Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Chương 245: Thắng xe gây ra xấu hổ



6 rưỡi sáng, Tần Lạc tỉnh theo thói quen, cô dứt khoát đứng dậy đi rửa mặt, sau đó vào phòng bếp nấu cháo, sau đó hấp bánh bao cùng trứng chim ngày hôm qua mua ở siêu thị.

Đúng bảy giờ, cô đơm hai bát cháo đặp ở trên bàn, sau đó đem đặt bánh bao cùng trứng chim bầy ở trong cái đĩa, mặt khác lại còn chuẩn bị dưa muối ăn cùng cháo.

Sau khi làm xong những thứ này, cô mới đến phòng đánh thức Hoắc Gia Tinh đang ở ngủ say: “Tiểu Tinh, nên rời giường ăn sáng rồi.”

Hoắc Gia Tinh xoa đôi mắt mông lung buồn ngủ: “Chị, chào buổi sáng!”

Tâm tình Tần Lạc nhất thời đặc biệt tốt, thật sự là đứa trẻ hiểu chuyện! Mặc dù bị người khác đánh thức cũng không ầm ĩ, lại còn ngoan ngoãn nói “Chào buổi sáng” với tự mình.

Trong nháy mắt, lòng của cô đã bị bé làm cảm hóa rồi...

“Chào buổi sáng! Chị biết quá tàn nhẫn gọi em rời giường vào lúc này, nhưng ngày hôm qua đã nói với ba em, cho nên chúng ta nói phải giữ lời đúng không?”

Tần Lạc nói có tình có lý.

Hoắc Gia Tinh dụi mắt ngồi trên giường, ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”

Đợi Hoắc Gia Tinh rửa mặt xong từ toilet ra ngoài, Tần Lạc đã bắt đầu ăn cháo, cô liếc nhìn bữa sáng đơn giản trên bàn: “Chị không làm bữa sáng phong phú gì, chấp nhận ăn chút.”

Hoắc Gia Tinh cao gần bằng nửa thân ghế nên vịn bàn ngồi xuống, cười tít mắt nói: “Chỉ cần là chị làm thì ăn gì cũng ngon!”

Tần Lạc thiếu chút nữa bị sặc cháo, không ngờ nhóc con còn rất biết ăn nói! Nhưng dù bé nói gì nữa cũng vô dụng, lập trường của mình vẫn sẽ kiên định!

...

Ăn xong bữa sáng xuống lầu, Tần Lạc nhìn đồng hồ, 7 giờ 32 phút.

Không biết vị Hoắc tiên sinh kia đến chưa, cô vừa nghĩ vừa dắt Hoắc Gia Tinh ra khỏi thang máy, mới vừa đẩy cửa chống trộm ra thì nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đưa lưng về phía mình đứng ở bên cạnh bồn hoa.

Không biết tại sao, tim của cô... Bỗng nhiên nhảy “Thình thịch” lên một cái.

Có thể nghe thấy tiếng động, người đàn ông xoay người lại, sau khi nhìn thấy là các cô, ngón tay dụi tắt đầu mẩu thuốc lá, ném vào thùng rác bên cạnh.

“Tần tiểu thư, tối hôm qua Tiểu Tinh có gây phiền phức gì không?”

Giọng Hoắc Kỷ Thành khách khí mà lễ phép, ngay cả xưng hô, cũng đã đổi thành “Tần tiểu thư”, sở dĩ như vậy cũng là vì theo đuổi Tần Lạc một lần nữa.

Nếu cô đã quên tất cả mọi chuyện giữa bọn họ, vậy thì qua trở về một lần nữa, bây giờ cô không thích nghe mình gọi cô là “Lạc Lạc”, vậy mình liền đổi cách xưng hô.

Như Đường Triều nói, nếu bắt đầu lần nữa, vậy thì khiến cho cô lưu lại một ấn tượng thật tốt.

Anh lễ phép làm cho Tần Lạc rất thoải mái, trong lòng lại nghĩ thầm: Vài ngày không gặp, sao cảm thấy chú thay đổi rất nhiều?

“Không có. Tiểu Tinh rất ngoan, không gây phiên phức cho tôi.”

Tần Lạc nói xong, lại bổ sung một câu: “Nhưng tôi cảm thấy Hoắc tiên sinh vẫn nên bớt thời gian làm việc ở cùng bé nhiều, dù sao kiếm tiền cũng là vì cho bé cuộc sống tốt hơn, nhưng khi ở giữa chú với Tiểu Tinh có ngăn cách, thì bao nhiêu tiền nữa cũng không đổi lấy được tình ba con.”

Hoắc Kỷ Thành cong môi mỉm cười: “Tần tiểu thư nói rất đúng, về sau tôi nhất định sẽ ở cùng Tiểu Tinh nhiều hơn.”

Lúc này mới Tần Lạc ý thức được mình nói cái gì, nhất thời có chút ảo não: Cô làm sao vậy? Chuyện nhà của người khác cô quan tâm làm gì?

“Ai nha! Tôi chỉ tùy tiện nói mà thôi, vậy Tiểu Tinh giao cho chú, tôi đi trước!”

“Tần tiểu thư.”

Mới vừa đi hai bước thì Tần Lạc nghe thấy Hoắc Kỷ Thành gọi mình, không khỏi quay đầu nhìn về phía anh: “Còn có việc sao?”

Hoắc Kỷ Thành vẫn duy trì lễ phép: “Không biết Tần tiểu thư muốn đi đâu phỏng vấn? Có thể tôi tiện đường đưa cô đi, coi như là cảm ơn cô tối hôm qua thu nhận Tiểu Tinh.”

Giọng anh khiêm tốn, điểm xuất phát cũng là vì “Cảm ơn”.

Bước chân Tần Lạc giật mình, đang chuẩn bị cự tuyệt thì nghe thấy giọng non nớt của Hoắc Gia Tinh: “Chị, chị đồng ý để cho ba đưa chị một đoạn đường đi!”

Hai giây sau: “Ừ, vậy thì phiền toái Hoắc tiên sinh rồi.”

Tần Lạc nghĩ thầm: Nếu đã nói cảm ơn mình vì thu nhận con của chú, vậy mình ngồi xe của chú cũng không được coi là chiếm tiện nghi, mặt khác cứ như vậy coi như tự bọn họ trả “Nhân tình” này.

Rất tốt!

Có qua có lại, dừng bước tại đây.

Hai người mở miệng một tiếng “Tần tiểu thư” cùng “Hoắc tiên sinh”, Hoắc Gia Tinh đứng một bên nghe không nổi nữa, nhưng vì phối hợp với ba một lần nữa theo đuổi mẹ, bé cũng chỉ có thể nhịn...

Dọc theo đường đi, hai người đều rất trầm mặc, không khí lúng túng trong xe đến cực điểm.

Tần Lạc có chút hối hận khi lên xe, đây cũng quá không thoải mái! Cả người quá căng cứng, không thả lỏng được...

Bỗng dưng Hoắc Kỷ Thành mở miệng: “Em rất khẩn trương?”

Tần Lạc giật bắn ra phủ nhận: “Không có! Chúng ta không quen, vốn không có gì để nói! A...! Đúng rồi, dừng xe ở đường Kim Đường ở phía trước là được rồi.”

Hoắc Kỷ Thành nhìn cô một cái: “Không biết Tần tiểu thư nhận lời phỏng vấn công ty nào với chức vụ gì?”

Tần Lạc không cảm thấy công việc của mình có gì phải bí mật, nói: “ "Tập đoàn Cố thị" đang tuyển dụng phiên dịch tiếng Pháp, đúng lúc phù hợp sơ yếu lý lịch của tôi, liền đi thử xem.”

Sắc mặt Hoắc Kỷ Thành trầm xuống, Tập đoàn Cố thị?

“A...? Thì ra Tần tiểu thư làm công việc là phiên dịch? Trùng hợp, bộ phận phiên dịch "Tập đoàn Đế An" chúng tôi cũng đang tuyển người, không biết Tần tiểu thư có muốn đến không?”

Mặc dù mình tức giận, hận không thể trực tiếp đoạt lấy Tần Lạc, nhưng Hoắc Kỷ Thành vẫn dằn lại tính tình khiêm tốn nói.

Tần Lạc không dám tin nhìn anh một cái, tập đoàn Đế An?

Mấy ngày hôm trước đi công tác Hongkong còn nghe Tiểu Kim nhắc ở bên tai, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, xem ra chú chính là người cầm lái Hoắc Tứ thiếu “Tập đoàn Đế An” đi...

omg! Nhân vật lớn như vậy cô vẫn nên ít trêu chọc đi!

Đầu tiên, thân phận của cô với chú quá chênh lệch, không phải người một thế giới.

Tiếp theo, chú biểu hiện khiêm tốn lễ phép nữa cũng không phải đồ ăn của mình! Cô không có hứng thú gả vào nhà giàu làm mẹ kế con của người khác! Mặc dù tên nhóc kia rất đáng yêu.

Cuối cùng, tống hai điểm trên đã đủ cho thấy cô với chú ấy tuyệt đối không có khả năng!

“Cảm ơn Hoắc tiên sinh nâng đỡ, tôi chỉ là một phiên dịch nho nhỏ, hơn nữa tôi đã đáp ứng phỏng vấn bên "Tập đoàn Cố thị" trước, làm người phải thành thật thôi!”

Tần Lạc uyển chuyển từ chối ý tốt của chú ấy.

Mặc kệ thế nào, cho dù "Tập đoàn Cố thị" không tuyển cô, cô cũng sẽ không đi phỏng vấn "tập đoàn Đế An", nghĩ về sau mỗi ngày ở trong công ty đều có thể nhìn thấy người đàn ông này, cô sẽ không rét mà run...

Một người địa vị cao nhà giàu hậu duệ quý tộc như vậy không phải người dân thường như cô có thể liếm bình, quan trọng nhất là, cho dù anh biểu hiện khiêm tốn lễ phép, nhưng mình vẫn cảm thấy chú ấy... Nguy hiểm.

Nếu ông trời cho cô cơ hội lần thứ hai, cô đương nhiên phải kính trọng từ xa người đàn ông nguy hiểm này!

Nghe cô cự tuyệt, Hoắc Kỷ Thành có chút thất vọng, nhưng cũng không nổi giận, mà lấy ra một tờ danh thiếp đưa cho cô: “Đây là danh thiếp của anh, bất cứ lúc nào Tần tiểu thư thay đổi chủ ý đều có thể gọi cho tôi.”

Người ta đã nhiệt tình như vậy, Tần Lạc nhận cũng không được, không nhận cũng không đúng...

Đang do dự, xe đột nhiên phanh gấp một cái...

Đúng lúc Tần Lạc nghiêng người không hề dự đoán ngã ở trong lòng Hoắc Kỷ Thành, trong lúc này, hơi thở đầy nam tính xông vào mũi...

Cô có chút xấu hổ đưa tay đẩy anh ra, kết quả, cách áo sơmi mỏng nhạt cũng có thể cảm nhận trái tim trong lồng ngực to lớn của anh đang đập dữ dội...

Phút chốc kia, cô sợ tới mức vội vã rút tay về.

Thật sự là quá mập mờ rồi!

Cô một chút cũng không thích!

“Thật xin lỗi!”

“Em không sao chứ?”

Tay phải Hoắc Kỷ Thành rất tự nhiên đỡ lưng Tần Lạc, giọng trầm thấp từ tính lộ ra quan tâm.

Tần Lạc chợt ngẩng đầu liền tiếp xúc hai con ngươi đen thâm tình của anh, cô sợ đến mức mí mắt nhảy dựng, má ơi! Cô thật sự chịu không nổi rồi!

Vội vàng đẩy anh ra ngồi xuống: “Tôi không sao.”

Lúc này Hoắc Kỷ Thành mới ý thức vừa rồi mình biểu hiện hơi quá mức: “Không sao thì tốt, dù sao cũng ở trên xe anh, anh không hy vọng bạn của anh bị thương.”

Tần Lạc giật giật khóe miệng: “Hoắc tiên sinh, người nói quá lời, chỉ là phanh lại mà thôi.”

Hoắc Kỷ Thành nhìn cô một cái, vẻ mặt lại khôi phục lạnh nhạt như lúc ban đầu.

2 phút sau, đến nơi, xe mới vừa ngừng ổn định, thì Tần Lạc nhanh chóng xuống xe rời đi, dường như trong xe có con hổ lớn bất cứ lúc nào đều nuốt sạch cô...

Nhìn bóng lưng cô hốt hoảng rời đi, Hoắc Kỷ Thành có chút bi thương.

Mà Tần Lạc lại ngầm cầu nguyện mình không muốn gặp lại người đàn ông nguy hiểm này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.