sợ mọi người đều biết chuyện năm đó cô bị bán đi! Tôi xem cô còn có mặt mũi gì để sống?”

Lý Thúy Như uy hiếp ngược lại Tần Lạc, bỗng nhiên bà cuống lên nghĩ vậy, có chút đắc ý.

Tần Lạc không có bởi vậy mà e ngại: “Vậy sao? Năm đó người ký thỏa thuận là bà, mà tôi, mới là người vô tội nhất, về phần bị bán, cũng chỉ là tưởng tượng của bà mà thôi, tôi cũng không tổn thất gì, ngược lại là bà, chỉ sợ về sau thân bại danh liệt.”

Dừng một chút: “Có lẽ, ngay cả ba cũng đã muốn ly hôn với bà, dù sao, bà cản trở ông ấy rồi.”

Từng câu từng chữ của cô đã đánh trúng điểm yếu của Lý Thúy Như.

Tức giận nói: “Tần Lạc! Cô không cần quá đáng! Cùng lắm chúng ta cá chết lưới rách, ai cũng đừng nghĩ có kết quả tốt! Cô nói cái gì cũng không có thì mọi người tin sao? Nội dung phần thỏa thuận là trong một năm không hỏi đến cô, tôi không tin những người đó không làm cái gì với cô! Bọn họ nhất định đã bán co đến chỗ xấu xa nhất, nói không chừng bây giờ cô nhiễm bệnh đường sinh dục rồi!”

Lời Lý Thúy Như càng ngày càng ác độc, năm trăm vạn bà ta không có, bà ta cũng không muốn đưa cho Tần Lạc.

Tần Lạc đã sớm luyện thành bản lĩnh toàn thân lì lợm cũng không bởi vì vài câu nói ác độc mà đổ sập, cô biết mẹ kế không biết chuyện mình từng sinh con.

Riêng một điểm này, thì bà ta không thắng được mình.

Mặc kệ nói như thế nào, người nắm giữ quyền chủ động chính là cô!

“Nước bẩn có thể tùy tiện hắt, nhưng không che dấu được sự thật! Bà đã cố chấp như vậy, chúng ta cũng không có gì để nói, cuộc nói chuyện vừa rồi tôi đã ghi âm toàn bộ, tôi sẽ gửi đến hòm thư của ba.”

Nói xong, thì cúp điện thoại.

Lý Thúy Như tức giận thiếu chút nữa ném điện thoại trong tay đi: “Vô sỉ! Đồ con đĩ thấp hèn! Lại dám tính kế tôi như vậy!”

Đồng Ngữ Phỉ ngồi ở một bên nghe xong cũng hiểu đại khái: “Mẹ, vậy làm sao bây giờ? Chúng ta rõ ràng bị rơi vào bẫy của Tần Lạc sắp xếp, nếu cô ta gửi ghi âm cho ba, thì ba nhất định sẽ”

Cô ta muốn nói lại thôi, ý bên ngoài rất rõ ràng.

Lý Thúy Như tức giận đến phổi sắp nổ tung: “Cần phải nghĩ biện pháp mới được! Tuyệt đối không thể bị kẻ tiện nhân kia tính kế!”

Đồng Ngữ Phỉ nghĩ trong chốc lát: “Mẹ, con có cái biện pháp không tệ, cũng không biết có thể được không.”

Lý Thúy Như nóng nảy: “Biện pháp gì?”

Đồng Ngữ Phỉ nói: “Bây giờ không phải thời đại internet sao? Con biết Tần Lạc có weibo, có rất nhiều bạn, hơn nữa tổng giám đốc tập đoàn Đế An Hoắc Tứ thiếu còn từng nhận lỗi chuyện vu oan cô ta bắt cóc con trai anh ta qua weibo của cô ta, chuyện này khiến cho weibo của Tần Lạc có tiếng tăm không ít, rất nhiều bạn bè đã rất tò mò cô ta với Hoắc Tứ thiếu có quan hệ gì, chỉ tiếc sau đó hai người không còn qua lại, Hoắc Tứ thiếu lại càng không gửi qua weibo nữa”

Lý Thúy Như nhíu mày: “Ý của con là Tần Lạc quyễn rũ Hoắc Tứ thiếu, còn làm tình nhân của anh ta?”

Đồng Ngữ Phỉ lắc đầu: “Con không nói như vậy, cho dù có khả năng này cũng chỉ là suy đoán của mọi người, phải biết rằng Hoắc Tứ thiếu là nam thần cả nước, mặc dù anh ta có con trai, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến hàng loạt lượng fan nữ thích anh ta.”

Lý Thúy Như suy nghĩ: “Nhưng chuyện này với Tần Lạc kiện chúng ta có quan hệ gì?”

Đồng Ngữ Phỉ từ từ nói: “Chúng ta có thể ở trên weibo phơi bày chuyện sáu năm trước Tần Lạc bị người ta bán đến Italy! Bôi đen thanh danh của cô ta, cứ như vậy dù cho cô ta thật sự tìm được chứng cớ tố cáo chúng ta, hình tượng công chúng của cô ta cũng đã bị phá hủy, ai sẽ tin tưởng lời của cô ta, chỉ cảm thấy cô ta đáng đời là kẻ đê tiện!”

Lý Thúy Như cân nhắc một chút, lời Phỉ Phỉ thật có vài phần đạo lý, cái này gọi là ra tay trước thì chiếm được lợi thế.

Trước tiên ở trên internet bôi đen thanh danh của cô ta, như vậy cũng có lợi với mình.

“Ừ, chủ ý này không tệ! Làm như vậy đi!”

Đồng Ngữ Phỉ đắc ý không thôi: “Đương nhiên! Cũng không nhìn xem là ai nghĩ ra biện pháp.”

Lý Thúy Như cũng cười: “Vẫn là Phỉ Phỉ của mẹ thông minh nhất!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.