Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Chương 274: Người bị cắn hẳn là anh



“Cậu xác định mình không nhìn lầm?”

Cách điện thoại, Lâm Lạc Đông cũng có thể cảm giác giọng âm trầm đáng sợ của Hoắc Kỷ Thành, anh ta rất khẳng định trả lời: “Mình xác định trăm phần trăm mình không nhìn lầm.”

Hoắc Kỷ Thành chau mày, vốnanhmuốn hoãn lại vài ngày cho Tần Lạc một chút không gian riêng, kết quả lại cho người khác thời cơ lợi dụng!

Điểm ấy là anh tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ!

“Mình biết rồi.”

“OK! Mình đã nói xong, tự cậu nhìn mà làm đi!”

Nói xong câu đó, thì Lâm Lạc Đông cúp điện thoại, nói nhiều với A Thành một câu nữa anh cũng sắp bị khí lạnh của cậu ta làm cho ảnh hướng...

Hoắc Kỷ Thành để điện thoại di động xuống, trên mặt là một mảnh u ám.

*****

Liên tục hai ngày, Cố Nam Châu này đều rất xứng chức bạn trai, chuẩn bị đưa đón cùng đi làm, Tần Lạc không muốn để cho anh phiền phức như vậy, nhưng anh lại nói “Tiện đường“.

Điều này làm cho Tần Lạc thật không biết phải cự tuyệt như thế nào...

Thứ tư không có chuyện gì nên không cần đến công ty, vừa lúc cô rảnh rỗi ở nhà dọn dẹp lại phòng, không cần nhìn thấy Cố Nam Châu, cô bỗng nhiên có cảm giác nhẹ nhàng thở ra...

Cô càng nghĩ càng cảm thấy tâm lý này của mình rất kỳ lạ, người con gái giống vậy khi hãm nhập trong tình yêu đều chỉ mong sao mỗi ngày ở cùng một chỗ với bạn trai, nhưng cô đã có chút bài xích quá thân mật với Cố Nam Châu...

Ngay cả mỗi ngày nhìn thấy anh đều cảm thấy rất có áp lực...

Không phải cô bị bệnh gì chứ?

Một người ngồi ở nhà sẽ suy nghĩ miên man, Tần Lạc rơi vào đường cùng nên gọi điện thoại cho bạn tốt Bùi Tử Ninh: “Tử Ninh, mình bỗng nhiên cảm thấy lần này sau khi xảy ra tai nạn xe mình có chút không thích hợp rồi.”

Bùi Tử Ninh bị lời cô nói làm cho chẳng hiểu ra làm sao: “Không thích hợp? Cậu chỉ mất đi trí nhớ?”

Tần Lạc lắc đầu: “Không phải, mình cảm thấy phương diện mình kết giao với đàn ông xuất hiện... chướng ngại rồi?”

Bùi Tử Ninh càng không hiểu: “Chướng ngại? Cậu nói lời này quá lập lờ nước đôi, mình không đoán được.”

Tần Lạc cắn môi: “Mình đã đồng ý kết giao với Cố Nam Châu, nhưng không có cái loại cảm giác... muốn mỗi ngày ngọt ngào ở cùng một chỗ này, thậm chí còn, mỗi ngày nhìn thấy anh ta còn rất có trách nhiệm, cậu nói xem, có phải mình có vấn đề gì không?”

Bùi Tử Ninh trầm ngâm vài giây: “Cậu còn chưa có yêu anh ta.”

Tần Lạc nâng trán: “Cũng chỉ là vì nguyên nhân vậy sao? Có thể có nhân tố gì khác không? Cuối cùng mình cảm thấy bản thân...”

Bùi Tử Ninh thở dài: “Lạc Lạc, nếu... mình chỉ là nói ví dụ! Cậu đã quên một người đàn ông cậu rất yêu, chính vì như vậy, cậu mới không có cảm giác với người đàn ông khác...”

Tần Lạc ngắt lời cô: “Cậu nói thật hay giả vậy?”

Bùi Tử Ninh ho nhẹ hai tiếng: “Khụ... Cậu cho rằng mình nói thật cũng được.”

Tần Lạc nói tiếp: “Nếu cậu nói là sự thật, mình nghĩ coi như mình tạm thời quên, thì gặp người đàn ông kia mình cũng sẽ nhớ ra.”

Cô ấy nói kiểu suy đoán như vậy, nên Bùi Tử Ninh cũng không thể nói thêm gì nữa, cô không thể cưỡng ép bạn thân đi vượt qua đời người.

“Có lẽ vậy!”

“Tử Ninh, trước không thèm nghe cậu nói nữa, có điện thoại đang gọi vào.”

“Ừ, nói chuyện sau.”

“OK!”

...

Là cuộc điện thoại công việc, nói là tối nay bảy giờ có buổi dạ tiệc cần Tần Lạc làm phiên dịch, địa điểm ở tầng 8 “Khách sạn Tân Thế Giới”, tiệc tối cần mặc lễ phục chính thức, đồ trang sức trang nhã.

Tần Lạc lục lọi tủ quần áo của mình một lần, chỉ tìm được một bộ lễ phục dạ hội hở vai, cô hoàn toàn không nhớ mình mua từ khi nào, nhìn tỉ lệ đoán chừng đã từng mặc một lần, thợ may rất chú trọng phía trên thêu với đá quý, nên sẽ không rẻ.

Trong nháy mắt, trong đầu cô giống như thoảng qua hình ảnh gì đó, nhưng khi cẩn thận nghĩ lại, thì cái gì cũng nhớ ra rồi...

Thật sự là cảm giác hỏng bét!

*****

Trong đại sảnh ở tầng 8 khách sạn Tân Thế Giới một mảnh đèn đuốc sáng trưng, tối nay nhiều người đến là nhân vật nổi tiếng quyền quý ở thành phố A, tất cả mọi người bưng ly rượu đỏ mỉm cười yếu ớt mời rượu, trò chuyện với nhau thật vui.

Tần Lạc đi giày cao gót mới vừa vào bên trong đã bị lãnh đạo công ty gọi qua: “Tiểu Tần, đến giới thiệu một chút, vị này chính là tiên sinh George từ nước Pháp đến.”

Người đàn ông nước Pháp nhất định thân sĩ, Tần Lạc cũng chỉ có thể lễ phép vươn tay.

Đối với tiệc tối, cô không có hứng thú gì, chỉ muốn nhanh kết thúc trở về...

Trước khi đến cô đã gửi tin nhắn cho Cố Nam Châu, anh kiên trì muốn đến đón cô, nói con gái trở về quá muộn không an toàn, hơn nữa, ăn mặc xinh đẹp như vậy, thân là bạn trai anh rất muốn thấy.

Tần Lạc liền đồng ý, cô nên thử ở chung với Cố Nam Châu, có lẽ thời gian lâu cái cảm giác xấu hổ này sẽ biến mất...

Tiệc tối tiến hành đến một phần ba thời gian, Tần Lạc bất ngờ gặp Hoắc Kỷ Thành.

Tính ra, cô đã có một tuần lễ không có nhìn thấy người đàn ông kia, mỗi lần nhìn thấy anh cuối cùng có một cảm giác kỳ lạ, hơn nữa với thân phận của anh, cô càng muốn thoát khỏi anh...

Không biết là mình ảo giác hay là cái gì, trong lúc cô vô tình tiếp xúc đến ánh mắt anh, bỗng nhiên cảm giác... nguy hiểm...

Đúng! Chính là nguy hiểm!

Đây là một lời giải thích hợp lý duy nhất.

Từ sau khi có trao đổi ánh mắt ngăn cách biển người với Hoắc Kỷ Thành, mặc kệ Tần Lạc đi đến chỗ nào đều cảm giác “Đứng ngồi không yên”, giống như bị người ta gắt gao nhìn chằm chằm...

Cô liền tìm viện cớ đi toilet, nhân cơ hội tỉnh táo lại.

Từ toilet ra ngoài cô không có lập tức trở về đại sảnh, đơn giản là phát hiện một chỗ có thể hít thở không khí mới mẻ chính là ban công che khuất.

Tần Lạc vui sướng nằm úp sấp ở trên sân thượng, lại còn cởi giày cao gót trên chân, bỗng nhiên cảm thân toàn thân đều thư thái.

Ngay khi cô đang hưởng thụ thời gian vui vẻ, bỗng dưng nghe thấy có tiếng bước chân đến gần, cả kinh cô chợt quay đầu lại.

Khi nhìn thấy người đến, cô kinh ngạc há to mồm.

“Làm sao anh có thể đến đây?”

Ánh mắt Hoắc Kỷ Thành sâu thẳm nhìn chằm chằm cô: “Vì sao anh không thể đến đây?”

Bỗng nhiên Tần Lạc cảm thấy không khí quanh mình đều ít đi không ít, cũng chẳng muốn tranh chấp với người đàn ông nguy hiểm này, khom lưng đi giầy chuẩn bị rời đi.

Đương nhiên Hoắc Kỷ Thành sẽ không để mặc kệ cô rời khỏi như vậy.

Đêm nay sở dĩ anh xuất hiện ở bữa tiệc này, hoàn toàn chính là vì Tần Lạc!

Từ sau đêm Lâm Lạc Đông nói với anh là Tần Lạc cùng khiêu vũ với Cố Nam Châu, thì anh đã điều tra quan hệ của hai người, biết Cố Nam Châu mỗi ngày đưa đón Tần Lạc sau khi tan tầm thì tức giận đến thiếu chút nữa đập bể thủy tinh...

Đêm nay xuất hiện ở đây, đại biểu anh đã không thể nhịn được nữa rồi.

Mới vừa đi không vài bước Tần Lạc đã bị một đôi cánh tay có lực kéo lại, không đợi cô mở miệng, miệng đã bị giam lại...

“Ưm...”

Người đàn ông thối chết tiệt! Anh dựa vào cái gì mà hôn mình?

Tần Lạc bị cường hôn đầu óc trong nháy mắt trống không, rất nhanh thì phản ứng kịp, ra sức muốn đẩy người đàn ông đang đè cô ra, lại bất đắc dĩ sức lực của anh quá lớn, chỉ có thể dùng lực cắn anh...

Rất nhanh, mùi máu tươi đầy ở khoang miệng hai người, nhưng Hoắc Kỷ Thành vẫn không buông cô ra, hai người giống như hai con thú nhỏ ai cũng không chịu thua, cắn xé lẫn nhau.

Cuối cùng, Hoắc Kỷ Thành buông lỏng môi cô ra, khóe miệng để mặc dòng máu tươi chảy theo, anh không có lau, ngược lại tà mị lè lưỡi liếm liếm, con ngươi đen lại sáng quắc nhìn chằm chằm Tần Lạc, giống như anh liếm chính là cô...

Tần Lạc bị dáng vẻ yêu nghiệt của anh kích thích làm toàn thân nổi hết cả da gà, người đàn ông ở trước mắt này ra cửa không uống thuốc sao?

Hoàn toàn khác với hình tượng trước kia rồi!

Hoắc Kỷ Thành vốn còn muốn tiến hành theo tuần tự, nhưng sau khi bị kích thích thì bình tĩnh không được, thử hỏi những người đàn ông trên thế giới có thể cho phép bà xã của mình yêu đương với người đàn ông khác không?

Vẻ mặt Tần Lạc ghét bỏ nói: “Thật sự là xui xẻo! Bị chó điên cắn!”

Đáy mắt Hoắc Kỷ Thành lướt qua ham muốn: “Người bị cắn hẳn là anh.”

Hai mắt Tần Lạc rét lạnh nheo lại, bỗng nhiên kéo cà- vạt của anh lại, kiễng chân lên để sát vào anh, Hoắc Kỷ Thành cũng không phản kháng, ngược lại nhiều hứng thú nhìn chằm chằm cô, muốn nhìn một chút cô rốt cuộc nói cái gì, kết quả - -

Hai chân bị hung hăng giẫm lên rồi.

“Hí!”

Hoắc Kỷ Thànhkhông nhịn được cúi người, trong con ngươi đen bắn ra ánh sáng lạnh sắc bén.

Tần Lạc không chút để ý nhìn anh: “Về sau ra cửa nhớ uống thuốc, còn có, đừng quá kiêu ngạo! Tôi có chiêu thuật đối phó loại đàn ông tự cho là đúng như anh đấy!”

Nói xong, thì cô chuẩn bị rời đi.

Trình Sâm thủ ở bên ngoài ngăn cản đường của cô.

Tần Lạc lạnh lùng trách mắng: “Chó ngoan không cản đường!”

Khóe môi Trình Sâm hung hăng co rúm vài cái, sau khi mất đi trí nhớ Tần tiểu thư ngang tàng hơn so với trước kia! Tính tình lại càng có tăng không giảm...

Khụ!

Ngay lúc hai người giằng co không dứt, Hoắc Kỷ Thành chậm rãi mở miệng: “Để cho cô ấy đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.