Tần Lạc không cưỡng được sự van nài củaTiểu Hỏa Tinh, chỉ có thể ở lại ngủ một đêm, một đám người cũng ở lại, nếu cô muốnđi về một mình, Tiểu Hỏa Tinh nhất định bảo ba bé đưa mìnhđi, đến lúc đó còn không biết trên đường sẽ phát sinh cái gì.
Thay vì phát sinh không xác định, còn không bằng lựa chọn ở lại cùng một đám người...
Tiếp xúc với Tiểu Hỏa Tinh càng nhiều, cô càng lúc càng có một cảm giác thân thiết rất quen thuộc, hoàn toàn không giải thích được.
...
Ban đêm, biệt thự rất yên tĩnh.
Tần Lạc ngủ phòng khách ở lầu hai, khi cô ngủ say, cửa phòng bị người ta lặng lẽ mở ra, Mary rón rén đi vào, đốt một cây hương ở đầu giường.
Sau đó, thì đi ra ngoài.
Khoảng mười phút sau, Ước Hàn mới vào phòng.
Khi đó, Tần Lạc đang ngủ mờ mịt mở to mắt, đập vào mắt là một giây chuyền thủy tinh hình bầu dục, ở trước mắt cô lắc lư có quy luật...
Dần dần, ý thức của cô gần như rơi vào trạng thái mơ hồ.
Lúc này Ước Hàn mới nhẹ giọng mở miệng: "Cô là ai?"
Tần Lạc ngẩn ngơ mở miệng: "Tôi là Tần Lạc."
"Năm năm trước, cô làm nghiên cứu sinh ở đại học La Mã?"
"Đúng."
"Cô xác định?"
"Xác định."
"Còn phát sinh chuyện gì khác có ấn tượng khắc sâu không?"
"Không có, đều rất mơ hồ."
...
Tiếng đối thoại bên trong rất nhỏ, Hoắc Kỷ Thành với Mary ở bên ngoài căn bản không nghe được.
Mười phút sau, Ước Hàn đẩy cửa ra, trên tay cầm cây hương, nhẹ giọng mở miệng, "Cô ấy cái gì cũng không có nhớ ra."
Mặt Hoắc Kỷ Thành lộ vẻ kinh ngạc: "Cái gì cũng không nhớ ra?"
Ước Hàn gật đầu: "Phải."
Hoắc Kỷ Thành không nói nữa, anh biết thuật thôi miên của bạn tốt chưa bao giờ xảy ra lỗi, thanh danh của cậu ta vang khắp quốc tế, hơn nữa cậu ta sáng tạo một liệu pháp thôi miên độc đáo độc quyền, vô số phú thương và chính khách thế giới muốn mời cậu ta.
*****
Cùng một buổi tối.
Hoắc Cẩm Dương bị ba Hoắc Kỷ Vĩ gọi vào thư phòng nói chuyện phiếm.
"Cẩm Dương, con định khi nào thì đính hôn với tam tiểu thư nhà họ Giang?"
"Ba? Điều này quá nhanh! Dù sao chúng con mới gặp được hai lần." Hoắc Cẩm Dương kinh ngạc không thôi.
"Nhanh cái gì mà nhanh! Hai người môn đăng hộ đối có ấn tượng tốt thì khẩn trương quyết định, như vậy cha mẹ hai bên cũng bớt lo, chẳng lẽ con muốn chờ chú ba con đính hôn với Giang Ánh Tuyết trước?"
Hoắc Cẩm Dương do dự chốc lát mới mở miệng: "Ba, con có một tin tức rất muốn cho ba biết, nếu con nói cho ba, ba có thể tạm thời không can thiệp đến hôn sự của con."
Hoắc Kỷ Vĩ liếc nhìn con trai: "Cẩm Dương, vợ của con chỉ có thể là Giang Ánh Thần tam tiểu thư nhà họ Giang. Nếu con có tình tức hữu dụng, ba sẽ đồng ý gia hạn thêm một tháng nữa."
Giữa hai lông mày của Hoắc Cẩm Dương hiện lên đau khổ: "Ba..."
Hoắc Kỷ Vĩ phất tay: "Sau khi cưới con thích ai chỉ cần không ảnh hưởng đến tình cảm giữa con với Ánh Thần, ba với mẹ sẽ không quản con."
Lời này, nói ra đã đủ hiểu.
Hoắc Cẩm Dương chỉ cảm thấy đau đầu, dường như có chút đứng không vững, sinh ra ở trong gia đình nhà giàu có, phía sau tất cả quang vinh chói lọi, lại khát vọng..... tự do của người bình thường.