Sau bao ngày vất vả, Khúc Tinh Phi cuối cùng cũng mang về thần dược trị thương cho A Lạp Đề Mã Dịch Mộc Thuật Thương. Trước sự bỡ ngỡ của thần dân Mông Nhung, Tinh Phi hiên ngang bước vào Đông cung trong sự hạnh phúc tràn đầy của hoàng thượng A Lạp Đề. Đúng như nàng mong đợi, mạng của Thái tử gia ngài vẫn chưa đứt đoạn, nhưng tình trạng cũng không thể coi là tốt đẹp. Đến khi uống thuốc, Thái tử khởi sắc nhanh chóng, được hai canh giờ, độc đã hoàn toàn tan biến. Thái y hết sức vui mừng, nhưng hầu như thâm tâm họ đều cảm thấy hổ thẹn. Vượt qua sự hổ thẹn nhỏ nhoi của thái y, toàn thể trọng thần Mông Nhung càng mang nỗi nhục sâu sắc hơn, đứng trước một nữ nhi gan dạ chỉ mới 18 tuổi, họ chỉ biết cúi đầu im lặng.
Hoàng thượng Mông Nhung hết lời ca ngợi Khúc Tinh Phi, hân hoan cho nàng bao chữ nghĩa tán dương. Ông coi trọng Tinh Phi và còn cho nàng ân huệ. Nàng chọn ngay cách nhanh gọn lẹ, trước khi Thái tử gia tỉnh lại, nàng khẩn cầu ân huệ rời khỏi đây. A Lạp Đề ông hết sức ngỡ ngàng trước yêu cầu của Tinh Phi nàng, nhưng cũng phải thành toàn như lời đã hứa. Ông phái một đoàn binh sĩ đưa Khúc Tinh Phi về Đại Kim, nhưng đã phong hiệu cho nàng làm Công Thế Vĩnh Hòa Đông Phương vương, đặc xá đối lễ như các vương công khác.
Đoàn binh đưa nàng trịnh trọng vô cùng, đây hào khí vương công của quốc gia phồn thịnh về vàng bạc. Nhưng khi vừa đến biên giới hai nước, bỗng nhiên một đám người mặc đồ đen hắc ám nhảy ra cản đường, Khúc Tinh Phi nhận ra được họ chính là toán người cứu nàng ở Tây Ninh thành. Nhưng trong tình hình hiện giờ, họ dường như không phải bạn, mà là địch thù. Không nói không rằng, cả đám người xong vào giết sạch đoàn binh sĩ Mông Nhung. Khúc Tinh Phi vừa lo sợ cũng vừa chấn tâm, cố bình tĩnh bước ra khỏi kiệu, nàng nhìn đám người hắc ám trước mắt, nghĩ đến có lẽ chuyến này nàng xong rồi, chưa gì đã game over rồi sao, nàng thật không cam tâm.
Bọn chúng cùng xong đến chém cho nàng vài đao, phút chốc Tinh Phi tránh được vài đòn, nhưng quả là toán người võ công cao cường, nàng chống không nỗi nữa, cú xả đến từ phía sau của tên kia có thể chấm dứt mạng nàng. Đột nhiên khi đến đỉnh điểm của cái chết, nàng nghe tiếng "keng" của hai vật kim loại va chạm nhau vang lên từ phía sau. Giật mình quay lại thật nhanh, Khúc Tinh Phi nhìn thấy một lưỡi kiếm bén lịm song song trước mặt, từ lưỡi kiếm trượt mắt lên đến tay cầm, nàng bắt được nam nhân có gương mặt khó nhìn, đầu tóc bù xù, rau ria lõm chõm, làn da rám nắng bám đầy bụi bặm, mái tóc dài sơ khô che hết cả mắt, trông vô cùng lượm thượm. Nhưng khí thế toát ra thì lại mạnh mẽ ngút ngàn, không khác gì một kiếm khách anh hùng.
Chàng ta ngăn chặn lưỡi kiếm của tên hắc ám, cho hắn một cước chí điểm ngay thượng vị, khiến hắn văng ra tít xa. Dũng mãnh chiến đấu với mười mấy tên áo đen, chàng ta cũng cực nhọc ít nhiều. Khúc Tinh Phi cũng nhìn ra được, người này võ công không phải dạng tầm thường. Một lúc sau, chàng ta đã dẹp xong bọn người hắc ám. Tinh Phi lúc này cũng nhẹ được cả người, xem ra mạng nàng cũng dài lắm.
Nàng rạng rỡ với gương mặt hồng hào phấn khích cảm kích ân công. Người lượm thượm kia chỉ nhẹ gật đầu và im lặng. Lại nào ngờ đâu không may vẫn còn một tên vươn chút hơi tàn, hắn với lấy thanh đao bên cạnh, dùng hết lực cuối cùng phi về phía sau người kiếm khách. Khúc Tinh Phi nhìn thấy được sự nguy hiểm tiến đến, hoảng hốt hét lên hai chữ "Cẩn thận!". Bỗng nhiên, trong chớp nhoáng, một đường tên lao thẳng đến từ phía xa, chặn được thanh đao trong gang tấc.
Khúc Tinh Phi cũng kéo tầm nhìn về phía xa kia, trong ánh mắt nàng hiện lên hình ảnh Bát vương gia uy mãnh cưỡi ngựa, tay cầm chiếc cung lớn, đang tiến đến cùng đoàn người của Đại Kim. Trong niềm vui bất chợt, nàng kêu lớn lên cùng nụ cười rạng rỡ: "Thành Thành!"
Bát vương gia phóng ngựa thật nhanh, chỉ sợ gió không đuổi kịp mà lao đến trước mặt Tinh Phi. Chàng nhìn nàng ấy với ánh mắt thâm sâu phừng lên cơn thịnh nộ, hàm răng nghiến chặt phát ra tiếng "kẹt kẹt..." ê ẩm. Dáng vẻ lúc này của chàng không khác gì lôi thần nổi cơn thịnh nộ, sét đánh rầm rang khắp cả người. Châm châm nhìn Khúc Tinh Phi bằng ánh mắt đáng sợ đó, Bát vương gia kêu lên tên nàng bắng giọng nghiêm ngặt: "Khúc Tinh Phi!"
Nghe đến tên mình mà nàng rợn cả người. Chưa bao giờ nàng thấy Bát vương gia như vậy cả, có lẽ chàng thật sự tức giận rồi. Nhìn chàng ấy trong khi cả người sởn gai ốc vì lo sợ, Khúc Tinh Phi lấm lét liếc hết đằng này đến đằng kia, miệng ấp úng: "Ta... Ta sai rồi..."
Nhưng không để cho nàng nói thêm gì nữa, Bát vương gia đẩy ra cảm xúc dồn nén bao lâu, từ lo lắng cho đến sợ hãi, và giờ là cảm kích. Chàng lo lắng Tinh Phi gặp nguy hiểm, sợ hãi sẽ mãi mãi mất đi nàng ấy, hiện tại thì chỉ còn cảm kích trời cao đã cho nàng bình an vô sự. Dâng trào những xúc cảm đó qua đôi mắt tinh hoa, chàng nắm chặt lấy tay Khúc Tinh Phi và kéo nàng lại, ôm chầm nàng trong lòng, miệng mấp máy bộc lộ: "Ta nhớ nàng! Rất nhớ nàng! Vô cùng nhớ nàng!"
Trong vòng tay ấm áp của Bát vương gia, Tinh Phi bỗng lóe lên nỗi niềm xúc động, nàng cảm nhận được sự quan tâm lo lắng của chàng, thể như nàng là mạng sống của chàng vậy. Lòng nàng rạo rực trong phút chốc dòng hơi ấm áp của Bát vương gia, sự dịu dàng trong thâm tâm chàng, trái tim nàng dường như có chút dao động, len lỏi một khoảng nào đó hình ảnh của chàng trong trái tim mình. Mang theo dòng cảm xúc đó, nàng bất giác gọi chàng nhẹ nhàng chậm rãi hai tiếng "Thành Thành!" nghe như thân thuộc vô cùng.
Trong vòng dây mận mà của cả hai, người kiếm khách lượm thượm đã lẳng lặng bỏ đi. Khúc Tinh Phi nhanh mắt thấy được, vội vã đẩy Bát vương gia ra, hấp tấp mở miệng, có hơi lớn giọng: "Ta tên Khúc Tinh Phi! Nếu cần giúp đỡ, đến Đại Kim, Lạc Thuần phủ tìm ta. Ân công!"
Chàng ta dừng lại, hơi nghiêng đầu về phía bên, miệng mấp máy khiến luồng hơi trong miệng làm mái tóc bên phải bay nhẹ lên: "Kỷ Tịch!", rồi lãnh bước rời khỏi.
"Tử sĩ!", giọng Bát vương gia đột nhiên vang lên sau ngần dài bước của kiếm khách Kỷ Tịch.
Khúc Tinh Phi đảo mắt về chàng, miệng tuông bất ngờ: "Hắn là tử sĩ ư?"
Bát vương gia dịu dàng chạm nhẹ vào má nàng, khéo léo kéo tầm mắt Tinh Phi sang xác tên áo đen nằm bên dưới: "Là bọn người này!"
Đột nhiên cảnh tình này làm nàng rùng mình, rõ chàng là tên lạnh lùng trầm lặng, nhưng giờ đâu ra cái nhất cử nhất động nào đối với nàng cũng "sến súa" như vậy, khiến Khúc Tinh Phi nàng đây toát cả mồ hôi lạnh, sởn cả gai ốc mà.
Bát vương gia phân giải, trên tay áo của một tên áo đen trong đám người đó bị xất lên, lộ ra hình xăm mang chữ "tử", thân sĩ bên cạnh vương gia kiểm tra tất cả cái xác còn lại, quả nhiên họ đều có hình xăm như nhau, thêm nữa võ công cao cường như lời Tinh Phi thuật lại, Bát vương gia càng chắc chắn hơn, đám người này là tử sĩ, mà còn là tử sĩ của Mông Nhung quốc. Theo như những gì vương gia được biết, tử sĩ Mông Nhung trực thuộc sự chỉ huy của hoàng thượng đương triều và thái tử.
Khúc Tinh Phi từ căn cứ đó là suy luận ra, A Lạp Đề hoàng thượng có ý trọng dụng nàng ta, còn phong thưởng danh hiệu Công Thế Vĩnh Hòa Đông Phương vương, nếu như trên đường đi nàng gặp bất trắc, ông ta sẽ khó tránh khỏi lời đồn thiên hạ, lại khó giao phó với Đại Kim, có thể là mồi lửa đỏ, nặng thì dẫn đến chiến tranh hai nước, nhẹ thì làm mất cửa khẩu ngoại giao, đâu cũng là hậu hoạ khôn lường. A Lạp Đề xưa nay là lão già khôn ngoan, cẩn trọng, ắt hẳn không làm con thêu thân, chịu điều bất lợi như vậy, thế chỉ còn thái tử. Nhưng chuyện này nàng chắc chắn rằng, thái tử A Lạp Đề tuyệt đối không làm thế. Vòng dây rối rấm quấn loạn xung quanh chuỗi suy nghĩ của cả hai, nàng hỏi thêm thông tin về tử sĩ từ Bát vương gia. Chàng cho biết thêm, muốn chỉ huy tử sĩ, cần có Tử Kim bài, lúc này trong nhấp nháy của ánh sáng thông hiểu, Tinh Phi nghĩ ra được điều khả thi nhất, Tử Kim bài bị trộm. Và người có thể dễ dàng trộm lệnh bài, không ai khác ngoài kẻ thân quen của thái tử đang hôn mê trên giường, thái tử phi. Chỉ cần bịa ra lí do thái tử đang dưỡng thương, tạm thời giao quyền chỉ huy tử sĩ cho thái tử phi, nàng ta lại còn là thê tử kết tóc với A Lạp Đề thái tử, dĩ nhiên sẽ thêm được phần tin tưởng, còn nếu không thì bịa ra chuyện thái tử không có được Khúc Tinh Phi, muốn giết nàng trút giận, hắn xưa nay tính cách bá đạo, tử sĩ có thể mảy may không nghi ngờ.
"Tóm lại, 90% là thái tử phi.", nàng mạnh giọng khẳng định sau một loạt lập luận có lí lẽ. Nhưng lại khiến Bát vương gia thắc mắc, rốt cuộc "90%" mà nàng nói là cái gì. Nàng ta đến đây mới chợt nhớ ra, đây là thời đại phong kiến. Bằng nụ cười ha hả qua loa mọi chuyện, nàng đổi lời: "Là 9 phần!"
Nói hết cả đoạn đường, cũng đã đi gần đến phủ quan Tây Ninh thành. Bát vương gia khi ấy cũng gật đầu suy ngẫm. Chàng ngồi yên cũng khoảng lâu, bỗng nhiên lại quay ngoắc sang Tinh Phi, nhìn nàng với ánh mắt thâm sâu đầy suy sét, rồi lại thu hướng nhìn về trước, cứ như muốn hỏi đều gì đó nhưng lại e dè không thể mở lời. Đến khi xe ngựa dừng lại tại cổng phủ, chàng nhắm hai mắt lại, bình tĩnh chậm rãi vấn: "Chuyện thái tử kia muốn có nàng là sao?"
Tinh Phi nghe thế cứ như bị bắt thóp, lạnh cả xương sống. Nàng ngập ngừng khó xử một hồi, rồi đáp trả nhẹ nhàng cho Bát vương gia lắng dịu xuống: "Chuyện này nói ra dài dòng. Cứ vào trong nghỉ ngơi trước, từ từ ta sẽ kể với ngươi."
Bát vương gia cũng không phản đối, cùng nàng vào phủ. Gặp được chủ tử bình an vô sự, nha đầu Ngân nhi mừng như sắp ngất, luýnh huýnh chạy đến ôm chầm lấy nàng ấy, khóc tóe lên om cả phủ. Khúc Tinh Phi xem màn sướt mướt này thật chịu hết nổi, lại nói đùa bảo nàng chưa chết, nha đầu đã khóc như thế này, vậy khi nàng chết rồi, ắt hẳn là hoàng thượng nên chuẩn bị binh và lương thực cứu trợ, nếu không cả Đại Kim sẽ bị ngập lụt mất, nói thế này đây Ngân nhi mới chịu nín, mặc dù vẫn còn tiếng sụt sịt trên chiếc mũi nhỏ của tiểu nha đầu ngốc nghếch.
Sau khi nghỉ ngơi cả một buổi chiều, bữa tối long trọng đã sẵn sàng dọn ra. Khúc Tinh Phi hảo ăn nhảy liền vào không màng hình tượng. Bị Bát vương gia nhắc nhở, nàng cũng chẳng để tâm, chỉ ra sức bao biện, rằng hình tượng hay lễ tiết gì đó có giúp con người no được không, có nuôi sống được ai không, và thế là vương gia cũng hết lời để nói, nuông chiều nàng tự tung tự tác. Đến khi xong bữa, chàng mới bắt đầu trở về một vị vương công nghiêm nghị, một loạt chất vấn nàng.
Khúc Tinh Phi cũng đành kể ra, nói về một tháng trước ở Mông Nhung. Nhưng đến đoạn ở núi Thái Uyên, nàng lại ngập ngừng, gương mặt tái lại, vẻ lo sợ chiếm dần khuôn mặt sắc son, nàng nhớ đến chàng ta, nhớ đến đêm trăng tròn hôm ấy...
Lúc đó, nghe xong câu trả lời vô tư thích thú của Khúc Tinh Phi, Bạch Dược Quân chỉ nghe mà không nói gì, chàng yên lặng trĩu đôi mắt xuống, đâu đó một xúc cảm lóe lên trên đôi hoa sương trong rừng sâu xanh thẫm, là thất vọng chăng?
Nhưng vẫn giọng điệu vô tư đó, thêm một chút cao ngạo, nàng cười khúc khích khoái chí phía sau: "Nhưng phải đổi lại. Ta mới là ý trung nhân của hắn, còn hắn là bằng hữu của ta."
Chàng ta cũng vẫn im lặng, nhưng đôi mắt thấp thoáng qua nụ cười, chàng nhìn lên ánh trăng sáng trên màn đêm, bảo đã đến lúc, rồi lại đi tiếp. Khúc Tinh Phi thật tình cũng không biết rốt cuộc chàng ta đang nghĩ gì, nhưng cũng thôi không thắc mắc mà đi theo. Đi về hướng đông khoảng dăm ba dặm, cây cối tản ra dần, ít ỏi vài nhành khô. Trước mắt nàng đây là vầng trăng tròn vừa sáng vừa to, nhìn cứ tựa nặng ngàn cân đang treo lơ lửng trên màn đem đen mịt. Dưới ánh trăng tĩnh lặng, làn gió hiu hiu đưa mắt nàng nhìn xuống cây hoa nhỏ nở rộ đang rung rinh bên bờ vực, sắc hoa lam trong ánh nguyệt tựa như phiến đá hoa cương trong suốt giữa lòng đại dương, lung linh một cách kì diệu. Nàng tiến đến nó cùng Khắc thần y, chàng bảo đây chính là hoa của Thanh Trắc Y thảo. Chàng hái vài bông hoa, nâng niu trên bàn tay rộng, rồi cho vào túi y. Khúc Tinh Phi vui mừng rạng rỡ, cười như hoa rồi nhảy choắn chích lên, nhưng nào ngờ nàng lại đứng ngay đám lá khô, nên trượt chân ngã nhào xuống vực thẫm.
"Á............................................."
Ùm!!!
Nàng may mắn rơi ngay vào một cái hồ, nhưng do áp lực rơi từ trên cao quá mạnh, nàng bị sốc và ngất đi. Đến khi tỉnh lại, đã thấy mình nằm trên nền sỏi nhỏ bên cạnh hồ, đảo mắt về phía bên thì hình ảnh Bạch Dược Quân ngồi đó với thân người ướt sủng, không cần hỏi nàng cũng suy nghĩ ra, là chàng ấy đã cứu nàng. Khúc Tinh Phi lồm cồm ngồi dậy, thở hộc hệch như vừa thoát khỏi quỷ môn quan, nhìn thần y mà miệng không ngớt lời cảm khích. Nàng nhìn kỹ thân người ướt sủng của chàng, thấy trên cổ có một vết rách mảnh dài, còn đang rỉ máu, Tinh Phi hớt hải chỉ trỏ lo lắng báo với chàng, nhưng Bạch Dược Quân cũng chẳng bận tâm, vì vết thương này không lâu sẽ tự lành lại, nàng mới bớt lo lắng. Định phủi người đứng lên, đột nhiên trong kí ức của nàng xuất hiện ra một loạt hình ảnh, những gì xảy ra hiện giờ khiến nàng nhớ đến điều tồi tệ nào đó.
Ngước mặt lên nhìn Khắc thần y, gương mặt ươn ướt bỗng dưng tối sầm lại, tái nhợt vì vẻ sợ hãi bao trùm, nhìn chầm chầm chàng ấy, Khúc Tinh Phi lẩm bẩm vài từ trong miệng với giọng rung rung: "Áo ướt sũng...? Máu? Tóc trắng, bạch y...", lúc này đôi mắt nàng đã rưng rưng vì nỗi sợ hãi lên đến tột độ, lời ra như nghẹn ở cổ: "... Là ngươi!"
Nhìn dáng vẻ hiện giờ của nàng ấy, chàng chẳng hiểu đã xảy ra chuyện gì, vừa đưa tay lên định trấn an đã khiến Tinh Phi sợ hãi lùi sồn sột trên nền đất sỏi. Đôi tay đang run rẩy của nàng làm chàng hiểu được, dù không biết lý do là gì, nhưng có lẽ chàng chính là người khiến Khúc Tinh Phi trở nên như vậy. Thế nên chàng đã đứng lên, tránh xa nàng một chút, chỉ nhẹ giọng bảo về rồi đi. Nàng ta tuy hãi nhưng cũng phải đi theo, và cả chặng đường không một tiếng nói nào phát lên, cũng như khoảng cách giữa hai con người dường như vô hạn.
Khúc Tinh Phi nhớ đến khi đó thì bị tiếng nói lớn giọng gọi mãi của Bát Vương gia làm giật mình, nàng chuyên tâm nghĩ đến những điều đó mà không nghe thấy tiếng gọi nhắc nhở của chàng.
Bát vương gia nhìn thấu được rằng nàng đang có tâm sự, nên lòng lại nôn nao khó chịu. Chàng nhìn nàng ấy thật nghiêm túc, nắm thật chặt bàn tay nhỏ nhắn, thốt ra lời nói thật dịu dàng, và chân thành sâu sắc: "Ta sợ sẽ mất nàng lần nữa. Làm vương phi của ta có được không, Phi Phi?"