Trò Chơi Công Lược Toàn Năng

Chương 122: 122: Thái Tử Bệnh Tật Lạnh Lùng Nham Hiểm 15




 
Thánh chỉ truyền tới quá bất ngờ khiến nhũ mẫu Chu, Thúy Nha và Tiểu Lộ Tử đần cả ra, đến lúc quỳ xuống nhận ân điển vẫn còn ngơ ngác.
Thái giám Tổng quản hầu cận hoàng đế Trần công công cầm thánh chỉ, mỉm cười nhìn Tiêu Khải Hành: “Thái tử điện hạ quỳ xuống lãnh chỉ.”
Tiêu Khải Hành nhận thánh chỉ, thản nhiên đáp: “Nhi thần khấu tạ ân điển phụ vương.”
Trần công công cười nói: “Chúc mừng thái tử điện hạ.”
“Trần công công vất vả rồi.” Tiêu Khải Hành gật đầu, xe lăn di chuyển tới đó: “Không chê thì mời công công vào đây uống trà.”
“Không được rồi.” Trần công công xua tay, gương mặt hiền từ mỉm cười: “Nô tài còn phải về hầu hạ hoàng thượng, không quấy rầy thái tử điện hạ nữa.

Cung nhân đã tới Đông cung dọn dẹp sạch sẽ, điện hạ sắp xếp nhé.

Nô tài cáo lui!”
“Làm phiền Trần công công rồi.” Tiêu Khải Hành nói, lại ra hiệu với Khương Ly gần đó.
Khương Ly hiểu ý, từ đâu lấy ra một chiếc hộp gấm, đi tới trước mặt Trần công công.

Trần công công thấy vậy xua tay: “Thái tử điện hạ khách khí rồi, truyền thánh chỉ là việc của nô tài, ngài không nhất thiết phải làm vậy đâu.

.

.”
Đang nói dở, Trần công công chợt khựng lại khi thấy trong hộp là một viên ngọc ôn nhuận tinh tế khôn cùng.
Trần công công chẳng thiết vàng bạc châu báu, chỉ mê mỗi ngọc, đặc biệt là loại ngọc tinh chất đẹp đẽ như vậy.
Là thái giám hầu cận quan trọng bên cạnh hoàng thượng, Trần công công sở hữu hàng hà sa số, dần cũng trở thành người thạo ngọc.

Thứ Khương Ly dâng lên vừa nhìn là biết chẳng phải vật phàm.
Viên ngọc tuy nhỏ nhưng tỏa ánh sáng trong suốt, long lanh xanh biếc như thể quanh thân được bọc bởi tầng linh khí.

Trông nó chẳng khác nào bảo vật rơi xuống từ chốn bồng lai, đẹp không sao tả xiết.
Trần công công không giấu nổi hứng thú, thậm chí không kìm chế nổi duỗi tay vuốt ve, cảm giác mát mẻ không tì vết càng khiến công công yêu thích không buông.

Trần công công ngắm nghía một hồi, quay sang nhìn Tiêu Khải Hành: “Thái tử điện hạ, đây là.


.

.”
“Chút tấm lòng của ta, mong Trần công công chớ ghét bỏ.” Tiêu Khải Hành gật đầu, ra hiệu ý bảo công công đừng từ chối.
Chuyện Trần công công si mê ngọc quý chẳng phải bí mật gì, nhưng Tiêu Khải Hành chôn chân trong điện Thanh Hòa đã lâu mà vẫn kiếm được viên ngọc thượng thừa tới nhường này, thực sự không đơn giản.

Trần công công ngẫm nghĩ một hồi, không khỏi nhìn Tiêu Khải Hành lâu thêm chút.
Vừa quan sát kỹ, Trần công công chợt nhận ra rõ ràng thái tử điện hạ bị giam cầm nhiều năm, thoạt nhìn lại chẳng giống người bị nhốt chút nào.

Thường người bị nhốt lâu năm sẽ đánh mất ý chí, cả người dần vất vưởng uể oải nhưng nhìn Tiêu Khải Hành lúc này mà xem, không chút thất thần, ánh mắt sáng ngời đầy kiên nghị.

Chẳng những thế, so với thiếu niên thiên chi kiêu tử năm đó, giờ đây khí chất Tiêu Khải Hành trầm ổn khiêm tốn, cao thâm khó dò hơn rất nhiều.
Suy tư một hồi, Trần công công hớn hở nhận ngọc, cười đến híp cả mắt: “Vậy nô tài tạ ơn thái tử điện hạ.”
“Công công khách khí rồi.” Tiêu Khải Hành nói: “Về sau còn phải dựa vào công công rất nhiều.”
Trần công công là Đại tổng quản phụ trách tất cả thái giám trong cung, mọi tổng quản khác đều phải nghe lệnh ông, nhìn sắc mặt ông mà làm việc.

Còn nữa, Trần công công là thái giám hầu cận bên cạnh hoàng đế, câu Tiêu Khải Hành nói cũng không sai.
Trần công công chẳng phải hạng ngu dốt, không đáp lời ngay, chỉ cười nói: “Hoàng thượng còn chờ nô tài về phục mệnh, điện hạ, nô tài xin cáo lui.”
Tiêu Khải Hành: “Ừm.”
Trần công công đi rồi, nhũ mẫu Chu mới qua cơn bàng hoàng, mọi người nhìn nhau: “Đây là.

.

.

gỡ lệnh giam lỏng?”
“Đúng thế.” Khương Ly thấy họ ngơ ngác như lọt vào sương mù, cười nói: “Dọn đồ về nhà thôi.”
Khương Ly nói “Dọn đồ về”, không phải “Dọn đồ đi”, ý cậu tất cả mọi người đều rõ, Đông cung vĩnh viễn thuộc về thái tử điện hạ.
Khương Ly vừa dứt lời, cuối cùng mọi người cũng bừng tỉnh, cùng nhau mừng rỡ nước mắt chứa chan.


Nhất là nhũ mẫu Chu, bà quỳ xuống hành đại lễ với Tiêu Khải Hành, nghẹn ngào nói: “Chúc mừng thái tử điện hạ!”
Thúy Nha và Tiểu Lộ Tử vội vàng quỳ theo: “Chúc mừng thái tử điện hạ!”
Tiêu Khải Hành phất tay, ý bảo miễn lễ.
Khương Ly chạy tới đỡ nhũ mẫu Chu dậy, lau nước mắt cho bà: “Nhũ mẫu đừng khóc, đây là chuyện vui, chúng ta phải cười lên chứ.”
 Năm nay nhũ mẫu Chu đã gần sáu mươi, bà không ngờ sẽ có ngày thái tử được về Đông cung, chợt tay bắt mặt mừng khóc òa: “Ta đang rất vui, rất vui.

.

.”
Bà gạt lệ, nhìn trời: “Nếu nương nương trên trời có linh chắc hẳn cũng sẽ vui lắm đây.”
Tiêu Khải Hành nghe vậy, ngẩng đầu nhìn theo, nghĩ thầm, mẫu hậu, ông ngoại, mọi người chờ con.
Sau khi Trần công công rời đi, có vài thái giám và cung nữ tới, nói phụng mệnh Trần công công qua giúp điện hạ thu dọn đồ đạc, tùy cho thái tử phân phó.
Hai ngày trước, khi biết sắp dọn về Đông cung, Khương Ly đã dọn dẹp một hồi ở chính điện nên giờ cũng chẳng còn bao nhiêu việc.

Cậu để họ theo nhũ mẫu Chu vì có vẻ bà cần hơn.
Tiểu Lộ Tử quanh năm ở điện Thanh Hòa, ngày ngày cúi đầu chịu đủ lời chế nhạo, cuối cùng cũng tới lúc không cần phải dè chừng nữa, nó mừng rỡ tươi cười chỉ huy một thái giám ra gói đồ thay mình, lại dạo một vòng huênh hoang chỉ đạo dọn cây cỏ, trông khoái chí vô cùng.

Khương Ly ngang qua, nhịn không nổi lên tiếng cười nhạo: “Ở Đông cung không có cây hay gì? Thứ này ngươi cũng muốn dọn qua luôn à?”
Tiểu Lộ Tử trợn mắt nhìn cậu, tức giận thở phì phì: “Đứng nói chuyện không đau lưng, đây đều là những thứ ta tự tay chăm bón thường ngày, người vô tình như ngươi đừng có xía vào.

Ta yêu chúng lắm, ngươi đừng có quản.”
Khương Ly lắc đầu, tránh qua một bên, gỡ lồng Thúy Vũ treo bên giàn nho xuống mang tới chính điện.
Tiêu Khải Hành thấy cậu về, hỏi: “Đi đâu thế?”
“Đi tìm Thúy Vũ.” Khương Ly cười nói: “Vừa rồi thấy Tiểu Lộ Tử dọn cây, ta cũng tiếc giàn nho kia nên tới xem sao, phải chờ tháng bảy nho chín rồi ủ rượu cho ngài nữa mà.”
“Kêu người mang qua là được.” Tiêu Khải Hành thuận miệng nói, chỉ di chuyển giàn nho thôi, cũng chẳng phải chuyện gì to tát.
Khương Ly nghe vậy, cười nói: “Tạ ơn điện hạ.”
Tiêu Khải Hành buông sách, nhìn cậu chăm chú: “Chỉ là mấy giàn nho cỏn con, ngươi vui đến vậy sao?”
“Điều ta vui không phải là nho.” Khương Ly lắc đầu, chầm chậm đi tới trước mặt hắn: “Mà là vì điện hạ nguyện ý vì ta mà bỏ ra công sức làm chuyện cỏn con, chuyện đó khiến ta vô cùng vui vẻ, như thể tấm lòng của ta được điện hạ đáp lại vậy đó.”

Tiêu Khải Hành và Khương Ly nhìn nhau một hồi, chỉ thấy ánh mắt cậu sáng long lanh đầy dịu dàng, như dòng nước ấm bao bọc lấy trái tim khiến hắn không đề phòng mà để nó vô tình lỡ một nhịp.
 “Khụ khụ.

.

.” Tiêu Khải Hành khẽ ho một tiếng, cầm cuộn sách gõ gõ trán cậu, lại buông xuống: “Đừng đứng đó ăn nói lung tung nữa, muốn đem theo gì thì cứ đem.”
 Khương Ly để ý thấy tai Tiêu Khải Hành dần đỏ lên, cậu cố ý ghé lại gần, nhẹ nhàng khẽ thổi một hơi.
Hơi thở đó thổi trúng lỗ tai nhạy cảm khiến Tiêu Khải Hành không kịp đề phòng nhột ngứa.

Hắn mở to mắt, nếu không phải đang ngồi trên xe lăn thì hắn đã ngã ngửa ra rồi.
Năm Tiêu Khải Hành bị giam cầm trong điện Thanh Hòa, hắn mới tròn mười sáu tuổi, chưa kịp nhược quán, cũng chưa có hôn phối nào, trên phương diện tình cảm hoàn toàn là trang giấy trắng.

Hơn nữa sau khi Khương Ly tới bên, ngoại trừ cậu thì hắn cực ghét có người tới gần hắn, đừng nói là có ai đụng vào.

Hành động của Khương Ly giờ đây chẳng khác nào đang khiêu khích, Tiêu Khải Hành giật mình, ngạc nhiên quát: “Ngươi muốn làm gì! !?”
“Ta có làm gì đâu.” Khương Ly vô tội đáp: “Ta thấy tai ngài hơi đỏ, sợ ngài thấy nóng nên tới thổi thổi chút thôi mà.”
Tiêu Khải Hành nghẹn lời, cũng chẳng biết trút giận vào đâu: “Lại ăn nói linh tinh!!”
“Ngài không thích ạ?” Khương Ly nghiêng đầu hỏi: “Ơ, cổ điện hạ cũng đỏ hết lên rồi, nóng đến vậy ư? Ta tới quạt cho ngài mát mẻ chút nhé.”
Tiêu Khải Hành: “.

.

.” Ngươi nghĩ cô nóng à? Là do bị ngươi dọa sợ đấy tên nhãi con  ! ! !
Thấy Khương Ly thực sự định đi lấy quạt, Tiêu Khải Hành tức giận tới mức trán nổi gân xanh, nghiến răng nghiến lợi quát: “Cô không nóng, ngươi lập tức thay cô đi dọn đồ ngay, không trừ tiền tháng này của ngươi đó.”
“Trừ thì cứ trừ.” Khương Ly lợn chết không sợ nước sôi, thản nhiên đáp: “Dù sao ta cũng có điện hạ nuôi rồi.”
Tiêu Khải Hành: “Chép toàn bộ Kinh Thi một lần.”
Khương Ly: “.

.

.

Ta đi ngay đây.”
Khương Ly ủ rũ rời khỏi chính điện, Tiêu Khải Hành duỗi tay sờ sờ tai, ngón tay chạm tới đôi tay nóng bừng thì trái tim cũng vô tình chệch đi một nhịp.
Hắn im lặng đọc sách nhưng mãi mà chẳng vào đầu chữ nào, tâm trí như thể bị hơi thở lúc nãy thổi bay đâu mất, cuối cùng hắn thấp giọng khẽ phun ra một câu: “.


.

.

Nhãi ranh.”
 Bên Khương Ly, ngay khi bước khỏi điện không xa, hệ thống vừa kịp nhắc nhở: “Chúc mừng ký chủ, độ yêu thích của nam chính tăng thêm 8%, độ yêu thích tổng 48%”.
Mức tăng trưởng này hoàn toàn nằm trong dự tính của Khương Ly, kiếp này người yêu cậu thực sự quá ngây thơ, chỉ mới trêu chút chút mà hắn đã hoảng loạn không thôi rồi, đừng đáng yêu đến vậy chứ!
Dọn về Đông cung, Tiêu Khải Hành tới Càn Hòa cung diện kiến hoàng đế tạ ơn, hắn đi đứng không tiện nên Khương Ly cũng được theo hầu.
Trên đường tới Càn Hòa cung, hai người gặp một đôi phi tần song sinh, nhìn phục sức trên người có vẻ là quý phi.
Dung nhan hai người diễm lệ động lòng người, xinh đẹp uyển chuyển vừa đi vừa nói chuyện.

Nụ cười phong tình khiến người ta khó lòng ngó lơ, ngay cả hoa tươi muôn sắc cũng phải e dè trước dung mạo quốc sắc thiên hương của hai người.
Tuy Khương Ly chưa từng gặp mặt nhưng cũng đoán được đây là song phi được hoàng đế sủng ái nhất, Dao quý phi và Huyên quý phi.

Dù sao trong chốn hậu cung ba ngàn giai lệ, mỗi hai chị em nhà này là đôi song sinh mà thôi.
Hai người thấy Tiêu Khải Hành, cung kính cười gật đầu một cái rồi rời khỏi nơi đó ngay.
Tiêu Khải Hành để ý sau khi Dao quý phi và Huyên quý phi xuất hiện, ánh mắt Khương Ly vẫn luôn ngắm nhìn hai người.

Sau khi hai quý phi đi, Khương Ly chưa chịu thôi, cứ dõi theo bóng lưng đó khiến hắn bất giác mất hứng không vui, lên tiếng nói: “Người đi rồi mà ngươi vẫn còn nhìn à?”
“Dạ?”
Khương Ly bừng tỉnh, cậu phát hiện quý phi đây vô cùng giống nữ diễn viên Phùng Nhã Đình ở thế giới thứ nhất năm đó.

Có điều đôi song sinh ấy chỉ đẹp hơn chứ không có kém nên cậu không khỏi nhìn nhiều hơn chút.
Đương nhiên Khương Ly đâu thể giải thích cho Tiêu Khải Hành nghe, bằng không hắn sẽ tưởng đầu óc cậu úng nước mất, thuận miệng cãi một câu: “Lòng yêu cái đẹp ai chẳng có, hai quý phi nương nương đẹp tựa thiên tiên, ta cầm lòng không đặng nên mới ngắm nhìn chút thôi, bản tính đàn ông ấy mà!”
Tiêu Khải Hành: “.

.

.”
Bản tính đàn ông? Ngươi quên mất ngươi là thái giám rồi à!?
 
------oOo------



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.