Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Chương 177: Cả đời không qua lại với nhau



Ngược lại Cố Nam Châu rất thẳng thắn: “Đúng, tôi thích Tần Lạc.”

Bùi Tử Ninh rất thích thành thực của anh, thích là thích, không thích chính là không thích, cũng không có gì cần thiết phải giấu.

Lập tức trêu ghẹo nói: “Chắc không phải cậu thầm mến Lạc Lạc chúng tôi từ thời trung học chứ?”

Cố Nam Châu nhếch môi: “Cô cảm thấy vậy sao?”

Dễ dàng vứt vấn đề một lần nữa cho Bùi Tử Ninh.

Bùi Tử Ninh không vướng mắc nhiều ở trên vấn đề này: “Ý của cậu là, mặc kệ Lạc Lạc từng xảy ra chuyện gì, thì cậu vẫn thích con người cậu ấy đúng không?”

Cố Nam Châu gật đầu: “Đương nhiên.”

Bùi Tử Ninh lần thứ hai nhìn anh một cái: “Ngày hôm qua di động của Lạc Lạc bị rơi hỏng ở hiện trường, vừa mới thay máy khác, số điện thoại không thay đổi.”

Nói đến đây, đã rất rõ ràng, cậu muốn đến thăm cô ấy thì tự mình liên hệ, tôi có thể giúp cũng chỉ có những thứ này.

Trong lòng Cố Nam Châu biết rõ: “Cảm ơn.”

Bùi Tử Ninh phóng khoáng khua tay: “Đều là bạn học cũ, nói cám ơn cái gì! Tôi còn bận việc!”

Không ngờ, một màn hai người đưng trên hành lang nói chuyện với nhau đúng lúc Bạch Trì Đình đi ngang qua nhìn thấy, anh ta vốn muốn tìm Bùi Tử Ninh tâm sự, kết quả mới vừa đi đến bộ phận khoa ngoại thì nghe ý tá bàn tán.

“Anh chàng đẹp trai vừa đến là bạn trai của bác sỹ Bùi thật sao?”

“Tôi cảm thấy đúng chín phần! Bác sỹ Bùi ưu tú như thế, với anh chàng đẹp trai kia rất xứng đôi!”

“Đúng vậy! Đẹp trai mỹ nữ mà! Thấy thế nào đều đẹp mắt!”

Môi Bạch Trì Đình mím chặt, thật sự cô ấy đã có bạn trai rồi sao?

Quả thật khi nhìn thấy người đàn ông kia, anh không thừa nhận cũng không được đối phương quả thật rất ưu tú, đứng chung một chỗ với Ninh Ninh rất xứng đôi.

Chỉ là, trong lòng anh rất không thoải mái.

Tâm tình Bùi Tử Ninh sung sướng chuẩn bị trở về văn phòng, kết quả đi đến ngã rẽ đột nhiên bị một lực mạnh mẽ lôi kéo đi về phía trước.

Bạch Trì Đình lôi cô đến trên ban công trống trải mới buông tay cô ra.

Bùi Tử Ninh tức giận hất tay anh ra: “Anh có bệnh à! Buổi sáng ra cửa chưa uống thuốc thì bây giờ trở về uống! Nổi điên lôi kéo tôi làm gì?”

Nói xong thì chuẩn bị đi.

Cùng làm trong một bệnh viện với người đàn ông đã rất hành hạ cô, kết quả lại còn thường xuyên ngẫu nhiên gặp, thật sự là lộn máu mà!

Bạch Trì Đình trầm giọng hỏi: “Người đàn ông vừa rồi là bạn trai em phải không?”

Từ trên vẻ mặt sung sướng của cô anh đã nhận ra, nhưng vẫn không nhịn được muốn xác nhận một lần nữa.

Bùi Tử Ninh có cảm giác bị nghẹn thở, tên khốn khiếp này thật sự điên rồi sao?

“Người đàn ông kia có phải bạn trai tôi không có liên quan đến anh sao? Bác sỹ Bạch anh có thể đừng cảm thấy bản thân tốt đẹp mà chạy đến can thiệp chuyện của tôi được không? Anh quản được sao?”

Giọng nói của cô rét lạnh mỉa mai, giống như nghe được truyện cười hay nhất.

Bạch Trì Đình bị cô giễu cợt làm cho một câu cũng không nói được, dứt khoát giống như trút giận che miệng Bùi Tử Ninh lại.

Lần này, đến Bùi Tử Ninh kinh ngạc mở to hai mắt, chết tiệt! Tên khốn khiếp này hôm nay ra cửa nhất định không uống thuốc!

Bạch Trì Đình đã nghĩ đến giờ phút này thật lâu, hôm nay vốn muốn giải thích rõ ràng với Bùi Tử Ninh, Khả Khả không phải là bạn gái anh, mà là em họ anh.

Còn có, anh vẫn không quên được cô, muốn cùng cô bắt đầu lại lần nữa.

Vừa mới bắt đầu lờ mờ, nhưng lập tức tỉnh táo lại Bùi Tử Ninh sử dụng toàn bộ sức mạnh đẩy Bạch Trì Đình ra, không chút suy nghĩ cho anh một cái tát.

“Bạch Trì Đình! Tôi đã sớm không còn là tiểu học muội nhu thuận nghe anh nói của sáu năm trước! Phiền anh cách xa tôi một chút? Từ lúc anh bắt đầu xuất hiện ở trước mặt tôi, mỗi lần tôi nhìn thấy anh đều cảm thấy rất ghê tởm! Liên tiếp gợi lên ký ức thời đại học đau khổ nhất! Lại càng nhắc nhở tôi vĩnh viễn không nên quên tổn thương anh đã mang cho tôi!”

Bùi Tử Ninh nói ra tất cả lời ẩn dấu trong lòng rất lâu.

Đáy mắt Bạch Trì Đình lướt qua đau thương: “Thật xin lỗi, năm đó anh “

Bùi Tử Ninh lạnh lùng cắt ngang lời anh nói: “Chuyện quá khứ không cần phải nhắc lại nữa, tôi nói những lời này không phải muốn nghe anh giải thích, trong cuộc đời ai cũng gặp một hai người đàn ông cặn bã? Lỗi thời đại học đã phạm phải tôi không hy vọng lan tràn đến trong công việc, cách nhiều năm như vậy, chúng ta đã không còn là người năm đó nữa.”

Dừng một chút, cô hít một hơi thật sâu: “Sau này anh đi đường lớn của anh, tôi đi của cầu độc mộc của tôi, cả đời không qua lại với nhau.”

Câu cuối cùng, nói đặc biệt nhấn mạnh, cũng đặc biệt kiên định.

Vẻ mặt Bạch Trì Đình hơi xúc động: “Ninh Ninh, thật ra”

Bùi Tử Ninh mạnh mẽ cắt ngang lời anh: “Không! Anh đừng nói! Tôi không muốn nghe! Nguyện vọng lớn nhất bây giờ của tôi là cả đời không qua lại với anh, nếu anh có lỗi với tôi trước đây, có thể thỏa mãn yêu cầu nho nhỏ ấy của tôi không?”

Cô gần như cầu xin anh.

Bạch Trì Đình giống như gặp phải quyết định lớn, sau một lúc lâu mới bằng lòng nói: “Không thể.”

Năm đó anh đột nhiên rời đi là có nguyên nhân, sở dĩ không nói cũng là bởi vì …

Bây giờ toàn bộ chướng ngại đã được quét dọn, anh quyết định theo đuổi Bùi Tử Ninh một lần nữa, cho nên không thể đồng ý yêu cầu của cô.

Bùi Tử Ninh không ngờ anh có thể nói “Không thể”, sửng sốt một giây, lạnh lùng ném một câu: “Anh không đồng ý cũng không sao, tôi nghĩ như vậy là được.”

Nói xong, thì bước nhanh rời ban công.

May mắn chỗ này tương đối kín đáo, nếu không chưa đến một giờ quan hệ cô với Bạch Trì Đình sẽ truyền khắp cái bệnh viện này, cái cảm giác này sẽ rất tệ!

Vừa về đến phòng làm việc thì nhận được tin nhắn của Trình Nặc: Buổi tối có rảnh không? Cùng ăn cơm?

Bùi Tử Ninh nắm tóc, thôi! Người đàn ông chủ nhiệm giới thiệu này coi như đáng tin, mỗi lần hẹn mình đều nho nhã lễ độ, hơn nữa cũng thông cảm tính chất công việc của mình...

Coi như là đối tượng cũng không tệ lắm.

【Ừ, tối nay tôi mời anh! Coi như tôi bù lại vài lần trước tăng ca lỡ hẹn.】

【Em quá khách khí, anh cũng biết tính chất công việc của dượng, bác sỹ khoa ngoại có tình huống tạm thời tăng ca, nếu quyết định kết giao với em, những thứ này anh đều có thể thông cảm.】

Nghe đến đây, dường như Bùi Tử Ninh cảm động, người đàn ông như vậy thật biết săn sóc.

Chỉ là, mình luôn luôn ít đi một phần rung động với anh ta.

Có đôi khi cảm thấy mình quá để tâm vào chuyện vụn vặt, nếu mục đích là kết hôn, đương nhiên phải lựa chọn một người đàn ông tốt đáng tin lại chăm sóc mình.

Trình Nặc không thể nghi ngờ là người tốt nhất.

【Cám ơn. 】

【Sau khi anh tan làm sẽ đến cửa bệnh viện chờ em.】

【Được.】

Để điện thoại di động xuống, Bùi Tử Ninh tựa vào ở trên ghế ngồi hít một hơi thật sâu, gần đây cha mẹ đều thúc giục mình, thử kết giao với Trình Nặc cũng được.

Y tá Tiểu Thiến gõ cửa tiến vào, vui mừng nói: “Bác sỹ Bùi, tối nay tập thể bộ phận khoa ngoại chúng ta liên hoan, cô nhất định phải đến...!”

Bùi Tử Ninh nhíu mày: “Sao tôi không có nghe nói?”

Tiểu Thiến cười tít mắt nói: “Tôi cũng mới từ chỗ chủ nhiệm Lăng nghe nói, nghe nói là bởi vì người bệnh khen ngợi phòng chúng ta, trong viện đặc biệt phê, lần phẫu thuật đó bác sỹ Bùi cũng có tham dự, cho nên Lăng chủ nhiệm cố ý dặn tôi phải thông báo cho chị!”

Bùi Tử Ninh có chút áy náy nói: “Tối nay tôi đã hẹn với người khác rồi.”

Tiểu Thiến như tên trộm nháy mắt ra hiệu: “Là bạn trai sao? Nếu vậy thì đúng lúc mang đến cho chúng ta gặp mặt! Còn có thể giúp cô kiểm tra!”

Bùi Tử Ninh có chút bất đắc dĩ, Tiểu Thiến này! Sao không nói sớm một chút với mình!

Bước tiếp theo, cô suy nghĩ thật lâu, gửi tin nhắn cho Trình Nặc: Mới vừa được thông báo, buổi tối phòng liên hoan, anh muốn cùng đến không?

Nếu đã quyết định kết giao với anh ta, mang đến cho các đồng nghiệp gặp mặt cũng không có gì, đúng lúc để cho các đồng nghiệp bệnh viện biết mình đã có bạn trai.

Cũng để cho tên khốn khiếp nào đấy biết.

Ngược lại Trình Nặc rất bất ngờ khi Bùi Tử Ninh sẽ trưng cầu ý kiến của mình, mang mình đi gặp đồng nghiệp của cô, đây không thể nghi ngờ chính là công khai quan hệ của bọn họ.

Cứ như vậy, dượng cũng biết, người trong nhà sẽ yên tâm rồi.

Nghĩ vậy, anh ta liền vui vẻ đồng ý, trả lời: Được, sau khi tan làm anh ở cửa bệnh viện chờ em.

Câu trả lời của anh làm cho lòng Bùi Tử Ninh rơi xuống đất tới, xem ra anh ta cũng muốn tiến thêm một bước với mình, cứ như vậy đi!

*****

Tần Lạc nhận được điện thoại của Cố Nam Châu cũng không bất ngờ, giữa bạn bè cần thẳng thắn với nhau, nếu anh hỏi tới, cô sẽ nói cho anh không sao cả.

Dù sao, bọn họ không có khả năng, nếu mình đi qua có thể dọa anh lùi bước, cũng được.

Cố Nam Châu mang theo lẵng hoa cùng hoa quả đến phòng bệnh Tần Lạc, chỉ liếc mắt một cái, thì anh biết đây nhất định là sắp xếp của Hoắc Kỷ Thành, cũng chỉ có anh ta có thể để Tần Lạc ở phòng VIP nhất như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.