Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Chương 170: Theo như yêu cầu



Giang Ánh Tuyết bị lời của cô ấy làm cho nghẹn họng, mặc dù cô ta không biết Cảnh Uyển quen biết với Tần Lạc, nhưng đủ loại dấu hiệu làm cho cô ta không thể không hoài nghi có thể Tần Lạc cùng ăn cơm với bọn họ.

“Chị Cảnh Uyển, tôi không có ý này, hôm nay tôi đến là tìm Kỷ Thành, bọn họ ở phòng nào? Tôi trực tiếp qua đấy.”

Cảnh Uyển cũng không ngăn cản, cười: “Để tôi bảo phục vụ đưa cô qua đó.”

Sau đó, gọi một phục vụ mang Giang Ánh Tuyết qua đó, nếu phiền phức của A Thành, vậy thì để cho A Thành tự mình giải quyết.

Cô không quản được

Nghe thấy cô ấy trả lời sảng khoái như vậy, Giang Ánh Tuyết vẫn có chút không dám tin, bây giờ cô ấy ở bên ngoài, chắc vẫn chưa kịp thông báo người ở bên trong rời đi?

Khi đi đến cửa phòng, cô ta dường như không thể chờ đợi đẩy cửa ra.

Nhưng mà, ba người bên trong cũng không phải đối tượng cô ta tìm...

Khóe mắt Hoắc Kỷ Thành nhìn lướt qua cô ta đầy không vui: “Chuyện gì không quy củ như vậy?”

Giang Ánh Tuyết cũng không lập tức trả lời, mà nhìn lướt qua bài biện trên bàn trong phòng, bốn bộ bát đũa, năm món ăn một bát canh đơn giản.

Hơn nữa không phải bàn tròn lớn, là gỗ thô bàn vuông chỉ bốn người có thể ngồi xuống.

Chẳng lẽ mình hiểu lầm rồi sao?

Vẻ mặt cô ta cứng ngắc giật giật khóe miệng: “Thật xin lỗi, tôi tìm Kỷ Thành có chút việc.”

Anh em Tống tư Bạch không phải rất quen với cô ta, trao đổi ánh mắt chào một tiếng thì không nhiều lời nữa, dù sao bọn họ ở đây xem trò vui.

Hoắc Kỷ Thành nhàn nhạt liếc cô ta một cái: “Chuyện gì?”

Bỗng nhiên Giang Ánh Tuyết cảm thấy có chút xấu hổ: “Kỷ Thành, em muốn ra ngoài nói chuyện với anh.”

Hoắc Kỷ Thành không nể mặt cự tuyệt cô ta: “Có chuyện gì thì ở trong này nói, tôi đang ở nói chuyện quan trọng với Tư Bạch.”

Mặt Giang Ánh Tuyết như bị đánh có chút khó chịu: “Kỷ Thành, em muốn một mình với anh.”

Hoắc Kỷ Thành không kiên nhẫn nhíu mày: “Giang Ánh Tuyết, lời nên nói tôi đã nói rõ ràng với cô, giữa chúng ta không có chuyện riêng cần một mình nói; nếu là công việc, vậy thì ngày mai về công ty nói.”

Giọng nói anh rét lạnh, lời nói rõ rành, không chừa chút đường sống nào.

Giang Ánh Tuyết thiếu chút nữa chịu không nổi lảo đảo hai bước, giữa cô với Kỷ Thành từ khi nào thì đi đến bước này hả? Tại sao anh không thể nghe mình nói hai câu?

Tống Tư Bạch tao nhã tự nhiên uống trà của anh, nhưng Tống Tư Kỳ lại chán đến chết chơi đùa ngón tay của mình, nếu không phải trước khi tiến vào anh hai dặn đi dặn lại mình không cần lắm miệng, cô thật sự muốn mở miệng!

Giang Ánh Tuyết cắn môi thật chặt, nói đến mức này, cô không đi tỏ rõ mình nhìn không hiểu tình thế.

Lập tức xoay người rời đi, trong lòng uất ức giống như triều thủy dâng trào không ngừng.

****

Sau khi cô ta rời đi, Tống Tư Kỳ cắn thìa chậc chậc cảm khái nói: “Người đàn ông vô tình thật đáng sợ!”

Tống Tư Bạch liếc cô một cái: “Cái này gọi là không lạm tình! Nên đoạn tuyệt đến gần.”

Tống Tư Kỳ bĩu môi: “Hừ! Đây là cái cớ của đàn ông các anh!”

Tống Tư Bạch hừ lạnh: “Từ phương diện khác nói người đàn ông này không thích người phụ nữ kia mới có thể vô tình với cô ta, anh thấy em cũng nên tỉnh ngộ sớm một chút!”

Tống Tư Kỳ làm mặt quỷ với anh hai, hiển nhiên không xem trọng lời nói của anh ta.

Hoắc Kỷ Thành một lòng nghĩ đến Tần Lạc với con trai, cũng không nghe đối thoại hai anh em Tống Tư Bạch, nếu đã nói rõ ràng với Giang Ánh Tuyết, cũng không cần phải vương vấn nữa, đoạn tuyệt hoàn toàn sạch sẽ với cô ta mà nói cũng là chuyện tốt.

Nhưng Giang Ánh Tuyết không cho rằng như vậy, cô ta uất ức buồn bực ra khỏi phòng, một đường bước nhanh đi về phía cửa, xem ra cô ta chỉ có thể năn nỉ Cảnh Uyển cho xem cameras rồi.

Sau khi Cảnh Uyển nghe xong yêu cầu của cô ta, cười nói: “Giang tiểu thư, không nói chỗ này của tôi chỉ là một quán nhỏ, cũng không có khắp nơi trang bị cameras. Hơn nữa, địa bàn Cảnh Uyển tôi luôn luôn chú trọng nhất, ngay cả bãi đỗ xe cũng bí mật, càng đừng nói là phòng, khách hàng làm gì ở bên trong cũng là chuyện của bọn họ, tôi cũng không có quyền đi kiểm tra cameras.”

Cô nói gần nói xa đều cự tuyệt đề nghị của Giang Ánh Tuyết.

Giang Ánh Tuyết không hề nổi giận: “Chị Cảnh uyển, tôi biết đề nghị này làm cho chị rất khó xử, nhưng tôi thật sự rất muốn tìm một người phụ nữ tên Tần Lạc gấp, tôi đảm bảo nhìn thấy bất cứ chuyện gì đều sẽ không nói cho người thứ hai, mục đích của tôi rất rõ ràng.”

Cảnh Uyển không lay chuyển: “Không được, Cảnh Uyển tôi chưa bao giờ vi bất cứ kẻ nào mà phá điều lệ.”

Giang Ánh Tuyết rất tức giận: “Chị Cảnh uyển, thứ cho tôi nói lời không xuôi tai, không phải trang bị cameras để có thể nhìn thấy động tĩnh của khách hàng sao? Nhân viên làm việc của chị đều có thể nhìn thấy, tại sao tôi không thể?”

Dừng một chút: “Hoặc là nói, chị cố ý làm khó tôi?”

Cảnh Uyển che miệng cười đến rực rỡ: “Cố ý làm khó cô? Giang Ánh Tuyết, chẳng lẽ cô quá coi trọng mình? Tôi chưa bao giờ sắp xếp nhân viên làm việc ở trước máy tính xem xét cameras, từ khi mở tiệm đến nay chưa từng có, trang bị cameras đều chỉ vì để ngừa ngộ nhỡ mà thôi, nhưng cô cũng không phải cái ngộ nhỡ kia.”

Mặc dù là lời cự tuyệt, Cảnh Uyển cũng nói đặc biệt uyển chuyển.

Giang Ánh Tuyết tức giận đến gan cũng đau, xem ra manh mối Tần Lạc liền đứt hoàn toàn ở trong này sao?

“Chị Cảnh Uyển, chị thật sự không biết Tần Lạc sao?”

Giang Ánh Tuyết vẫn không cam lòng hỏi một câu cuối cùng.

Cảnh Uyển vẫn luôn duy trì mỉm cười, vẻ mặt bình thản không dao động, ánh mắt lại càng không nhìn thấy một chút dao động nào: “Cũng không biết vị Tần Lạc này là ai, đáng để Giang Ánh Tuyết cô hao tổn tâm sức tìm kiếm như vậy, kẻ thù? Tình địch?”

Ánh mắt cô sáng quắc nhìn chằm chằm Giang Ánh Tuyết, dường như muốn từ trong mắt cô ta nhìn ra đáp án.

Giang Ánh Tuyết có cảm giác giống như mình không thám thính ra cái gì từ trên người chị ta, ngược lại bị chị ta nhìn thấu.

“Nếu chị Cảnh Uyển không biết, vậy cũng không có quan hệ gì với chị, quấy rầy rồi.”

Lạnh lùng bỏ lại những lời này, Giang Ánh Tuyết xoay người rời đi.

Cảnh Uyển là một người phụ nữ sâu không lường được, bên ngoài đồn chị ta có bối cảnh, rốt cuộc người nào thì không ai biết

Cô ta tự đánh giá nhìn người tương đối chính xác, nhưng ở trước mặt Cảnh Uyển, cô cho tới bây giờ không nhìn thấu.

Sau khi cô ta rời đi, Cảnh Uyển ôm cánh tay cười lạnh một tiếng, xem ra Giang Ánh Tuyết đã thuê người theo dõi Tần Lạc, nếu không cũng sẽ không tùy tiện xông đến tìm người.

*****

Sau khi Giang Ánh Tuyết rời khỏi thì gọi điện thoại cho bên thám tử tư kia: “Người của các anh nhìn thấy Tần Lạc từ trong "Quán Tinh Quang" đi ra không?”

Đối phương lắc đầu: “Không có.”

Giang Ánh Tuyết hít một hơi thật sâu: “Bảo người của anh tiếp tục theo dõi.”

Cúp điện thoại, Giang Ánh Tuyết hận không thể liền canh giữ ở cửa chờ Tần Lạc ra ngoài, nhưng nghĩ đến thân phận của mình, cùng với Hoắc Kỷ Thành vẫn ở bên trong, thì nhịn xuống.

Không đến mấy phút, điện thoại di động lại vang lên.

Vốn tưởng rằng là bên thám tử tư gọi đến, kết quả là giọng nữ xa lạ.

“Giang tiểu thư, tôi là em gái của Tần Lạc Đồng Ngữ Phỉ, tôi có tình báo rất trọng yếu muốn nói cho cô.”

Vốn định cắt đứt Giang Ánh Tuyết dừng lại: “Cô nói cái gì? Cô là em gái của Tần Lạc?”

Đồng Ngữ Phỉ vội vàng gật đầu: “Đúng, tôi là em gái cùng cha khác mẹ của Tần Lạc, tôi có tin tức rất quan trọng, tôi nghĩ Giang tiểu thư sẽ có hứng thú.”

Giang Ánh Tuyết cười nhạo: “A...? Làm sao mà cô biết tôi sẽ cảm thấy hứng thú? Cô từ đâu mà biết số điện thoại của tôi?”

Đồng Ngữ Phỉ vội vàng nói: “Chuyện là như vậy, tôi định tự mình ở trên mạng tuyên bố mấy tin tức này, nhưng sức lực của tôi quá yếu, sau khi phát ra cũng không ai chú ý, rất nhanh đã bị ngâm nước. Rơi vào đường cùng, tôi liền nghĩ đến Giang tiểu thư, tôi nghĩ tin tức này Giang tiểu thư nhất định sẽ cảm thấy rất hứng thú.”

Cô ta không có trả lời làm thế nào biết số điện thoại di động của Giang Ánh Tuyết, người cho cô ta dặn đi dặn lại nhất định phải giữ bí mật, cho nên cô ta cũng không muốn nuốt lời.

Ngược lại Giang Ánh Tuyết bị cô ta gợi lên hứng thú: “A...? Nói nghe một chút.”

Đồng Ngữ Phỉ cũng không có lập tức nói, mà nói đến điều kiện: “Tin tức này tôi muốn bán cho Giang tiểu thư, không biết Giang tiểu thư nguyện ý ra giá bao nhiêu?”

Giang Ánh Tuyết cười lạnh ra tiếng: “Thật là buồn cười! Cô cảm thấy tôi sẽ tin tưởng lời nói dối của cô sao? Bán cho tôi? Cô có thể có tin tức tốt gì bán cho tôi? Tại sao tôi phải mua tin tức của cô?”

Đồng Ngữ Phỉ cũng không nổi giận: “Chỉ bằng chị gái của tôi có quan hệ với Hoắc Tứ thiếu, tôi tin tưởng Giang tiểu thư sẽ cảm thấy rất hứng thú.”

Lời của cô ta làm cho tay Giang Ánh Tuyết xiết chặt thành nắm đấm: “Tin tức gì? Cô không nói tôi sẽ không ra giá!”

Đồng Ngữ Phỉ cũng là người thông minh: “Tôi nghĩ bây giờ nói ra tất cả rồi Giang tiểu thư người quỵt nợ thì làm sao?”

Giang Ánh Tuyết nhìn ra đối phương không phải người tốt lành: “Bây giờ tôi rảnh, hẹn gặp ở quán cà phê góc đường Giang Nam, cho cô 15 phút.”

Nói xong, cúp điện thoại, căn bản không cho Đồng Ngữ Phỉ có cơ hội nói chuyện.

Mặc dù Đồng Ngữ Phỉ bực tức, nhưng cũng chỉ có thể nhịn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.