Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Chương 260: Đạt thành hiệp nghị



Theo Tần Lạc, càng không dứt khoát sẽ càng dây dưa không rõ, biện pháp tốt nhất chính là cự tuyệt gọn gàng dứt khoát, như vậy đối người nào cũng tốt.

Vẻ măt Hoắc Kỷ Thành rất bi thương: “Lạc Lạc, vì sao em không muốn cho chúng ta thêm một lần cơ hội nữa? Có lẽ sự thật không phải như em suy nghĩ...”

Giọng Tần Lạc lạnh như băng: “Đó là loại nào? Tôi và anh ngoại trừ chuyện thiếu gia nhà giàu có cùng cô bé lọ lem còn có thể có phiên bản thứ hai? Cuộc sống không phải tiểu thuyết, chúng ta vẫn nên hiện thực một chút.”

Hoắc Kỷ Thành có chút bất đắc dĩ, Lạc Lạc mất đi trí nhớ lý trí quả thực đáng sợ!

Anh chỉ có thể nói: “Anh có thể thề, những lời anh nói là thật, không có nửa câu giả dối.”

Tần Lạc có phần không kiên nhẫn: “Hoắc tiên sinh, mặc kệ anh nói là thật hay giả, bây giờ chúng ta không cần thiết thảo luận những thứ này, tôi mệt, hẹn gặp lại! Không tiễn!”

Nói xong, cô cũng không quay đầu lại rời đi.

Hoắc Kỷ Thành nhíu mày chặt nhìn bóng lưng cô rời đi, mặc kệ như thế nào, anh cũng sẽ không buông tay!

...

Sau khi anh rời đi, có người lặng yên không một tiếng động từ trong bụi cây đứng lên, cô ta chính là Đồng ngữ Phỉ, đêm nay cô ta cũng chỉ muốn thử vận may, không ngờ nghe được đối thoại thú vị như vậy.

Chỉ là, có người phụ nữ như Tần Lạc sao? Cư nhiên thờ ơ với tình yêu của Hoắc Tứ thiếu, lại còn lạnh lùng cự tuyệt anh ta?

Đầu óc cô ta nhất định là bị lừa đá!

Mất đi sáu năm trí nhớ?

Ha ha...

Thật rất có ý tứ!

Nghĩ tới đây, khóe môi Đồng ngữ Phỉ cong lên nụ cười đắc ý, tin tức Hoắc Tứ thiếu chia tay với Tần Lạc giá có thể bán ra rất đắt đi!

Cô ta xoay người rời khỏi tiểu khu Tần Lạc hiện đang ở, trong lòng có chủ ý.

*****

Buổi sáng hôm sau.

Tập đoàn Giang thị.

Giang Ánh Tuyết vừa đến công ty đã bị bảo vệ gọi lại: “Giang tiểu thư, có người nhờ tôi chuyển thư này cho cô.”

Giang Ánh Tuyết buồn bực nhìn bảo vệ, thấy dáng vẻ anh ta vô tội, không khỏi hỏi: “Ai đưa cho anh?”

Bảo vệ lắc đầu: “Không biết, nhưng đối phương nói nội dung trong thư cô nhất định sẽ cảm thấy rất hứng thú.”

Giang Ánh Tuyết cười nhạo một tiếng, tiểu xảo này quá quen thuộc...

Cô nhận thư, vừa định ném vào thùng rác, nhưng nghĩ lại, một phong thư mà thôi, coi như nhìn cũng sẽ không có ảnh hưởng nhiều...

Lập tức bỏ vào trong túi xách, nhấc chân vào thang máy.

Sau khi vào văn phòng, cô vẫn không dằn lại lòng hiếu kỳ của mình được mở phong thư ra.

Giang tiểu thư:

Cô khỏe chứ!

Rất mạo muội viết thư này cho cô, nhưng tôi tin nội dung tiếp theo nhất định cô cảm thấy rất hứng thú, Hoắc Tứ thiếu chia tay với Tần Lạc rồi. Nói đúng ra, là Tần Lạc mất đi sáu năm trí nhớ, cô ta đã quên Hoắc Tứ thiếu, tối hôm qua hai người còn lớn tiếng ầm ĩ một trận...

Nếu cô muốn biết chuyện cụ thể, thì ba giờ chiều nay đến tiệm cà phê Hoài Ân đường số 17, tôi ở đó chờ cô.

Xem xong phong thư này, đầu tiên Giang Ánh Tuyết cảm thấy là gặp phải kẻ lừa đảo.

Tần Lạc mất đi sáu năm trí nhớ? Chuyện thái quá như vậy cũng thiệt thòi cho đối phương?

Còn có, đối phương dựa vào cái gì cho rằng mình nhất định sẽ đến chỗ hẹn?

Cô với Hoắc Kỷ Thành đã là qua khứ, chấp nhất ở một người đàn ông không thích mình, đó chính là hại mình, Giang Ánh Tuyết cô đã u mê nhiều năm, cũng nên tỉnh rồi!

Nghĩ tới đây, cô trực tiếp xé bỏ thư ném vào thùng rác.

...

Ba giờ chiều.

Trong quán cà phê Hoài Ân đường số 17.

Đồng Ngữ Phỉ gọi một ly coffee không nhanh không chậm uống, thỉnh thoảng nhìn dòng xe cộ ven đường một cái, thật ra cô ta cũng chỉ đang đánh cuộc.

Mặc kệ nói như thế nào, trước kia Giang Ánh Tuyết cũng là vị hôn thê của Hoắc Tứ thiếu, bị Tần Lạc đoạt mất người đàn ông đi như vậy, cô ta tin tưởng đặt ở trên người bất kỳ một người phụ nữ nào đều sẽ không cam tâm?

Huống chi bản thân cô ta ưu tú như thế?

3 phút đi qua, Giang Ánh Tuyết chưa đến...

5 phút đi qua, Giang Ánh Tuyết chưa đến...

10 phút đi qua, Giang Ánh Tuyết vẫn chưa đến...

Đồng Ngữ Phỉ bắt đầu có chút nôn nóng, chẳng lẽ Giang Ánh Tuyết thật sự đã buông tay?

Ngay lúc cô ta sắp uống hết một ly coffee, cô ta thấy Giang Ánh Tuyết đeo kính râm đi đến, khóe miệng không kìm lòng được hiện lên một nụ cười.

Xem ra, lần này cô ta thành công rồi!

Sau khi Giang Ánh Tuyết nhìn thấy là Đồng Ngữ Phỉ, cũng không biểu hiện thật sự kinh ngạc, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Nói đi! Cô lại muốn làm cái gì? Nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước.”

Đồng Ngữ Phỉ vội vàng gọi người phục vụ qua: “Giang tiểu thư, đã đến đây rồi, tốt xấu gì cũng nên uống một ly cà phê chứ! Cà phê nhà hàng này rất ngon...!”

Giang Ánh Tuyết liếc xéo cô ta một cái: “Cà phê ngon! Nhưng cô không xứng ngồi đối diện uống với tôi.”

Đồng Ngữ Phỉ cũng không giận: “Thân thể Giang tiểu thư quý giá, thân phận dân thường như tôi tự nhiên không so được, nhưng hôm nay tôi hẹn cô ra ngoài quả thật có tin tức quan trọng, hơn nữa thật trăm phần trăm, tôi lấy hạnh phúc nửa đời sau của bản thân ra làm đảm bảo.”

Lúc này Giang Ánh Tuyết mới nâng mắt nhìn về phía cô ta, có thể để cho người phụ nữ Đồng Ngữ Phỉ nói ra lời này, nói vậy thật là có chút chính xác.

“Nói đi! Đừng quanh co lòng vòng với tôi.”

Đồng Ngữ Phỉ uống một ngụm cà phê: “Những lời tôi viết trên thư đều là sự thật, Tần Lạc đã mất đi sáu năm trí nhớ, đây chính mồm cô ta nói.”

Giang Ánh Tuyết cười lạnh một tiếng: “Chính mồm cô ta nói với cô?”

Đồng Ngữ Phỉ biết cô không tin, thì bồi thêm một câu: “Tôi nghe lén, cô cũng biết chuyện tôi với mẹ tôi bị Hoắc Tứ thiếu đuổi về quê chứ? Lần này tôi trở về chỉ muốn cầu xin Tần Lạc nhắm một mắt mở một mắt cho tôi với mẹ tôi, kết quả cô ta cự tuyệt tôi, tôi đương nhiên không cam lòng, muốn tìm cơ hội cầu xin cô ta...”

Nói tới đây, cô ta cố ý dừng một chút.

Giang Ánh Tuyết không kiên nhẫn thúc giục nói: “Nói đi nói lại, là cô hi vọng tôi giúp cô?”

Đồng Ngữ Phỉ lập tức vô cùng vui vẻ: “Giang tiểu thư là người thông minh, tôi thích nói chuyện với người thông minh.”

Giang Ánh Tuyết nhìn về phía cô ta: “Cô rất có tâm cơ!”

Đồng Ngữ Phỉ cười nói: “Thật ra tôi cũng chỉ đánh cuộc một phen, đổi lại là tôi, bị người phụ nữ như Tần Lạc đoạt lấy người đàn ông của mình, nói cái gì cũng không thể cam lòng!”

Giang Ánh Tuyết uống một ngụm cà phê người phục vụ mới vừa bưng lên: “Cô đang phân tích tôi?”

Đồng Ngữ Phỉ luôn miệng nói: “Không dám! Tôi chỉ đặt mình vào hoàn cảnh của Giang tiểu thư mà suy nghĩ thôi.”

Giang Ánh Tuyết hừ lạnh một tiếng, không nói gì.

Thật ra, vốn cô ta không muốn đến, nhưng lòng hiếu kỳ cùng không cam lòng một mực thúc giục cô ta, trong khoảng thời gian này cô ta luôn thử quên người đàn ông kia, nhưng vẫn không thể tránh khỏi sẽ nghe được một chút tin tức của anh.

Ví dụ như anh tê liệt trước hành động việc làm của anh cả anh hải anh, cổ phiếu tập đoàn Đế An hao tổn vô cùng, tất cả trên cơ bản đều là bảng quảng cáo...

Mấy tin tức này mặc dù chưa có hoàn toàn công khai ra bên ngoài, nhưng bên nhà họ Giang đã có được tin tức bên trong, em ba luôn luôn kiêu ngạo đắc ý lần này hoàn toàn gặp hạn lớn, tức giận đến bệnh nặng...

Nhìn thấy dáng vẻ Giang Ánh Thần, trong lòng cô ta hết giận nói không nên lời!

Trước cô ta cũng cho rằng Hoắc Kỷ Thành buông tha mình là hành vi ngu xuẩn, bây giờ xem ra, là anh cố ý lợi dụng Tần Lạc diễn trò cho mọi người xem...

Chỉ có như vậy, anh cả anh hai anh mới có thể thả lỏng cảnh giác với anh, cho rằng anh mê muội mất đi cả ý chí...

Đối với người đàn ông tinh anh như vậy, cô ta làm sao có thể cam tâm buông tay?

Huống chi, nghe được tin tình cảm anh với Tần Lạc xuất hiện nguy cơ...

Đây đối với mình mà nói, chẳng phải là thời cơ tốt sao?

“Nếu tin tức của cô quả thật chuẩn xác, tôi có thể suy xét giúp cô.”

Đồng Ngữ Phỉ lập tức vui vẻ vô cùng, vội vàng từ trong túi xách lấy ra máy ghi âm sớm đã chuẩn bị tốt: “Giang tiểu thư, cô cũng đừng trách tôi cẩn thận, tôi chỉ là sợ.”

Giang Ánh Tuyết mặc dù khó chịu, nhưng vẫn nhịn xuống: “Nói đi! Tôi sẽ giữ lời nói.”

Đồng ngữ Phỉ liền nói ra đối thoại tối hôm qua mình nghe lén, đương nhiên giảm bớt rất nhiều chi tiết, chỉ lấy trọng điểm.

Giang Ánh Tuyết trầm ngâm giây lát: “Chuyện này cô không có nói cho những người khác chứ?”

Đồng Ngữ Phỉ vội vàng giơ tay lên thề: “Không có! Người đầu tiên tôi nghĩ đến chính là Giang tiểu thư, tự nhiên sẽ không nói với ai, dù sao tôi còn chỉ có thể dựa vào Giang tiểu thư thôi!”

Giang Ánh Tuyết nở nụ cười: “Rất tốt! Tần Lạc có người em gái như cô cũng là bất hạnh của cô ta!”

Khóe miệng Đồng Ngữ Phỉ cứng ngắc giật giật: “Vậy Giang tiểu thư cần phải giữ lời, tôi cũng không cầu xin cái khác, chỉ muốn cùng mẹ tôi mau chóng trở lại thành phố A, sau đó tôi có thể có chính thức làm công việc tốt.”

Giang Ánh Tuyết cong môi: “Không thành vấn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.