Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Chương 35: Ai cho phép cô lau chỗ ấy?



Nhìn tài liệu trong tay, Tần Lạc chỉ đành đi tới thang máy, nếu không phải bất đắc dĩ, cô thật sự không muốn đi lên lầu 59.

Vốn là buổi tối còn cùng bạn trai Cẩm Dương hẹn xong gặp mặt, xem ra phải chậm trễ.

Lấy điện thoại di động ra, gửi tới: Cẩm Giương, công ty tạm thời có chút việc, đợi em thêm mười phút.

Hoắc Cẩm Dương đã dừng xe ở dưới lầu tập đoàn Đế An, thấy tin nhắn, không khỏi ngẩng đầu liếc mắt nhìn qua tầng 36 và tầng 59, đèn còn chưa có tắt.

. . . . . .

Tần Lạc mới ra khỏi thang máy liền phát hiện cả tầng mang theo khí ép rất thấp, mấy người thư ký của tổng giám đốc lúc cô đi qua còn không quên liếc nhìn thoáng qua cô một cái, sau đó nhanh chóng rời đi.

Hả. . . . . . Tình huống này là sao?

Cô bằng trí nhớ đi nhanh tới phòng làm việc, mới vừa đi được mấy bước thì gặp phải trợ lý tổng giám đốc Trình Sâm, Trình Sâm thấy cô giống như thấy được cứu tinh, nhét cà phê trong tay vào tay cô, "Đưa cái này vào cho boss đi."

Tần Lạc không chút suy nghĩ cự tuyệt, "Tôi chỉ là tới cho đưa tài liệu ."

Trình Sâm cầm lấy văn kiện trong tay liếc mắt nhìn nhìn cô, "Đây chính là cho boss, mau cầm vào đi thôi!"

Mặt Tần Lạc đen sì, hoài nghi nhìn về phía anh ta.

Trình Sâm cười khổ, "Loại cười giỡn này tôi không dám tùy tiện làm bậy."

Mặc dù Tần Lạc không tình nguyện, nhưng chỉ có thể đi.

Cốc cốc --

"Vào đi!" Giọng nam trầm thấp từ tính, giống như bí mật mang theo tức giận.

Tần Lạc lấy can đảm đẩy cửa, cô càng phát giác mình bị Trình Sâm gài bẫy, hóa ra là tâm tình tổng giám đốc không tốt, cả tầng lầu mới bị mây đen đè nén, cũng khó trách ánh mắt mấy thư ký kia nhìn mình rất kỳ quái, mọi người đều tránh cũng không kịp, cô lại đưa tới cửa tìm tai vạ.

Hoắc Kỷ Thành vẫn còn phê duyệt tài liệu, cũng không có ngẩng đầu.

Tần Lạc chỉ đành bưng cà phê đi tới, nghĩ thầm tốt nhất là để xuống rồi có thể trốn.

Mùi thơm quen thuộc bay vào chóp mũi Hoắc Kỷ Thành, người tiến vào không phải Trình Sâm sao?!

Anh chợt ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc chống lại con ngươi trong trẻo của Tần Lạc, Tần Lạc không phòng bị chút nào bị dọa sợ đến run tay một cái, cà phê cứ như vậy vẩy ra ngoài, vừa đúng lúc vẩy lên trên quần của Hoắc Kỷ Thành.

Còn là vị trí đũng quần. . . . . .

trong nháy mắt vẻ mặt Tần Lạc 囧 , liền tranh thủ đặt tách cà phê không còn mấy lên trên bàn, sau đó rút khăn giấy trên bàn ra lau giúp anh.

Trong miệng luôn nói: "Thật xin lỗi! Tôi không cố ý."

Tiếng Hoắc Kỷ Thành lạnh lùng truyền từ đỉnh đầu xuống, "Tôi thấy là cô cố ý, ai cho phép cô lau chỗ ấy?"

Một câu nói phía sau của anh mang theo giọng mũi nặng nề, như đang ẩn nhẫn cái gì đó.

Tần Lạc chợt nhìn vị chí mình lau, lập tức khí huyết dâng trào, đến lỗ tại cũng đỏ ửng, chết! Lúc này cô mất hết cả mặt rồi!

Sợ đến nỗi thu tay lại, thanh minh cho bản thân nói: "Tôi không có cố ý."

Mặt Hoắc Kỷ Thành đen lại nhìn chỗ đũng quần mình đang ướt nhẹp, quần lót bên trong cũng ướt cả rồi, giờ phút này đang mềm nhũn dính sát vào người, đừng hỏi là có bao nhiêu khó chịu.

"Cô thật sự là biết giả trang vô tội!"

"Tôi không có! Là anh đột nhiên ngẩng đầu làm tôi giật cả mình, tôi mới lỡ tay đổ cà phê. . . . . ."

"Vẫn còn đổ lỗi cho tôi?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.