Từ thư phòng ba ra ngoài Hoắc Kỷ Thành trực tiếp mang theo con trai rời đi, đối với yêu cầu của mẹ bảo anh đưa Giang Ánh Tuyết về nhà coi như không nghe thấy.
Phương Lệ Hoa tức giận không thôi, con trai càng ngày càng quá đáng rồi!
Giang Ánh Tuyết an ủi mẹ chồng: “Dì Phương, người đừng nóng giận, có lẽ Kỷ Thành có việc riêng cần vội vả rời đi.”
Cô hiểu chuyện cho Hoắc Kỷ Thành một bậc thang đi xuống, Phương Lệ Hoa cũng thuận thế hết tức giận, cầm tay cô: “Ánh Tuyết! Chỉ có con kết hôn với A Thành, dì mới thật sự có thể yên tâm!”
Giang Ánh Tuyết cong môi mỉm cười, cô cũng muốn! Nhưng thái độ Kỷ Thành...
“Dì, dì quan tâm là vui mừng lớn nhất với cháu.”
“Để dì bảo tài xế đưa con trở về.”
“Không cần, cháu tự lái xe đến.”
“Cháu hiểu chuyện như vậy dì cũng thấy xấu hổ.”
...
Phương Lệ Hoa nắm tay Giang Ánh Tuyết hàn huyên một lát mới để cho cô ta rời đi, đối với con dâu này, bà vô cùng hài lòng.
Mới vừa đi đến cửa Giang Ánh Tuyết bị người khác gọi lại, không cần quay đầu cũng biết là ai.
“Chị hai, người đêm nay mời chị đến không phải chú ba em chứ?”
Ý trong lời của cô ta sao Giang Ánh Tuyết nghe không hiểu, quay đầu thờ ơ nhìn về phía em gái nhà mình: “Giang Ánh Thần, thấy tôi xuất hiện ở đây cô rất khó chịu sao? Vừa rồi giả vờ giống như thế, lúc này thì hiện nguyên hình rồi hả?”
Giang Ánh Thần che miệng ho nhẹ một tiếng: “Chị hai, xem chị nói kìa, chẳng lẽ trước mặt người ngoài chúng ta không nên biểu hiện ra dáng vẻ chị em tình thâm sao? Riêng tư, có một số lời nên nói rõ ràng đương nhiên phải nói rõ ràng.”
Giang Ánh Tuyết lạnh giọng: “Giữa chúng ta không có gì để nói.”
Cô ta liền nhấc chân đi, dưới tình thế cấp bách Giang Ánh Thần giữ chị ta lại...
Giang Ánh Tuyết không chút suy nghĩ phủi tay, kết quả - -
Chỉ nghe thấy Giang Ánh Thần thét chói tai “A” một tiếng, đủ để cho tất cả mọi người nhà cũ nghe thấy.
“Bịch” một tiếng, Giang Ánh Thần không thể kiểm soát ngã trên đất, một biến cố thình lình xảy ra làm cho chân tay Giang Ánh Tuyết có chút luống cuống, cô rõ ràng không có đẩy cô ta, chỉ muốn vung tay cô ta phía sau giữ chặt mình mà thôi...
Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, tất cả người ở bên trong đều bừng lên, khi nhìn thấy Giang Ánh Thần ngã sấp xuống, ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía Giang Ánh Tuyết.
Một nhà Hoắc Kỷ Vĩ hiển nhiên là vẻ mặt đầy hận ý, một nhà Hoắc Kỷ Nghiệp hoàn toàn là ôm tâm tình xem náo nhiệt, chỉ có Phương Lệ Hoa là vẻ mặt ngạc nhiên nghi ngờ, tại sao có thể như vậy?
Lý Bình dẫn đầu nói trước: “Giang Ánh Tuyết! Ánh Thần là em gái ruột của cô! Chuyện ác độc như vậy sao cô làm ra được? Cô có biết một xác hai mạng!”
Lời nói ác độc của bà ta, ánh mắt lại càng hung ác giống như bất cứ lúc nào bổ nhào đến tát cô ta hai cái...
Giang Ánh Tuyết đang chuẩn bị mở miệng đã bị Giang Ánh Thần suy yếu nằm trên mặt đất trách móc: “Mẹ, không trách chị hai con, là tự con không cẩn thận ngã xuống.”
Lý Bình tức giận không thôi: “Con chỉ biết bảo vệ chị gái, nhưng trong mắt cô ta có coi con là em gái sao? Quả thật ác độc nhất là lòng dạ phụ nữ! Cả chính em gái ruột của mình cũng ra tay được!”
Hoắc Cẩm Dương đã ôm ngang vợ ngã trên mặt đất lên chuẩn bị đưa đến bệnh viện, cô ta vẫn la hét đau bụng, nhưng ngàn vạn không thể có chuyện...
Vẻ mặt Hoắc Kỷ Lan tiếc hận nói: “Đây là thế nào? Vừa rồi không phải hai chị em còn rất tốt sao? Thế nào chỉ chớp mắt liền...”
Bà ta nói có hàm ý khác, rõ ràng chê chuyện chưa đủ náo nhiệt.
Giang Ánh Tuyết lập tức hết đường chối cãi: “Cháu không có...”
Hoắc Kỷ Vĩ lạnh lùng trách cứ nói: “Không có gì? Cô còn dám nói cô không có đẩy Ánh Thần? Mỗi ngày con bé ở nhà không ngã xuống, vừa mới một mình ở chung với cô thì ngã, không phải cô đẩy còn có thể có ai? Nếu ba mẹ cô mà biết ngay cả em gái ruột cô cũng hãm hại, bọn họ sẽ nghĩ như thế nào về cô?”
Sắc mặt Phương Lệ Hoa tái nhợt đứng ở một bên, lần này thật sự xong rồi, mặc kệ có phải Ánh Tuyết đẩy không, con bé còn muốn tiến vào cửa nhà họ Hoắc thì khó như lên trời.
Hay cho một Giang Ánh Thần, tâm cơ cũng quá sâu rồi! Lại có thể lấy bản thân cùng đứa bé trong bụng ra làm tiền đặt cược!
Bị mọi người trách mắng đầu Giang Ánh Tuyết lờ mờ đứng ở kia, lúc này mới mấy phút trôi qua, cô ta trở thành hung thủ giết người ác độc rồi?
Ông cụ Hoắc nghe thấy động tĩnh đi tới, nhíu mày không vui nói: “Lại còn nhốn nháo chói tai làm gì! Khẩn trương đưa Ánh Thần đi bệnh viện cấp cứu! Người lớn cùng đứa nhỏ không thể có chuyện!”
Ông cụ lên tiếng, những người khác tự nhiên không dám nói gì nữa, nhưng ánh mắt nhìn về phía Giang Ánh Tuyết lại như dao găm tẩm độc.
Giang Ánh Tuyết gian nan mở miệng: “Bác Hoắc, cháu không có.”
Ông cụ Hoắc không kiên nhẫn cắt ngang cô ta: “Được rồi, cháu trở về đi! Bác mệt rồi.”
Mặc dù mới vừa rồi A Thành còn chưa thuyết phục được ông, nhìn thấy một màn như vậy, ông cũng không muốn Giang Ánh Tuyết gả cho A Thành, tâm kế của con bé rõ ràng không bằng em gái cô, gả vào chỉ thêm phiền cho A Thành!
Ông ghét nhìn thấy nhất chính là người một nhà lục đục không hòa thuận với nhau!
Cho nên, lần này Giang Ánh Tuyết, xem như hoàn toàn bị loại rồi.
Cho dù Phương Lệ Hoa lại còn muốn nói cái gì, nhưng lời đến bên miệng cũng chỉ có thể nuốt trọn vào.
Cuối cùng ánh mắt Giang Ánh Tuyết nhìn về phía dì Phương, nhưng dáng vẻ của bà cũng chỉ bất lực.
Ha ha
Kết quả là, người một lòng hại mình lại có thể là em gái ruột của cô.
Một đường ra khỏi nhà cũ nhà họ Hoắc, cả người cô lạnh thấu tim, chân tay cũng không có cảm giác.
*****
Hoắc Kỷ Thành còn đang ở trên đường thì nhận được điện thoại của mẹ, vốn không muốn tiếp, nhưng vẫn vang không ngừng, anh chỉ có thể nhận nghe.
“Mẹ, nếu người nói với con về chuyện Giang Ánh Tuyết, thì không cần nói, bên chỗ ba con đã đạt được thống nhất chung rồi.”
Anh thẳng thắn lớn tiếng doạ người.
Cảm xúc Phương Lệ Hoa rất không tốt: “Vừa rồi đã xảy ra chuyện, chỉ sợ về sau con muốn kết hôn với Ánh Tuyết cũng khó có khả năng rồi.”
Lông mày Hoắc Kỷ Thành rét lạnh: “Chuyện gì?”
Phương Lệ Hoa kể chi tiết: “Người phụ nữ tâm cơ Giang Ánh Thần kia lấy cớ tiễn Ánh Tuyết, kết quả sử dụng khổ nhục kế ngã xuống, bây giờ tất cả mọi người nói Ánh Tuyết đẩy nó, ba con rất tức giận, ông ghét nhất chính là gia đình không hòa thuận, muốn lén lút giải quyết sạch sẽ những thứ này.”
Hoắc Kỷ Thành vừa nghe xong thì biết chuyện bao nhiêu nghiêm trọng, cho dù trong lòng tất cả mọi người biết rõ Giang Ánh Thần là cố ý ngã sấp xuống, nhưng dù sao cô ta đã gả đến nhà họ Hoắc, lại còn mang thai cốt nhục nhà họ Hoắc, từ điểm đó mà nói, cô ta đã được coi là người nhà Hoắc, nhưng Giang Ánh Tuyết thì không phải.
Ba biết, một khi Giang Ánh Tuyết gả vào nhà họ Hoắc, về sau chuyện như vậy chỉ sợ không phải ít, hơn nữa so sánh, tâm kế Giang Ánh Thần cao hơn rất nhiều.
Tổng hợp lại cân nhắc, ba sẽ không đồng ý gả Giang Ánh Tuyết cho mình nữa.
Đây đối với anh mà nói đương nhiên là chuyện tốt, nhưng bên Giang Ánh Thần, anh cũng sẽ cho trừng phạt thích hợp, coi như mình vì Giang Ánh Tuyết làm một số việc cuối cùng.
Phương Lệ Hoa lại nói thêm: “Đều tại con! Nếu con chịu nghe mẹ đưa Ánh Tuyết về nhà thì sẽ không có chuyện gì rồi?”
Hoắc Kỷ Thành bất đắc dĩ thở dài: “Mẹ, trốn được bây giờ sẽ tránh tiếp theo sao? Tâm tư anh cả mẹ cũng không phải không biết, bọn họ trăm phương nghìn kế muốn ngăn cản đám cưới con với nhà họ Giang, cho rằng như vậy có thể đưa con xuống đài.”
Phương Lệ Hoa vội la lên: “A Thành, vậy con đã nắm chắc chưa?”
Giọng Hoắc Kỷ Thành bình thản: “Mẹ, con đã nói rồi, con chưa bao giờ đánh trận mà không chuẩn bị, nếu bọn họ không muốn con với kết hôn Giang Ánh Tuyết, con đây dứt khoát tương kế tựu kế, để cho chính bọn họ tự lộ đuôi hồ ly ra.”
Phương Lệ Hoa thở dài một tiếng: “Được rồi, chuyện đã trở thành tình trạng này, mẹ cũng không có cách nào.”
Về đến nhà đã gần 9 giờ rưỡi, một mình Tần Lạc làm tổ ở trên ghế sofa xem tivi, chương trình tối tết âm lịch năm nay thật quá khó xem, không một tiết mục nào có thể hấp dẫn cô, cho dù mời nhiều minh tinh cũng thiếu tính thú vị.
Cô đang thấy buồn ngủ, thì nghe thấy tiếng ô tô ở ngoài cửa, sau đó thì thấy Tiểu Tinh giống như cơn gió nhỏ nhào đến trong lòng mình.
Hoắc Kỷ Thành ho nhẹ một tiếng: “Tiểu Tinh, vết thương trên người chị gái còn không khỏi hẳn.”
Lúc này Hoắc Gia Tinh mới thả chậm thân hình, mếu máo: “Con cũng sẽ không đánh chị ấy.”
Giọng trẻ con đáng yêu của bé làm cho Tần Lạc buồn cười, ôm bé vào trong ngực: “Đương nhiên sẽ không, nếu chân chị không bị thương, cũng muốn nhào đến ôm lấy Tiểu Tinh!”
Lúc này Hoắc Gia Tinh mới vui vẻ nở nụ cười: “Thật không? Hừ! Em biết, ba đang ghen tị với em! Bởi vì coi như ba nhào đến chị cũng sẽ không ôm ba!”
Mặt Hoắc Kỷ Thành nhất thời đen lại.
Tần Lạc “Xì” một tiếng vui vẻ.
Hoắc gia Tinh nhìn phản ứng của hai người lớn: “Em biết mình đoán đúng rồi.”