Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Chương 279: Đối chứng



Sau khi Cố Nam Châu rời đi, Tần Lạc cũng không có nhiều thương tâm, cô yên tĩnh dọn dẹp phòng, lau nhà,...

Mãi đến khi phòng không nhiễm bụi bẩn cô mới đưa rẻ lau nhà phơi ở ban công.

Đây là câu chuyện tình yêu ngắn nhất mình từng nói sao?

Từ lúc bắt đầu đến bây giờ mới ba ngày mà thôi, mặc dù trong lòng lại có chút tiếc nuối nho nhỏ, nhưng đã xảy ra chuyện như vậy, cũng trách không được người khác.

Tần Lạc ngơ ngẩn nhớ lại, có trong nháy mắt ngẩn người...

Bỗng nhiên, chuông điện thoại di động đột ngột lôi cô trở về hiện thực, thì ra là tin chuông điện thoại báo tin nhắn đến.

Cô cầm lên vừa thấy, là Hoắc Kỷ Thành gửi đến.

Chỉ có một chữ đơn giản: Sao?

Mở ra, thì ra một giờ trước anh gửi tin nhắn cho mình, chỉ là mình không thấy được mà thôi.

Lập tức trả lời: Được.

Giờ phút này Hoắc Kỷ Thành còn đang ở văn phòng tăng ca nhìn một chữ Tần Lạc trả lời, cân nhắc 2 phút, Lạc Lạc vừa rồi đi chỗ nào vậy? Chẳng lẽ trải qua chuyện tối ngày hôm qua cô còn chưa chia tay với Cố Nam Châu?

Đang nghĩ ngợi, có điện thoại gọi đến.

“BOSS, mới nhậnđược tin tức, Cố Nam Châu ở trong nhà trọ Tần tiểu thư nán lại gần nửa giờ mới rời đi.”

“Đã biết.”

Hai chữ kia, dường như là Hoắc Kỷ Thành nghiến răng nghiến lợi nói ra.

Nửa giờ sao? Rốt cuộc bọn họ nói chuyện gì? Không phải Cố Nam Châu đã biết chuyện tối hôm qua người ở chung một chỗ với Lạc Lạc là mình rồi sao?

Làm đàn ông, cậu ta chịu đựng được?

Hừ! Anh mới không tin cậu ta có độ lượng lớn như vậy!

...

Tối nay, nhất định là đêm không ngủ.

Cố Nam Châu có chút mất ngủ, anh lăn qua lộn lại suy nghĩ rất nhiều, đối với chuyện tối hôm qua Tần Lạc bị tính kế, anh càng nghĩ chỉ có khả năng là âm mưu của hai người Hoắc Thái Vi cùng Hoắc Kỷ Thành liên hợp lại, chỉ vì khiến cho mình chia tayvới Tần Lạc...

Mà mình lại còn cho bọn họ như mong muốn rồi.

Không! Anh không thể làm cho mưu kế bọn họ đạt được!

Nghĩ tới đây, anh “chợt từ trên giường ngồi xuống, cầm điện thoại gọi vào dãy số Tần Lạc, chỉ tiếc là trạng thái tắt máy.

Lại nhìn thời gian, đã là hai giờ đêm rồi.

Thôi! Đêm nay làm cho bọn họ bình tĩnh lại đã, buổi sáng ngày mai anh qua đó tìm cô nói rõ ràng.

Lúc đó Tần Lạc cũng không ngủ, đơn giản tắt điện thoại, như vậy sẽ không thời khắc muốntìm bạn bè hoặc là xem tin tức trên weibo.

Trước khi ngủ, trong đầu cô chợt xuất hiện rất nhiều đoạn ngắn giống như đã từng quen biết, hình ảnh duy mỹ như máy quay chiếu lại...

Cô vội vã đeo tai nghe, chọn mấy ca khúc nhỏ chậm chạp nhẹ nhàng thích hợp giấc ngủ.

Sau khi ngủ, cô nằm mơ thật dài như chân thật, trong mộng cô có một đứa con trai năm tuổi rưỡi, buổi sáng mỗi ngày cô dậy đều làm bữa sáng cho con trai, sau đó đưa bé đi nhà trẻ, thời gian nghỉ ngơi công việc rất nhiều lại còn cùng ba đứa bé mang con trai đi bờ biển nghỉ phép, một nhà ba người vui vẻ hòa thuận...

“Không!”

Tần Lạc thét chói tai từ trong giấc mộng tỉnh lại, mới phát hiện trời đã sáng, lòng cô còn sợ hãi vỗ vỗ ngực mình, thật may chỉ là giấc mộng!

Gặp quỷ, trong mộng cô thấy mặt con trai cuối cùng làm sao có thể biến thành mặt của Hoắc Gia Tinh?

Cũng là một khắc kia, cô hoàn toàn tỉnh lại rồi.

Nằm mơ như vậy, Tần Lạc hoàn toàn không dám ngủ, mặc dù mới 6 giờ rưỡi, nhưng cô vẫn đứng lên đi rửa mặt, nấu chút cháo cho mình, lại còn rán một quả trứng gà.

Lúc ăn bữa sáng, cô không kìm lòng được lại nghĩ tới tình hình bên trong mộng, một màn chân thật kia giống như đã từng xảy ra, ngay cả cô lúc này ngồi ở trước bàn ăn trong đầu đều sẽ xuất hiện ảo ảnh...

Xong đời rồi! Đây là cô bị trúng độc sao?

Tần Lạc cảm thấy mình cần đi tìm một bác sĩ tâm lý thật giỏi khám xem, còn như vậy tiếp cô thật sự muốn nổ tung, đến cảnh tượng trong mộng quá mức chân thật, làm cho cô giật mình cảm thấy bản thân đã từng trải qua...

****

8 giờ.

Chuông cửa đúng giờ vang lên, Tần Lạc hít một hơi thật sâu đi mở cửa, quả nhiên là ba con Hoắc Kỷ Thành, rất đúng giờ làm cho người ta nhìn với cặp mắt khác xưa.

“Chị, chào buổi sáng!”

Giọng trẻ con của Hoắc Gia Tinh mềm dẻo đáng yêu, khi Tần Lạc nhìn thấy bé một khắc kia lại nghĩ đến giấc mơ tối hôm qua, càng kỳ lại hơn, hôm nay cô cảm thấy bộ dáng đứa bé trai trước mắt có chút giống mình...

Xong rồi! Hoàn toàn xong rồi!

Cô thật là trúng độc không nhẹ!

“Chào!”

Tần Lạc miễn cưỡng mỉm cười, thật ra giờ phút này cô hận không thể đuổi hai ba con này đi, nhưng tối hôm qua đã đáp ứng, làm như vậy chỉ làm tổn thương đứa bé.

Dù sao bé cũng là vô tội...

Từ lúc cửa mở ra, thì Hoắc Kỷ Thành đã quan sát đến vẻ mặt của Tần Lạc, thấy dáng vẻ mất hồn mất vía của cô thì trong lòng khó chịu, hơn nữa vành mắt còn đen, có thể thấy được tối hôm qua nhất định ngủ không ngon...

Toàn bộ cái này đều có quan hệ với người đàn ông Cố Nam Châu kia, thử hỏi anh làm sao chịu đựng được?

“Tối hôm qua ngủ không ngon sao?”

Hoắc Kỷ Thành đè nến lửa giận của mình, cố gắng làm cho giọng nói mình nghe qua rất dịu dàng.

Tần Lạc cũng không chú ý đến cảm xúc của anh, lên tiếng: “Tối hôm qua làm mở thấy ác mộng mà thôi.”

Hoắc Kỷ Thành nhìn chằm chằm vào cô: “Ác mộng?”

Tần Lạc không muốn ở trước mặt Hoắc Gia Tinh có xung đột với Hoắc Kỷ Thành, thì “Ừ” một tiếng, không muốn nói chuyện nhiều với anh.

Dáng vẻ cô lạnh nhạt làm cho Hoắc Kỷ Thành càng thêm khó chịu: “Muốn đi gặp bác sĩ không, dù sao Ước Hàn cũng là chuyên gia tâm lý học nổi danh trên thế giới, cậu ta định có thể...”

Tần Lạc lạnh lùng liếc mắt nhìn anh: “Không cần! Muốn tìm bác sĩ tâm lí bản thân tôi cũng có thể tìm, còn có, anh dựa vào cái gì cảm thấy tôi cần bác sĩ tâm lí chứ? Anh không khỏi quá tự mình đa tình đi?”

Hoắc Kỷ Thành bị lời của cô làm cho nghẹn họng: “Anh...”

Mắt thấy quan hệ hai người lại lâm vào cục diện bế tắc, Hoắc Gia Tinh kẹp ở giữa bất đắc dĩ thở dài: “Ba, không phải ba còn phải đi làm sao?”

Tần Lạc cũng nghe được tiếng thở dài của Hoắc Gia Tinh, cô có chút ảo não cắn cắn môi, đều do người đàn ông đáng ghét kia! Làm cho cô ở trước mặt Tiểu Tinh không khống chế được!

Hoắc Kỷ Thành sờ sờ đầu con trai: “Hôm nay phải ngoan ngoãn nghe lời chị, ba đi đây.”

Hoắc Gia Tinh rất có hiểu biết gật đầu: “Vâng, con sẽ.”

Hoắc Kỷ Thành lần thứ hai nhìn Tần Lạc một cái, tuy không muốn, mặc dù vẫn có rất nhiều lời muốn nói với cô, nhưng giờ phút này...

Ài!

Lúc anh xoay người cũng thở dài, mặc dù như có như không, nhưng Tần Lạc lại nghe thấy, trong lòng không khỏi buồn bực, anh than thở cái gì? Người nên thở dài là mình chứ!

...

Dưới lầu.

Hoắc Kỷ Thành bất ngờ phát hiện xe của Cố Nam Châu, đều nói tình địch gặp mặt hết sức đỏ mắt, những lời này thật đúng là hình dung thật sự chuẩn xác.

Thật ra, Cố Nam Châu đã đến đây hơn mười phút, khi anh xe lái vào đây đúng lúc thấy Hoắc Kỷ Thành dắt con trai lên lầu, không cần phải đoán anh cũng biết hai ba con họ phải đi đâu.

Liên tưởng đến tin nhắn của Tần Lạc tối hôm qua trong lúc vô tình nhìn thấy, trong lồng ngực anh nhất thời dâng lên một cỗ lửa giận vô danh, thiếu chút nữa quay đầu liền đi.

Nhưng 2 phút sau anh vẫn quay trở lại, chờ đến bây giờ.

“Tứ thiếu thật đúng là thủ đoạn! Lạc Lạc cũng đã quên anh vẫn còn phí tâm tư đi tính kế cô ấy như vậy, anh không sợ sau khi cô ấy biết chân tướng sẽ hận anh sao?”

Giọng Cố Nam Châu rét lạnh.

Hoắc Kỷ Thành nhàn nhạt liếc mắt nhìn cậu ta một cái: “Người tính kế Lạc Lạc cũng không phải là tôi, chỉ là đúng lúc bị tôi gặp được mà thôi, đây chỉ có thể chứng minh tôi với cô ấy có duyên phận.”

Cố Nam Châu hừ lạnh một tiếng: “Lời này cho dù là ai cũng sẽ không tin!”

Chân mày Hoắc Kỷ Thành thâm thúy nhếch lên: “Cậu tin hay không có quan hệ với tôi sao? Cố Nam Châu, Tần Lạc là người phụ nữ của tôi, tôi cảnh cáo cậu về sau cách xa cô ấy một chút!”

Anh cũng chẳng muốn giải thích thêm với Cố Nam Châu, coi như giải thích rõ ràng cậu ta chưa chắc sẽ tin tưởng, nhất định sẽ xác định là âm mưu của mình với Hoắc Thái Vi.

Một khi đã như vậy, cần gì phải lãng phí võ mồm?

Cố Nam Châu cười lạnh một tiếng: “Người phụ nữ của anh? Chẳng lẽ anh không biết Lạc Lạc thật đã quên anh rồi sao? Tứ thiếu, có đôi khi tự tin quá mức cũng chưa hẳn là chuyện tốt!”

Con ngươi đen Hoắc Kỷ Thành rét lạnh tối lại, khóe môi chậm rãi nhếch lên: “Vậy sao? Coi như Lạc Lạc tạm thời đã quên tôi thì thế nào? Cô ấy sớm hay muộn vẫn sẽ nhớ ra tôi với Tiểu Tinh, dù sao quan hệ huyết thống là vĩnh viễn cũng chém không đứt.”

Bỏ lại những lời này, thì Hoắc Kỷ Thành lên xe rời đi.

Lưu lại Cố Nam Châu vẻ mặt ngốc lờ mờ, quan hệ huyết thống? Có ý gì? Tần Lạc cùng ai có quan hệ huyết thống?

Từ đầu anh cũng không dám suy nghĩ phương diện nào đó, điều này sao có thể? Năm nay Hoắc Gia Tinh đã sáu tuổi, nếu nó là con trai của Tần Lạc, vậy cô ấy cùng Hoắc Kỷ Thành từ sáu bảy năm trước đã quen nhau rồi hả?

Không! Đây căn bản lại không thể nào!

Nhưng nếu như không phải thật sự, Hoắc Kỷ Thành nói như vậy có ý gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.