Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Chương 231: Xảy ra tại nạn xe



Khi Tần Lạc tỉnh lại đã gần 11 giờ, nhìn thời gian trên điện thoại di động thượng, cô còn tưởng rằng mình nhìn lầm...

Trời ơi!

Lại có thể ngủ thẳng đến bây giờ!

Cô vội vàng từ trên giường bật lên, lại bởi vì dùng lực quá mạnh mà tác động giữa hai đùi...

Cảm giác đau đớn làm cho đầu óc cô trong nháy mắt xuất hiện trí nhớ tối hôm qua, hai gò má không kìm được đỏ ửng...

Trong lòng không khỏi nói thầm: Đều do tên đàn ông thối Hoắc Kỷ Thành kia! Thật sự là quá đáng ghét rồi!

Trời biết anh ở bên ngoài nói với Tiểu Tinh thế nào, nghĩ lại mà cô cảm thấy buồn bực...

Rửa mặt mặc quần áo chỉnh tề xong từ trong phòng ra ngoài, lại chỉ nhìn thấy một mình Tiểu Tinh ngồi ở trên ghế sofa chơi trò chơi, không khỏi hỏi: “Tiểu Tinh, ba con đâu?”

Hoắc Gia Tinh nhìn về phía thư phòng: “Ba đang làm việc.”

Tần Lạc “A...” một tiếng, ngầm hiểu, mặc dù cô rất ít hỏi đến chuyện công việc của anh, nhưng có đôi khi trong lúc vô tình nhìn thấy tin tức tài chính và kinh tế, cũng sẽ nhìn thấy cố phiếu “Tập đoàn Đế an” gần đây rớt mạnh cùng với đưa tin suy đoán khả năng Hoắc Kỷ Thành khó giữ vị trí được...

Đối với những thứ này, cô biết điều lựa chọn không hỏi, dù sao cô cũng không hiểu những chuyện trên thương trường này, hỏi cũng vô dụng, cô chỉ cần tin tưởng anh không tăng thêm phiền toái khác cho anhi là được.

Chỉ là, trong lòng khó tránh khỏi vẫn có chút lo lắng...

“Hai ba con đã ăn bữa sáng chưa?”

“Ăn rồi! Mẹ nghỉ ngơi tốt lên chưa?”

“Ừ, mẹ ngủ rất ngon, lại còn nằm mơ một giấc mộng đẹp.”

“Mơ thấy gì vậy?”

“Mơ thấy một nhà ba người chúng ta cùng sống rất hạnh phúc.”

Tần Lạc cười tít mắt ngồi ở bên cạnh con trai, đối với cô mà nói, đây là giấc mơ đẹp nhất, dù sao sau khi trở về còn có rất vấn đề: Bà nội Tiểu Tinh không thích mình.

Làm thế nào để cho tương lai mẹ chồng thích mình, thật đúng là vấn đề rất thâm sâu!

****

Lại trở về biệt thự bờ biển sáu năm trước, trong lòng Tần Lạc phức tạp, nói không nên lời cảm giác gì...

Đứng ở cửa, trong đầu cô giống như hiện lên rất nhiều hình ảnh, lại coi như cái gì cũng không có, nói cho cùng có câu: Gần quê lòng kinh hãi.

Giờ phút này, cô hoàn toàn cảm nhận được hàm nghĩa những lời này.

Hoắc Kỷ Thành nhìn ra do dự của cô, dịu dàng hỏi nói: “Lại nhớ đến cái gì sao?”

Tần Lạc thở dài: “Không có, chỉ là có chỗ xúc động mà thôi.”

Hoắc Kỷ Thành cầm tay cô: “Có bất kỳ không thoải mái gì phải nói cho anh.”

Tần Lạc gật đầu: “Ừ.”

Dừng một chút: “Em muốn một mình đi dạo ở chỗ này một chút.”

Hoắc Kỷ Thành biết cô muốn nhìn chung quanh, dù sao nơi này cô đã từng sống một năm, dưới tình huống này, có mình đi cùng ngược lại không tốt.

“Ừ.”

Sau khi Tần Lạc rời đi, thì Hoắc Gia Tinh khó hiểu hỏi: “Ba, mẹ đi đâu vậy? Đây là nơi nào?”

Hoắc Kỷ Thành suy nghĩ trong chốc lát: “... Chỗ này là nơi ba với mẹ có con.”

Hoắc Gia Tinh kinh ngạc trợn tròn mắt: “Thật sao? Ý của ba là trước kia ba với mẹ đã quen nhau từ rất sớm hả?”

Hoắc Kỷ Thành gật đầu: “Ừ, trước khi ba với mẹ sinh ra con đã quen nhau, khi đó ba với mẹ con có chút hiểu lầm, đối xử với mẹ con không tốt, sau khi con sinh ra lại khiến cho chú Ước Hàn xóa đi trí nhớ cuộc sống một năm này của mẹ con, cho nên mẹ con căn bản không biết có con tồn tại.”

Hoắc Gia Tinh không dám tin mở to hai mắt: “Ba, ba nói thật không? Ba nói chị gái chính là mẹ ruột của con?”

Hoắc Kỷ Thành xoa tóc con trai: “Đúng, nếu không con làm sao có thể chỉ thích thân thiết với cô ấy, bởi vì cô ấy là mẹ ruột của con.”

Dứt lời, liếc nhìn biệt thự xa cách đã lâu: “Tiểu Tinh con chính là ở trong này sinh ra.”

Hoắc Gia Tinh cái hiểu cái không nhìn theo ánh mắt ba, chợt nói: “Ba thật sự là quá đáng! Trách không được khoảng thời gian trước mẹ không chịu tha thứ cho ba! Thì ra đều là ba sai! Ba còn không cho mẹ biết sự tồn tại của con, làm hại con đau lòng như vậy, cho rằng Tiểu Tinh là đứa bé không có mẹ...”

Giọng Hoắc Gia Tinh có chút uất ức nói không nên lời, bỗng nhiên biết sự thật bé khó tránh khỏi có ít cảm xúc.

Hoắc Kỷ Thành rất thành khẩn nhận sai: “Ba cũng biết mình làm sai, cho nên về sau sẽ đối xử tốt với con cùng mẹ gấp bội, tuyệt đối sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào ức hiếp hai người nữa.”

Hoắc Gia Tinh hừ hừ: “Nếu như mẹ không chịu tha thứ cho ba, Tiểu Tinh cũng sẽ không tha thứ cho ba!”

Hoắc Kỷ Thành nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn phúng phính của con trai: “Nhóc con, con cố ý?”

Miệng Hoắc Gia Tinh vểnh lên thật cao: “Hừ! Con đây không để ý đên ba nữa! Con muốn đi tìm mẹ, con muốn nói cho mẹ con là ba hư!”

Nói xong, Hoắc Gia Tinh liền nhấc chân chạy về phía Tần Lạc vừa rồi rời đi.

Hoắc Kỷ Thành chỉ có thể bất đắc dĩ theo ở phía sau.

...

Sau khi Tần Lạc một mình đi một đoạn chẳng có mục đích, cảnh tượng cùng trang trí bên trong dường như giống hệt với trong mơ.

Không ngờ cảnh trong mơ lại là trí nhớ mình đã từng quên đi...

Chỉ tiếc, những cái này cũng không phải tất cả, trong khoảng thời gian này tuy có một số ký ức, nhưng cũng không hoàn chỉnh.

Thời gian gần một năm!

Một mình cô ở nơi này, làm bạn với cô chỉ có người hầu trong biệt thự, Hoắc Kỷ Thành chỉ là lúc mới bắt đầu mới đến đây...

Hơn nữa, đều là buổi tối...

Vào phòng khách, liền có người hầu cung kính gật đầu về phía cô, cô liếc mắt một cái, đều là gương mặt xa lạ, chẳng lẽ những người hầu này đều đã thay đổi?

Cô nhìn thoáng qua bày biện bên trong, thay đổi không lớn.

“Tần tiểu thư?”

Bỗng dưng, cô nghe thấy có người gọi mình, không khỏi quay đầu nhìn qua.

Đối phương là một phụ nữ trung niên, nhìn thật thà phúc hậu, có chút quen mặt, cũng có chút xa lạ...

“Bà quen tôi?”

“Đúng vậy! Năm đó chính là tôi hầu hạ cô sinh tiểu...”

Nói được một nửa, bỗng nhiên bà ý thức được cái gì cuống quít ngậm miệng lại, mặt lộ vẻ sợ hãi, nghĩ đến là có người nhắc với bà không thể nói lung tung.

Tần Lạc trấn an nói: “Không sao, những thứ này tôi đều đã biết rõ.”

Đối phương kinh ngạc mở to hai mắt, có chút không hiểu được.

Tần Lạc mỉm cười: “Ta đi lên lầu nhìn chút.”

Xem ra, sáu năm trước người hầu từng hầu hạ mình ở đây trên cơ bản đã nghỉ việc, chẳng còn mấy.

Lầu hai có vài gian phòng ngủ, Tần Lạc bất giác đi đến cửa một phòng ngủ gần ban công lớn, cô đưa tay khẽ xoa khung cửa...

Muốn đẩy ra, lại có chút khiếp sợ.

Ngay cả ngón tay đều có một chút run lên.

Cô nhớ rõ, phần lớn thời gian mình đều ở bên trong này, trước chưa mang thai, dường như cứ vài ngày, buổi tối Hoắc Kỷ Thành đều tới.

Anh không thích bật đèn, nhưng mình lại sợ bóng tối.

Tức khắc, trong đầu dường như nhảy ra một giọng nữ yếu ớt: “Đừng tắt đèn, tôi sợ.”

Nhưng người đàn ông vẫn tắt đèn, chỉ phủ lên thân thể cô gái cho cảm giác an toàn.

Chợt, trong đầu lại bắn ra rất nhiều đoạn ngắn, giống như hồng thủy mãnh liệt chảy đến, làm cho Tần Lạc có chút bất ngờ không kịp phòng ngự.

Cô đau đầu đỡ lấy khung cửa chậm rãi ngồi xổm xuống.

Không được!

Không thể nghĩ nữa!

Đầu cô sắp nổ tung rồi.

“Mẹ, mẹ sao vậy?”

Sau lưng bỗng nhiên truyền đến giọng trẻ con êm ái của Hoắc Gia Tinh, ngay sau đó đó là Hoắc Kỷ Thành lo lắng gọi: “Lạc Lạc!”

Tần Lạc ngồi ở đó hoàn toàn không đứng nổi, đầu óc “Ong ong” như muốn nổ tung.

Hoắc Kỷ Thành nhanh chóng đi đến trước mặt cô, nhìn thấy dáng vẻ của cô không chút do dự bồng cô lên: “Lạc Lạc, đừng sợ! Anh đưa em đi bệnh viện.”

Tần Lạc suy yếu mở miệng: “Em không sao.”

Lông mày Hoắc Kỷ Thành nhíu chặt, anh biết Tần Lạc là không muốn để cho mình lo lắng, nhưng thấy cô như vậy trong lòng anh khó chịu hơn so với cái gì.

Hoắc Gia Tinh đứng ở bên cạnh kéo kéo góc áo ba: “Ba, mẹ bị bệnh sao?”

Trong lúc này Hoắc Kỷ Thành cũng không biết giải thích thế nào với con trai: “Yên tâm, mẹ nhất định sẽ không có việc gì.”

Hoắc Gia Tinh bĩu môi, mặc dù tuổi bé còn nhỏ, nhưng cũng biết ba giờ phút này là an ủi mình, nhưng bé rất tin tưởng ba, ba sẽ không lừa mình!

Trên đường đến bệnh viện, Hoắc Kỷ Thành lái xe rất nhanh, cũng không đề phòng một chiếc xe máy chạy rất nhanh từ trong ngõ nhỏ bên cạnh ra, anh vội vàng đánh tay lái muốn tránh đi, kết quả bên trái lại có một chiếc xe tải lớn chạy đến.

“Oành” một tiếng vang thật lớn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.