Trò Chơi Công Lược Toàn Năng

Chương 123: 123: Thái Tử Bệnh Tật Lạnh Lùng Nham Hiểm 16




 
 
Càn Hoà Cung.
Giữa chính điện lộng lẫy, khói trắng vấn vương bay từ đỉnh đồng tinh xảo hoa lệ, Nguyên đế thư thả nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trần công công nghe cung nhân truyền lời, thấy Nguyên đế mỏi mệt, ông nghĩ ngợi một hồi, lại nhón chân ra gặp Tiêu Khải Hành đang đứng chờ ở cửa.
Ông đi tới, nói với Tiêu Khải Hành: “Thái tử điện hạ, gần đây chuyện quốc gia bận rộn, mấy ngày nay hoàng thượng ngủ không ngon, mới chợp mắt được chút thôi nên chưa tiện triệu kiến, sau ngài hẵng tới nhé.”
Tiêu Khải Hành gật đầu ý bảo đã hiểu, nhưng chưa rời đi ngay, chỉ nói: “Long thể phụ hoàng quan trọng, cô chờ ở đây thôi.

Nếu phụ hoàng tỉnh giấc, lại phiền Trần công công tới bẩm báo một tiếng.”
Lúc này tuy mặt trời đã lặn, nhưng nếu hứng nắng chờ tiếp cũng chẳng thoải mái được gì cho cam.
Trần công công mắt nhìn hoàng hôn, muốn khuyên thái tử cứ về trước nhưng thấy hắn rất kiên trì, ý đã phải chờ đến cùng thì cũng không nhiều lời nữa.
Khương Ly không khuyên nhủ Tiêu Khải Hành, bên hắn đã lâu, ít nhiều gì cũng hiểu tính tình đối phương.

Xưa nay Tiêu Khải Hành luôn âm thầm bố trí mọi việc, sau khi chiếm được lòng tin, khi hắn bàn chuyện cũng chẳng hề giấu diếm cậu, bởi vậy cậu mới hiểu ý định của hắn.
Nếu đã phải diễn thì diễn cho trót.
Khương Ly đứng hướng này, trùng hợp có thể che nắng giúp Tiêu Khải Hành.
Tiêu Khải Hành ngẩng đầu nhìn Khương Ly, thấy cậu cười, hắn thầm biết nhóc con thông minh như vậy chắc chắn đã hiểu ý hắn, hai người chỉ đứng nhìn nhau mỉm cười.
Hoàng hôn buông xuống, trước Càn Hòa Cung, ráng chiều chiếu lên một đứng một ngồi trông hài hòa đến lạ.
Hai người mới đến chưa được bao lâu, đột nhiên có một đám lại gần, dẫn đầu là Lục hoàng tử và Thập Thất hoàng tử.
Khương Ly ở cạnh Tiêu Khai Hành bấy lâu, đương nhiên biết người này mâu thuẫn rất lớn với Tiêu Khải Hành.


Năm đó, khi hoàng thượng hạ chỉ giam lỏng Tiêu Khải Hành, kẻ chạy tới bỏ đá xuống giếng đầu tiên chính là Lục hoàng tử.
Vốn mẫu phi của Lục hoàng tử là phi tần được sủng ái nhất hậu cung – Lăng quý phi.

Gia tộc họ Vương nhà bà ta có Vương thừa tướng trấn trụ nên phải công nhận bà ta có được ân sủng vô biên.

Sau khi hoàng hậu chầu trời, hoàng thượng không lập hậu, tự nhiên Lăng quý phi trở thành người đứng đầu tam cung lục viện.
Cho tới hai năm trước, Lăng quý phi dùng tư hình khiến Huyên quý phi sinh non, bị biếm vào lãnh cung.
Lúc đó Huyên quý phi đã vào cung tròn hai năm, tuy không thiếu đợt tuyển tú nữ nhưng nàng và Dao quý phi vẫn luôn được hoàng thượng sủng ái nhất.

Từ nhỏ cơ thể Huyên quý phi đã yếu ớt hơn thường, khó thụ thai nhưng lại rất muốn sinh hoàng tử cho hoàng thượng.

Hoàng thượng vì nụ cười mỹ nhân, đi khắp nơi tìm kiếm thuốc thang chữa bệnh, cuối cùng nhờ y thuật của quốc sư, thân thể Huyên quý phi dần tốt hơn, vất vả lắm mới có thai, chẳng ngờ hoàng thượng chưa kịp vui mừng thì đứa bé đã không còn.
Sau khi mất đứa bé, Huyên quý phi đau buồn quá độ suýt nữa nỗi gót theo con.

Dao quý phi thương em gái chịu khổ, thề em gái không còn thì mình cũng chẳng thiết sống nữa.  Hoàng đế vốn bất mãn với chuyện dùng tư hình chốn hậu cung, lần này chính đôi ái phi của mình xảy ra chuyện, ông ta giận dữ hạ chỉ phế truất Lăng quý phi, trực tiếp biếm vào lãnh cung.
Xưa nay Lục hoàng tử luôn ỷ thân phận mẫu phi mình cao quý mà tác oai tác quái, lấy chuyện đùa bỡn hành hạ cung nữ thái giám làm vui, người chết trong tay không sao kể xiết.

Sau khi Lăng quý phi bị biếm vào lãnh cung, tính tình Lục hoàng tử càng thêm cổ quái âm độc, người người trong cung tránh còn không kịp.
Lúc này đám người đi càng gần về phía Tiêu Khải Hành, sắc mặt Lục hoàng tử đầy vẻ khó chịu, hiển nhiên là đang bất mãn với chuyện thái tử phong quang vô hạn về Đông cung.
Chân Khương Ly đang định bước tới chắn trước mặt Tiêu Khải Hành, chợt đối phương lại tranh thủ tìm góc không ai nhìn thấy níu chặt lấy ngón út cậu.
Được Khương Ly chẩn trị vài năm, nhiệt độ cơ thể Tiêu Khải Hành chẳng còn lạnh lẽo như năm đó, ngón tay hắn ấm áp, níu ngón tay Khương Ly chút chút rồi buông ra nhưng dường như hơi ấm vẫn vấn vương ở đó.


Khương Ly nhất thời hoảng hốt như thể hai người đang nắm tay nhau, bất giác cúi đầu nhìn hắn.
—— Bình tĩnh.

Tiêu Khải Hành nhìn cậu khẽ lắc đầu.
Khương Ly hiểu ý, lui về chỗ cũ.
Chớp mắt đám người Lục hoàng tử đã tới chỗ Tiêu Khải Hành, nhìn trông cũng khôi ngô tuấn tú, dù sao cũng được di truyền nét đẹp xuất chúng của hoàng đế và Lăng quý phi, không đẹp sao được.

Đẹp thì có đẹp, nhưng nét anh khí ấy ngày ngày đắm trong tửu sắc, đã thế còn âm độc mưu mô thì cũng dần trở nên uể oải, khiến Lục hoàng tử thoạt nhìn bệnh tật yếu ớt vô cùng.
Lục hoàng tử chằm chằm nhìn Tiêu Khải Hành, ánh âm độc trong mắt không chút che giấu: “Ta còn tưởng ai, hóa ra là thái tử tàn phế của chúng ta.

Sao đây, chục năm mới được thả gió, không nghỉ ngơi ở Đông cung còn ra đây chi cho thêm xấu hổ mất mặt?”
Giọng điệu Lục hoàng tử ý nói cho dù thái tử có được về Đông cung thì sao? Cùng lắm cũng chỉ là một phế vật.

Còn Lục hoàng tử gã, tuy mẫu phi bị truất ngôi nhưng phía sau là cả hoàng thất chống lưng, xem ai hơn ai!?
Khương Ly nghe tới câu “Thân tàn thể phế” hạ nhục Tiêu Khải Hành, đáy mắt lóe lên tia sát khí nồng nặc.
“Xin ký chủ bình tĩnh.” Hệ thống đo lường trị số cảm xúc của Khương Ly, vội lên tiếng nhắc nhở: “Đây là Càn Hòa Cung chứ không phải vườn hoa nhà cậu đâu, Cấm vệ quân có thể xông ra bất cứ lúc nào, cậu mà giết người ở đây thì chưa chắc đã toàn thây trở ra đâu, cẩn trọng!”
Khương Ly nghe nó khuyên nhủ, bất giác bật cười: “Tao biết, đừng lo lắng, tao không bộp chộp vậy đâu, chờ nhiều năm vậy rồi, chờ thêm chút nữa cũng có sao đâu.”
Giờ cứ để Lục hoàng tử thở đi, nhưng tương lai thì không chắc.
Khương Ly thầm cười lạnh, hơn nữa cậu linh cảm ngày này cũng chẳng còn xa nữa đâu.
 Nghe mấy ngôn từ nhục mạ của Lục hoàng tử Tiêu Khải Quân, Tiêu Khải Hành sớm đã quen rồi.


Nếu năm đó nghe những lời này hắn sẽ tức giận không cam tâm, nhưng giờ chỉ là mấy câu vô nghĩa vo ve bên tai mà thôi.
Với hắn mà nói, chỉ có hạng rác rưởi thì miệng lưỡi mới cay độc như thế.
Tiêu Khải Quân thấy hắn không thèm hé răng, tưởng hắn bị nhốt lâu đần người, không khỏi bật cười sảng khoái.

Niềm vui ngắn chẳng tày gang, nghĩ tới chuyện gì đó, Tiêu Khải Quân bất giác tức giận, lại không cam tâm nhìn chằm chằm Tiêu Khải Hành.
Lục hoàng tử vốn tưởng Tiêu Khải Hành sẽ phải vùi thân ở nơi quạnh quẽ đó tới già, chẳng ngờ hôm nay lại được thả ra, đã thế còn thuận lợi dọn về Đông cung.
Đông cung – Cung điện dành riêng cho Thái tử điện hạ!
Nơi gã phấn đấu bao lâu cũng chẳng được phép đặt chân vào nửa bước, ấy thế mà tên phế vật này lại được dọn về! Lục hoàng tử càng nghĩ càng tức, chăm chăm nhìn Tiêu Khải Hành: “Thần đệ lâu chưa tới thăm hoàng huynh, cũng không biết hiện giờ thương thế của hoàng huynh thế nào.

Lo lắng không bằng tới thăm, hôm nay mãi mới có cơ hội được gặp, không bằng để thần đệ tới xem, mong hoàng huynh hiểu cho mối lo của thần đệ.”
Dứt lời, Tiêu Khải Quân tiến tới định vén quần xem hai chân Tiêu Khải Hành.

Ngay khi gã đụng tới, Tiêu Khải Hành kịp di chuyển xe lăn lùi về, Khương Ly cũng kịp chặn tay gã lại.
Tiêu Khải Quân đội nhiên bị ngăn cản, ngẩng đầu nhìn về phía Khương Ly, thấy cậu thì gã sửng sốt, chợt nảy lên sự hứng thú khó giấu.
Vừa rồi lực chú ý của gã dồn hết lên người Tiêu Khải Hành, thế mà lại vô tình bỏ qua thái giám đẹp đẽ đến vậy.

Nhớ tới những người từng khuất nhục dưới thân gã, chẳng một ai bằng thái giám này hết!
Thái độ của gã sao thoát nổi con mắt săm soi của Tiêu Khải Hành.
 Tiêu Khải Quân là hạng người thế nào Tiêu Khải Hành quá hiểu rồi.

Ánh mắt như thú hoang nhắm con mồi cũng chứng minh suy nghĩ của Tiêu Khải Hành hắn, hắn tức giận, lạnh lùng nói: “Mấy năm không gặp, có vẻ ngươi chẳng thay đổi gì.

Vẫn độc mồm độc miệng như ngày nào, xem ra chuyện của Lăng quý phi hai năm trước chưa đủ dạy dỗ ngươi.”
Khương Ly ngăn Tiêu Khải Quân rồi thu tay lại ngay, loại người này chạm nhiều một giây là cảm thấy ghê tởm lắm rồi.

Tiêu Khải Quân đang hứng thú với dung mạo của Khương Ly, nghe tới đây liền biến sắc.
Chuyện năm đó luôn là cái gai trong lòng Tiêu Khải Quân, nếu không phải mẫu phi hành sự nông nổi thì chuyện cũng chẳng tới nước này! Tiêu Khải Hành dám mở miệng châm chọc, rõ ràng không để gã vào mắt.

Không chỉ có thế, ngay khi đối phương mở miệng, một khí thế không giận tự uy ùa ra khiến gã có cảm giác trước mắt mình là thái tử thiên sủng vạn ái năm nào, mà gã chỉ là một hoàng tử vô danh tiểu tốt, chỉ xứng khom lưng cúi đầu trước hắn!
Nháy mắt Tiêu Khải Quân tức giận, mất hết mặt mũi: “Ngươi nói cái gì!?”
Dứt lời muốn ra tay với Tiêu Khải Hành, Khương Ly đang định ngăn cản, đột nhiên Thập Thất hoàng tử đứng sau can ngăn trước, lên tiếng khuyên nhủ: “Lục hoàng huynh chớ nên xúc động!”
Tiêu Khải Quân tức đỏ mắt, sao nghe lọt khuyên răn, dùng sức đẩy Thập Thất hoàng tử ra: “Buông ngay, thứ vô dụng như ngươi đừng có đụng vào ta.”
Đến Thập Thất hoàng tử cũng bị đẩy ra, Khương Ly thấy thế sợ Lục hoàng tử tổn hại tới Tiêu Khải Hành, vội vàng tiến lên ngăn cản: “Thưa Lục hoàng tử điện hạ, đây là Càn Hòa Cung, trong có hoàng thượng đang nghỉ ngơi, kính mong ngài chú ý tới lời nói và hành động của mình, nếu để thánh thượng phật ý, không ai gánh nổi đâu.”
Lời Khương Ly nói khiến Tiêu Khải Quân bừng tỉnh, bỗng dưng nhận ra chuyện gì đó, gã quay đầu nhìn, thấy Trần công công không biết đứng đó từ bao giờ.
Tiêu Khải Quân hoảng hốt, vội vàng giấu vẻ dữ tợn ban nãy rồi đi khỏi đó, Thập Thất hoàng tử cũng vội vàng chạy theo.
Họ đi rồi, Trần công công quay về xem đồng hồ cát, lúc này chắc hẳn hoàng thượng đã tỉnh.
Lát sau, quả nhiên Nguyên đế đã tỉnh, day day trán hỏi Trần công công: “Trần Lạc, mấy giờ rồi?”
“Bẩm hoàng thượng, đã sang giờ Dậu.” Trần công công đáp, nói đoạn bưng cốc nước ấm tới.
Nguyên đế súc miệng, hỏi tiếp: “Quốc sư tới chưa?”
“Chưa tới giờ hẹn đâu ạ.” Trần công công đưa ly cho cung nữ, nhẹ giọng bẩm báo: “Thưa, thái tử điện hạ có tới thỉnh an, ngài ấy đứng chờ nửa giờ rồi ạ.”
Nguyên đế nghe vậy, chợt hoảng hốt giục công công: “Truyền thái tử vào đi.”
“Đúng vậy.”
Trần công công lui ra ngoài, đi tới trước mặt Tiêu Khải Hành hành lễ: “Bẩm thái tử điện hạ, hoàng thượng đã tỉnh, truyền ngài tới yết kiến.”
“Phiền công công.” Tiêu Khải Hành gật đầu, nói với Khương Ly: “Đi thôi.”
Khương Ly đẩy Tiêu Khải Hành vào, vừa bước qua ngưỡng cửa Càn Hòa Cung, ngay tức khắc Khương Ly ngửi thấy một mùi đàn hương thoang thoảng, xen lẫn vào đó là một hương liệu vô cùng kỳ lạ.
Hương liệu này, chẳng hiểu sao khiến cậu thấy rất không thoải mái.

 
------oOo------



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.