Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Chương 178: Tuyên bố quyền sở hữu giúp ba



Cố Nam Châu không biểu hiện quá nhiều kinh ngạc ra, cũng không tò mò đánh giá một vòng phòng bệnh, ánh mắt bình thản lạnh nhạt: “Thân thể đỡ nhiều chưa?”

Tần Lạc cảm nhận ý tốt của anh, người đàn ông này, luôn luôn làm cho mình cảm động

Lập tức khóe miệng giật giật cười khổ: “Bác sỹ nói mình phải nghỉ ngơi ít nhất một tháng mới được, rất không dễ dàng tìm được công việc mới chắc mình sắp bị đuổi rồi.”

Cố Nam Châu bị cảm xúc lạc quan của cô làm nở nụ cười: “ Tình huống bị thương nằm viện ngoài ý muốn này khó lòng phòng bị, nói nguyên nhân với công ty mới có thể nghỉ ngơi.”

Tần Lạc bĩu môi: “Bị anh đúng rồi, cũng không biết công ty là đồng tình cảnh ngộ của tôi hay là nể mặt anh, quả thật cho tôi nghỉ một tháng.”

Cố Nam Châu cười nhẹ: “Tôi luôn luôn tôn trọng lựa chọn của cô, sẽ không chào hỏi sau lưng cô.”

Trong lòng Tần Lạc ấm áp, tự giễu nhếch môi: “Đó chính là đồng tình cảnh ngộ của tôi, nói ra, năm nay đúng là năm hạn không có lợi của tôi, đã lần thứ hai nằm viện rồi.”

Cố Nam Châu an ủi nói: “Sang năm sẽ tốt.”

Tần Lạc bĩu môi: “Chỉ mong vậy!”

Đang trò chuyện, cửa bỗng nhiên bị đẩy ra, Mary dắt Hoắc Gia Tinh đi đến, khi nhìn thấy bên trong có người đàn ông xa lạ, một lớn một nhỏ đều sửng sốt một phen.

Nhất là Hoắc Gia Tinh, trong mắt cảnh giác nhìn về phía Cố Nam Châu, giống như sợ anh cướp Tần Lạc đi.

Cố Nam Châu cũng đánh giá bé trai đối diện, rất rõ ràng, bé trai này là phiên bản nhỏ của Hoắc Kỷ Thành.

Chỉ là, anh lại cảm thấy mặt mũi bé trai nay có chút tương tự với Tần Lạc.

Mà tuổi của bé chắc khoảng năm sáu tuổi.

Mary vội vàng mở miệng hóa giải xấu hổ: “Lạc Lạc, sau khi Tiểu Tinh nghe nói cô bị thương thì cố ý mang hộp cơm tình yêu cho cô.”

Hoắc Gia Tinh nghe thấy tên mình thì lập tức giống như hiến vật quý giơ hộp cơm nhỏ trong tay mình lên: “Chị, đây là em học làm cơm với thím!”

Tần Lạc cảm động không thôi: “Ừ, chị nhất định sẽ ăn hết.”

Hoắc Gia Tinh vui vẻ đi đến trước mặt cô, sau đó bị Cố Nam Châu ngăn cản tầm mắt ngẩng đầu nhìn hướng anh, ngọt ngào ngây thơ nói: “Chú, chú là người theo đuổi chị gái sao?”

Đứa nhỏ nói trắng ra như vậy làm cho Tần Lạc có chút xấu hổ, Tiểu Tinh thật sự là một tiểu quỷ!

Cố Nam Châu sờ sờ cái mũi, bình tĩnh tự nhiên trả lời: “Đúng!”

Trả lời của anh nhất thời khơi dậy ngàn tầng sóng, Tần Lạc kinh ngạc nhất, thật sự không làm bạn bè được sao?

Mary nhìn Cố Nam Châu vài giây, bỗng nhiên kêu lên: “Tôi nhớ ra rồi! Anh chính là Cố đại luật sư danh tiếng thường xuyên xuất hiện trên tivi! Nghe nói án tử qua tay anh chưa từng bị thua, còn là ông xã lý tưởng trong muôn vàn thiếu nữ.”

Cố Nam Châu nâng gọng kính mắt: “Cảm ơn đã khích lệ.”

Tần Lạc lại kinh ngạc nhỏ, Cố luật sư không phải luôn luôn rất bề bộn sao?

Sao lúc này lại thừa nhận, còn nghiêm trang nói “Cảm ơn”, hoàn toàn không phải phong cách của anh ta!

Hoắc Gia Tinh nhìn về phía Cố Nam Châu ánh mắt càng thêm cảnh giác, thì ra tình địch của ba lợi hại như vậy! Xem ra mình phải giúp ba một chút mới được!

Mary nghĩ thầm: lần này A Thành thật sự gặp phải kình địch.

“Chú luật sư, chú đã tới chậm một bước, chị gái đã có bạn trai rồi.”

“Tiểu Tinh, chị chưa có bạn trai.”

Lần này Tần Lạc không để mặc Hoắc Gia Tinh nói bậy, cô không thừa nhận Hoắc Kỷ Thành là bạn trai mình, mặc dù không muốn có bất kỳ phát triển gì với Cố Nam Châu cũng không thể khiến anh ta cho rằng mình nghĩ một đằng nói một nẻo.

Như vậy không tốt!

Không phải phong cách của cô.

Hoắc Gia Tinh chớp chớp mắt, dường như không dự đoán Tần Lạc sẽ vạch trần lời mình nói, nhất thời trong mắt to đen lúng liếng lộ ra tủi thân.

“Chị “

Tần Lạc có chút không đành lòng, mềm giọng nói: “Chị rất thích Tiểu Tinh, nhưng chị càng thích Tiểu Tinh làm một đứa bé thành thực.”

Hoắc Gia Tinh bĩu môi, tâm bất cam tình bất nguyện nói: “Coi như ba không phải bạn trai của chị, vậy cũng là ba em theo đuổi chị trước, chú luật sư phải xếp ở phía sau mới được!”

Giọng trẻ con của bé đặc biệt kiên định, thiếu chút nữa chọc cho ba người lớn trong phòng cười.

Tần Lạc có chút dở khóc dở cười, Tiểu Tinh mới năm tuổi rưỡi, ai, ôi! Mà ranh ma như vậy.

Cố Nam Châu cũng không giận, trước sau bình tĩnh: “Chú đương nhiên hiểu thứ tự đến trước sau, nhưng đến trước cũng không nhất định nắm được tiên cơ.”

Hoắc Gia Tinh ưỡn bộ ngực nhỏ: “Ai nói không có tiên cơ? Chính là cháu!”

Bộ dáng của bé đặc biệt đáng yêu, ngay cả Cố Nam Châu cũng buồn cười, thật không ngờ tính tình Hoắc Kỷ Thành lạnh lùng như vậy lại sinh ra một đứa con trai đáng yêu ngoan lanh lợi như vậy.

Thật đúng là rất bất ngờ!

Vẻ mặt Tần Lạc đầy vạch đen, thật rất xấu hổ với tình huống này.

May mắn Sở Sự Vụ luật sư gọi điện thoại đến, Cố Nam Châu có việc đi trước rồi.

“Dưỡng thương thật tốt, vài ngày nữa tôi trở lại thăm cô.”

“Ừ, tạm biệt!”

Sau khi anh ta rời đi, ở trong lòng Tần Lạc thở phào nhẹ nhõm, thật hy vọng lời nói mới vừa rồi của Cố luật sư chỉ là nói đùa.

Còn có, chỉ mong anh ta cảm thấy mình quá phức tạp, không đáng để anh ta thích.

Hoắc Gia Tinh bỗng nhiên nhỏ giọng mở miệng: “Chị, chị thích chú luật sư vừa rồi sao?”

Tần Lạc chợt ngẩng đầu nhìn hướng con trai: “Nói bậy gì đó? Chị ngoại trừ Tiểu Tinh ai cũng không thích.”

Lời này rất nghiêm túc.

Hoắc Gia Tinh vui vẻ đồng thời cũng vì ba lo lắng, giống như không xác định lại hỏi một lần: “Chị, chị thật sự không thích chú luật sư kia chứ? Mẹ nuôi nói chú ấy rất lợi hại!”

Vẻ mặt Tần Lạc bất đắc dĩ, cười tít mắt nói: “Ba em cũng rất lợi hại! Nhưng chị không thích ba em.”

Nếu đã vạch trần, vậy thì nói rõ ràng, tránh cho Tiểu Tinh với ai cũng nói mình là người yêu của ba bé, hiểu lầm như vậy thật không tốt.

Giọng nói của cô dịu dàng, làm cho đứa bé dễ dàng tiếp thu, hơn nữa làm nền vừa rồi, trên cơ bản Hoắc Gia Tinh tin chị gái không thích ba thật.

Bé nhíu lông mày nhỏ suy nghĩ: Nên làm thế nào mới có thể để cho chị thích ba?

Thật đau đầu!

Ba thật sự quá kém! Ngay cả theo đuổi con gái cũng phải làm người con trai như bé quan tâm, ài

Tần Lạc yêu thương sờ sờ đầu Tiểu Tinh: “Chị thích Tiểu Tinh nhất, hơn nữa vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi.”

Hoắc Gia Tinh vội vàng vươn tay nhỏ ra muốn ngoéo tay với cô: “Ngoéo tay thắt cổ một trăm năm không được thay đổi!”

Khóe mắt Tần Lạc đầy dịu dàng: “Ừ!”

Nhìn một màn này, khóe mắt Mary đã có chút ươn ướt, gần như cô nhìn Tiểu Tinh lớn lên, bé vẫn chưa từng đặc biệt giữ gìn tình cảm với người phụ nữ nào, máu mủ tình thâm quả là không sai!

*****

Hôm nay Giang Ánh Thần đến bệnh viện Kiêu Dương làm siêu âm thai, bởi vì không có hẹn trước, lúc này không có biện pháp làm.

“Giang tiểu thư, thật sự xin lỗi, muốn siêu âm màu nhất định phải hẹn trước, cô không làm thủ tục trước cho nên bệnh viện chúng tôi thật sự không làm được.”

“Giang Ánh Thần tôi còn cần phải hẹn trước sao? Các người có biết tôi là ai không?”

“Giang tiểu thư, thật sự xin lỗi “

“Gọi viện trưởng của các người đến đây, tôi muốn tự mình nói chuyện với anh ta!”

Giang Ánh Thần ra vẻ tôi là chị hai, tôi quyết định.

Nhưng y tá cũng không bị hù dọa, vẫn kiên trì nguyên tắc không chịu cho cô ta đặc quyền.

Hoắc Cẩm Dương đen mặt nhỏ giọng đi đến trước mặt vợ: “Thần Thần, chúng ta đi bệnh viện trước kia không được sao? Ở bên kia cũng đầy đủ cần gì phải chạy đến đây?”

Giang Ánh Thần liếc nhìn ông xã, dường như ghét bỏ anh ta không có khả năng: “Anh không biết bệnh viện Kiêu Dương là bệnh viện tốt nhất thành phố A chúng ta sao? Làm siêu âm màu 4D quan trọng như vậy em đương nhiên muốn đến đây.”

Giọng nói của cô ta chắc chắn, dường như không cho thương lượng.

Dừng một chút, nhìn về phía ý tá nhỏ: “Ở chỗ các người không phải có chế độ khách quý sao? Có phải người nào cho tiền nhiều hơn có thể ở tầng dành riêng cho khách quý đúng không?”

Mặt ý tá nở nụ cười: “ Phí khách quý quả thật so với người bệnh bình thường cao hơn, nhưng khách quý bệnh viện chúng ta cũng không phải ai cũng được.”

Một câu đơn giản, tương đương với đánh vào mặt Giang Ánh Thần.

Cô ta tức giận đến nỗi sắc mặt đã tái đi: “Một y tá nhỏ cũng dám ngang ngược như vậy!”

Hoắc Cẩm Dương vừa mới chuẩn bị nói cái gì đã bị cô ta kéo lại: “Ông xã, không phải chú ba anh rất thân với viện trưởng ở đây sao? Nếu không anh gọi điện thoại cho chú ấy để châm chước?”

Vẻ mặt Hoắc Cẩm Dương đầy vạch đen: “Thần Thần, chúng ta với chú ba xung khắc như nước với lửa, em bảo anh gọi điện thoại cho chú ấy để giúp đỡ sao?”

Giang Ánh Thần lại lơ đểnh: “Đây không dính đến quan hệ quyền lợi, có cái gì không thể? Hay là anh gọi điện thoại cho ông nội, để ông nội ra mặt, em cũng không tin Giang Ánh Thần em hôm nay vẫn không thành khách quý của bệnh viện Kiêu Dương!”

Hoắc Cẩm Dương có chút đau đầu, tối hôm qua uống hơi nhiều, buổi sáng vốn định sẽ ngủ thêm, kết quả lại bị vợ ép buộc kéo đến bệnh viện, rõ ràng lúc trước ở một bệnh viện khác, cũng không biết cô ta nghĩ thế nào liền muốn đổi bệnh viện.

Giằng co tới trưa, rốt cục Giang Ánh Thần đã được như mong muốn trở thành khách quý của bệnh viện Kiêu Dương, cô ta giống như người tuần tra dương cằm ở tầng 12 dành riêng cho khách quý đi tới đi lui.

Miệng liên tục thở dài nói: “Thật không giống với khu vực phòng bệnh bình thường, khó trách mọi người đều muốn trở thành khách quý của bệnh viện Kiêu Dương.”

Khi đi đến bên kia hành lang, có bảo vệ ngăn cản cô ta: “Thật xin lỗi, bên này là khu vực khách quý cao nhất của chúng tôi, không cho phép tiến vào.”

Giang Ánh Thần nhất thời giống như bình thường chẹn họng, kiêu ngạo nói: “Tôi chính là khách quý cao nhất!”

Bảo vệ nhìn cô ta một cái: “Thật xin lỗi! Các người không phải!”

Bọn họ đều được nhận biết khách quý đặc biệt, liếc mắt một cái có thể phân biệt rai, lại thêm hai ngày nay vào ở chỉ có một người, còn là bạn của viện trưởng.

Hoắc Cẩm Dương vội vàng kéo vợ muốn xù lông: “Được rồi, thủ tục siêu âm màu 4D đã làm xong chúng ta cũng cần phải trở về, buổi chiều anh còn có rất nhiều chuyện phải xử lý.”

Vẻ mặt Giang Ánh Thần không cam lòng: “Em muốn trở thành khách quý đặc biệt!”

Hoắc Cẩm Dương trợn trừng mắt: “Em có thể đừng có chuyện gì đều ganh đua so sánh với người khác được không? Em có biết em ầm ĩ muốn trở thành khách quý chúng ta đã thiếu chú ba một ân huệ không?”

Giang Ánh Thần giận dữ nói: “Nợ ân huệ thì thế nào? Giang Ánh Thần em từ nhỏ đến lớn đều muốn thứ tốt nhất, đây là nguyên tắc của em!”

Hoắc Cẩm Dương cũng tức giận: “Vậy em cứ kiên trì nguyên tắc của em! Anh đi!”

Giang Ánh Thần tức giận thiếu chút nữa ngất đi.

Cô ta cảm giác ông xã không đối tốt với cô như trước nữa.

Tiếng tranh cãi hai người bọn họ đúng lúc Tần Lạc đang chống nạng đi đến cửa phòng bệnh nghe được, vốn đang không xác định là hai người bọn họ, nghe xong hai câu thì xác nhận chắc chắn.

Thật đúng là oan gia ngõ hẹp!

Nằm viện cũng có thể gặp.

Mary với Tiểu Tinh đi lấy cơm trưa cho mình, nên sẽ không gặp phải?

Có đôi khi! Cô càng sợ chuyện gì thì nó sẽ càng xảy ra.

“Tiểu Tinh, sao cháu ở trong này?”

Hoắc Cẩm Dương đi được hai bước thì nhìn thấy em họ đi theo một người phụ nữ phía sau, hai người xem ra rất thân thiết.

Hoắc Gia Tinh nghe thấy tiếng phản xạ có điều kiện xoay đầu qua, sau khi nhìn thấy là anh họ với chị dâu, cười tít mắt chào hỏi với bọn họ: “Anh Cẩm Dương, chị Ánh Thần.”

Mary cũng biết nhà họ Hoắc rất phức tạp, thì bảo y tá phía sau đi theo mang đồ ăn đi vào, mặt mỉm cười nhìn thoáng qua nam nữ đối diện, xem như chào hỏi qua.

Giang Ánh Thần từng gặp Hoắc Gia Tinh hai lần, cũng có chút buồn bực sao bé lại ở chỗ này, hơn nữa bên cạnh bé là mỹ nữ tóc vàng còn phân phó ý tá bên cạnh bưng thức ăn đến khu vực khách quý đặc biệt mà bảo vệ không cho cô ta đi vào!

Cô ta rất muốn biết người bên trong ở rốt cuộc là ai!

“Tiểu Tinh, cô ấy là ai vậy? Em với người ở bên trong kia có quan hệ gì?”

Giang Ánh Thần tươi cười rạng rỡ lời nói khách sáo, bây giờ cô ta quan tâm nhất chính là vấn đề này.

Hoắc Gia Tinh chớp chớp mắt, giọng trẻ con đáng yêu: “Đây là mẹ nuôi em! Người ở bên trong đương nhiên là bạn mẹ nuôi em.”

Giang Ánh Thần nỉ non lên tiếng: “Mẹ nuôi?”

Lập tức nhìn về phía Hoắc Cẩm Dương, muốn để anh xác nhận.

Hoắc Cẩm Dương cũng biết em họ có ba nuôi mẹ nuôi, hình như là viện trưởng và viện trưởng phu nhân bệnh viện Kiêu Dương, cho nên mỹ nữ tóc vàng trước mắt chính là viện trưởng phu nhân?

“Tiểu Tinh, ba em đâu? Chú ấy yên tâm để một mình em ở đây sao? Nếu không trở về với anh Cẩm Dương? Ông nội nhìn thấy em sẽ rất vui vẻ.”

Hoắc Gia Tinh lắc lắc đầu: “Không được, ba biết em ở đây, buổi tối em sẽ trở về ăn cơm với ông bà nội.”

Giang Ánh Thần quan tâm không phải cái này, cô ta nhiệt tình nhìn về phía Mary, “Mẹ nuôi Tiểu Tinh, tôi là chị Tiểu Tinh, cô quen người bệnh trong khu vực khách quý đặc biệt? Có thể đưa tôi đi vào thăm một chút không?”

Vẻ mặt Mary nghi ngờ nhìn về phía cô ta: “Chúng ta không quen biết, tại sao tôi phải dẫn cô đi thăm bạn của tôi?”

Cô dứt khoát cự tuyệt.

Giang Ánh Thần có chút xấu hổ, nhưng cô ta rất nhanh tự bào chữa “Thật ra, tôi muốn trở thành khách quý đặc biệt của bệnh viện, không biết có đường tắt gì không?”

Mary lắc đầu: “Danh sách khách quý đặc biệt có hạn, đã đầy vài năm nay.”

Sắc mặt Giang Ánh Thần xám trắng: “ “

Hoắc Cẩm Dương vội vàng lôi kéo cô ta: “Được rồi! Về nhà đi!”

Giang Ánh Thần vẫn còn muốn nói cái gì, Mary đã dắt Hoắc Gia Tinh đi.

Tần Lạc đứng ở cửa nghe đoạn đối thoại thế thở ra một hơi, Tiểu Tinh rất lanh lợi! Hoắc Cẩm Dương quả thật tìm được bà xã tốt! Chỉ sợ cuộc hôn nhân về sau của anh ta sẽ không hạnh phúc!

Ha ha

Nhưng những thứ này cũng không liên quan hệ gì đến mình.

Tiền nhiệm chính là tiền nhiệm, đã sớm là qua khứ một đi không trở lại rồi!

Mary cùng Hoắc Gia Tinh vừa vào phòng thì bắt đầu lải nhải, đầu tiên là giọng Mary: “Lạc Lạc, vừa rồi chúng tôi ở bên ngoài hành lang gặp anh họ và chị dâu của Tiểu Tinh, người phụ nữ kia vừa nhìn thì vô cùng thông minh lanh lợi, còn muốn thành khách quý đặc biệt của bệnh viện chúng ta, phiền nhất là loại người tự cho là đúng này!”

Hoắc Gia Tinh bĩu môi: “Em cũng không thích chị gái kia.”

Tần Lạc cười nói: “Chuyện không vui thì không cần suy nghĩ, đồ ăn hôm nay rất ngon! Tiểu Tinh em ăn no chưa?”

Hoắc Gia Tinh lập tức bị dời đi lực chú ý: “Vâng, ăn no rồi ạ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.