Trò Chơi Công Lược Toàn Năng

Chương 125: 125: Thái Tử Bệnh Tật Lạnh Lùng Nham Hiểm 18




 
Nghĩ đến đây, nỗi tức giận nghẹn lại trong lòng Tiêu Khải Hành cũng dần tiêu tán, cuối cùng chỉ có thể biến thành tiếng thở dài.

Thôi được rồi, có lẽ kiếp trước là hắn nợ cậu.

Tiêu Khải Hành duỗi tay lau vết máu kia đi, hỏi: “Máu từ đâu ra thế này?”
“Cắn.” Khương Ly thú nhận: “Diễn phải diễn cho trót nên ta tự cắn lưỡi đó.”
Tiêu Khải Hành: “.

.

.” Lừa cô thôi mà ngươi cũng liều mạng quá nhỉ?
Khương Ly thè lưỡi, ghé sát vào để Tiêu Khải Hành nhìn cho rõ: “Ta cắn hơi mạnh, giờ vẫn đau lắm, điện hạ nhìn xem có phải còn chảy máu không?”
Tiêu Khải Hành sửng sốt, tầm mắt chăm chú ngắm nhìn đầu lưỡi hồng hồng khẽ thè ra kia, phát hiện ở đó quả nhiên có vết cắn, phỏng chừng lúc đó cậu cắn khá mạnh.
Lúc này máu vẫn tiếp tục ứa ra, chảy dọc xuống nhuộm đầu lưỡi hồng hồng thành màu đỏ chói mắt.

Hơn thế, Khương Ly còn đang ngửa cổ thè lưỡi, quỳ gối xuống trước mặt hắn, không hiểu sao tư thế này lại mang chút gì đó sắ.c tình đến lạ.

Cảnh tượng ấy khiến trái tim Tiêu Khải Hành chợt nảy lên một nhịp, đầu xuất hiện ý nghĩ rất kỳ quái, hắn thực sự muốn đưa tay vào miệng đối phương khuấy loạn một phen.
Ý thức được mình đang nghĩ điều gì, Tiêu Khải Hành cau mày, tai bất giác nóng lên, thầm tự mắng mình một tiếng “Hạ lưu” rồi dùng xe lăn đi tới lấy một bình thuốc khác.
Khương Ly thấy thế, nhất thời lui về sau một bước: “Phải uống nữa hả?”
“Thoa thuốc cho ngươi.” Tiêu Khải Hành kéo Khương Ly lại gần, một tay bóp hàm dưới cậu: “Thè lưỡi ra nào.”
Khương Ly ngoan ngoãn thè lưỡi, Tiêu Khải Hành run tay đổ một nửa chỗ thuốc bột đó vô miệng cậu.
Thuốc bột cầm máu khiến vết thương Khương Ly đau nhói, cậu vô thức rụt người lại.

Tiêu Khải Hành bóp chặt hàm dưới không cho cậu cựa quậy, dỗ dành: “Đừng nhúc nhích.”
Khương Ly cau mày, tủi thân nhìn hắn, lúng búng nói một tiếng: “Đau.”
Tuy Tiêu Khải Hành thương cậu, nhưng nhãi con có đau mới nhớ, hắn lạnh lùng nói: “Ngươi tự hành hạ mình nên ngoan ngoãn chịu đựng đi.”
Khương Ly: “.

.

.

Dạ.”
Tiêu Khải Hành thấy thuốc bột dần lấp kín vết thương, lại đổ thêm chút nữa cầm máu hẳn, nói rồi mới buông cằm Khương Ly ra dặn dò: “Không được rụt lưỡi về biết chưa? Đừng có ăn hết thuốc bột đấy.”
Khương Ly thè lưỡi đến mệt, đang muốn rụt về, nghe hắn dặn lại phải ngoan ngoãn giữ nguyên như vậy.
Tiêu Khải Hành nút bình thuốc, cúi đầu đã thấy Khương Ly lại loi choi nháy mắt làm mặt quỷ với hắn hòng thoát tội.

Hắn hừ lạnh một tiếng: “Giả bộ đáng thương cũng vô ích, về chép phạt Thanh Tâm phú ngay.”
Khương Ly nghe phải chép phạt, đáy mắt ngập tràn tuyệt vọng, gian nan nói: “Thanh Tâm phú dài lắm đó, điện hạ cho ta đổi bộ sách khác nha?”
“Được thôi, vậy chép Kinh Thi.”
Khương Ly: “.

.

.” Điện hạ, hai cuốn này khác gì nhau?

“Nhặt thuốc lại đây.” Tiêu Khải Hành chỉ bình ngọc rơi phía xa kia, hắn không tiện qua lấy.
Khương Ly nhặt về, đưa tới tay Tiêu Khải Hành.

Nói rồi cậu đứng im đó, chỉ chỉ bình ngọc rồi lại chỉ về phía mình.
Tiêu Khải Hành hiểu ý, ngón cái vuốt ve thân bình: “Thuốc này khiến ngươi tỉnh táo, vô hại, không phải lo.”
Tỉnh táo?
Khương Ly là người thông minh, liên tưởng ngay tới hương thơm kỳ lạ ở Càn Hòa Cung hôm nay.
Mấy năm nay cậu vẫn luôn ở trong điện Thanh Hòa, Tiêu Khải Hành chưa bao giờ cho cậu uống loại thuốc này, hôm nay mới từ Càn Hòa cung về đã phải uống, điều này khiến cậu không khỏi nghĩ nhiều.
Nghĩ gì hỏi nấy.
Động tác vuốt ve thân bình ngọc chợt khựng lại, Tiêu Khải Hành cúi đầu nhìn thẳng vào mắt Khương Ly, khẽ gật đầu thay cho câu trả lời.
Khương Ly giật mình: “Loại hương liệu đó.

.

.

có độc?”
Tiêu Khải Hành khẽ nhếch môi: “Không độc, nhưng có vài thứ so với thuốc độc còn đáng sợ hơn, nó khiến người ta nghiện!”
Khương Ly: “Vậy.

.

.”
“Rồi ngươi sẽ biết.” Tiêu Khải Hành không nói nữa, thấy thuốc bột trên lưỡi cậu chậm rãi sũng nước, nói: “Rụt lưỡi lại đi, còn ra thể thống gì nữa!”
Khương Ly vừa thè lưỡi vừa nói cũng chết mệt, cậu nhanh chóng rụt lưỡi về rồi thì thầm: “Không phải điện hạ cấm ta rụt lưỡi về sao?”
Đầu lưỡi Khương Ly còn đang bị thương, nói chuyện không rõ ràng, Tiêu Khải Hành nhất thời nghe không rõ: “Ngươi nói cái gì?”
“Ta nói là.

.

.” Khương Ly cao giọng: “Cảm ơn điện hạ đã thoa thuốc cho ta, giúp ta cầm máu, ân này chỉ có thể lấy thân báo đáp, nguyện được hầu cận bên điện hạ cả đời!”
Tiêu Khải Hành: “.

.

.”
Đây cũng chẳng phải lần đầu tiên Khương Ly nói hươu nói vượn, trước Tiêu Khải Hành sẽ chỉ nghe cho vui, nhưng giờ hắn đã nhận ra mình thích cậu, đương nhiên ý “Lấy thân báo đáp” kia khác hẳn.

Nghe xong, đôi tai vốn bớt đỏ lại nóng trở lại, hắn khẽ mắng một câu: “Lại ăn nói linh tinh rồi, đi chép sách mau, đêm nay không xong không được ngủ.”
Khương Ly: “.

.

.”
Khương Ly ai oán nhìn hắn, vừa bước ra ngoài vừa nghĩ thầm, cứ đợi đấy, giờ cậu nhịn, sau này sẽ để hắn biết thế nào là lễ độ!
Tiêu Khải Hành nhìn bóng lưng cậu dời đi, lại day day trán, khẽ mắng một câu: “Loạn rồi, loạn thật rồi!”
“Điện hạ, ngài nói gì vậy?”

Khương Ly tai thính, nghe hắn nói gì đó lại quay đầu hỏi.
Tay Tiêu Khải Hành chợt cứng đờ, mất kiên nhẫn phất tay: “Đi nhanh đi!”
“Vâng.”
Sau khi Khương Ly rời đi, Tiêu Khải Hành cúi đầu vân vê tay mình, trên đó còn độ ấm khi cậu siết chặt lấy tay hắn, bên tai còn vang vọng câu nói kia: “Có là thuốc độc thì ta cũng tình nguyện vì điện hạ mà chết”.
“Ngươi nói đúng, sao ta nỡ để ngươi chết.”
Hắn chậm rãi siết chặt tay mình, như thể đang siết trái tim đang đập thình thịch kia.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.
Về phần Khương Ly, ngay khi bước chân khỏi điện, cậu muốn xem phần thưởng thành tựu sơ cấp là gì.

Nếu xét từ thế giới trước mà nói, phần khen thưởng lần này chắc chắn sẽ liên quan tới chân của Tiêu Khải Hành, có lẽ là phương thuốc trị liệu không biết chừng.
Cậu háo hức mở phần thưởng, lại phát hiện bên trong rỗng tuếch, căn bản làm gì có quà.
“Sao lại thế này?” Khương Ly tưởng hệ thống lag, cậu reset vài lần vẫn chẳng thấy gì: “Tiểu Khả Ái, chuyện gì thế này?”
“Chắc do hệ thống mới cập nhật nên có lỗi, ký chủ đừng tức giận, tôi đi sửa ngay đây.” Hệ thống lên tiếng an ủi.
Vốn đây mới chỉ là phiên bản dùng thử nên có trục trặc cũng rất bình thường, Khương Ly không thắc mắc gì, nhanh chóng về ngoan ngoãn chép sách.


.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.
Hôm sau, thái y có y thuật cao nhất Thái Y viện tới Đông cung chẩn trị cho hai chân của Tiêu Khải Hành.
Thái y Chu sờ nắn đôi chân của Tiêu Khải Hành, lại hỏi một vài triệu chứng xem có gì bất thường không.
Những năm gần đây, có sự chăm sóc tận tình của Khương Ly, di chứng đau đớn khi trời trở lạnh hay teo cơ dằn vặt Tiêu Khải Hành không còn, ngoại trừ không thể đi lại bình thường thì giờ đôi chân ấy chẳng khác chân người bình thường hết.
Tiêu Khải Hành nói chuyện với Thái y Chu một hồi, đối phương chợt trầm ngâm vài giây, nói: “Thái tử điện hạ, trước cứ để vi thần châm cứu kíc.h thích huyệt đạo hai chân đã, có lẽ sẽ hơi đau đớn, xin ngài nhẫn nại chịu đựng.”
Đau đớn khi châm cứu có là gì với Tiêu Khải Hành, hắn gật đầu: “Làm phiền Thái y Chu rồi.”
“Điện hạ khách khí rồi.”
Thái y Chu rửa tay xong rồi bắt đầu châm cứu cho Tiêu Khải Hành.

Khương Ly túc trực kề bên, hễ trán hắn cứ toát mồ hôi là lập tức đứng lên lau ngay.
Châm cứu mất nửa canh giờ, thái y Chu xong việc lấy khăn lau khô mồ hôi, đoạn nói với Tiêu Khải Hành: “Thái tử điện hạ, sau này ngày nào thần cũng sẽ tới đây châm cứu cho ngài.”
“Được.” Tiêu Khải Hành gật đầu: “Phiền thái y rồi.”
Thái y Chu chắp tay lạy: “Điện hạ, lão thần.

.

.”
Tiêu Khải Hành thấy ông muốn nói lại thôi: “Thái y Chu có gì cứ nói, không phải ngại.”
“Hai chân điện hạ mắc bệnh đã lâu, xưa ngã xuống vách núi, ngoại trừ xương ống thì xương bánh chè cũng vỡ vụn, dây thần kinh tổn thương nghiêm trọng, muốn khỏi hẳn chỉ sợ rằng.

.

.”
Nói tới đây Thái y Chu không tiếp lời nữa, chỉ tiếc nuổi lắc đầu.

Tiêu Khải Hành hiểu ý ông, đôi tay đặt trên đùi chậm rãi siết chặt, mi mắt rũ xuống không đoán ra cảm xúc đọng lại nơi đó.
“Cô biết.”
Thái y rời đi, Tiêu Khải Hành hạ lệnh: “Cho các ngươi lui.”
Kẻ hầu người hạ lui hết ra ngoài, giờ chỉ còn mỗi Khương Ly và Tiêu Khải Hành.
Tiêu Khải Hành mệt mỏi xua tay: “Ngươi cũng lui xuống đi.”
Khương Ly không rời đi, chỉ lặng lẽ đóng cửa, cầm bộ quần áo mới thay cho bộ quần áo cũ đã mướt mồ hôi kia, lúc này mới đáp lời: “Ta ở đây với ngài.”
“Ở bên ta?” Tiêu Khải Hành khẽ hỏi: “Ở bên ta có ích gì chứ?”
Tuy biết chân mình sẽ chẳng bao giờ đi lại như người bình thường được nữa, nhưng nghe thái y giỏi nhất Thái Y viện chẩn đoán, Tiêu Khải Hành ít nhiều vẫn thấy bất lực cùng cực.

Khương Ly biết Tiêu Khải Hành đang nghĩ gì, cậu không muốn nhìn thấy vẻ mặt bất lực ấy của hắn, lên tiếng an ủi: “Điện hạ, ngài đừng như vậy, cho dù có chữa khỏi hay không thì trong lòng ta, ngài vẫn là người lợi hại nhất.

Nếu ngài không chê, về sau ta sẽ làm chân của ngài, ngài muốn đi đâu ta cũng đưa ngài đi, có là chân trời góc bể cũng chẳng từ.”
Những lời của Khương Ly khiến Tiêu Khải Hành ấm áp cõi lòng, hắn ngẩng đầu nhìn cậu.

Chưa kịp xúc động thì Khương Ly đã tiếp lời: “À đấy, ta cũng đâu có chân, hai ta chắc chắn là một nhóm thân tàn chí không tàn hoàn hảo nhất.”
Tiêu Khải Hành: “.

.

.” Nữa?
“Chân giữa” của Khương Ly năm nào vẫn khiến Tiêu Khải Hành ấn tượng tới tận bây giờ.

Chút cảm động còn lại bay sạch, cau mày dạy dỗ cậu: “.

.

.

Lại nói hươu nói vượn gì đó!?”
“Ta lấy ví dụ thôi.” Khương Ly ngượng ngùng gãi mũi, ngoan ngoãn cười: “Ngài đừng để ý.”
Tiêu Khải Hành lười đối chấp với Khương Ly, hắn dựa lưng vào tường nhắm mắt dưỡng thần.
Tuy đã đổi quần áo sạch nhưng cảm giác mồ hôi dấp dính trên người vẫn còn, Tiêu Khải Hành biết mới châm cứu xong phải tránh đụng nước, hắn chỉ có thể khó chịu chờ một tiếng sau mới đi tắm rửa.
Trong lúc đó, Khương Ly quả thực không đi đâu hết, cứ lặng lẽ ngồi cạnh hắn, một lúc sau mới chuẩn bị nước ấm cho hắn tắm gội.
Hồ nước ở Đông cung rộng hơn hồ nước ở điện Thanh Hòa, Khương Ly tùy ý vén vạt áo khua chân xuống thử nước, cảm giác ấm áp thoải mái rồi mới về đưa Tiêu Khải Hành tới.
Ngay khi Khương Ly về, thấy Tiêu Khải Hành không biết đã xuống giường tập đi từ bao giờ, một tay chống tường, hắn lần mò từng bước như trẻ con mới tập đi.
Tiêu Khải Hành di chuyển vô cùng chậm, thậm chí một động tác nhấc chân thôi cũng tốn vài phút.

Bước nào bước nấy đau đớn như dẫm trên bàn chông, hắn đau tới mức trán đầm đìa mồ hôi lạnh.
Áo mới thay chưa bao lâu đã sũng mồ hôi, Khương Ly không đành lòng nhìn hắn chịu đau, lên tiếng gọi: “Điện hạ, có thể đi tắm được rồi.”
Bước chân Tiêu Khải Hành khựng lại, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Khương Ly.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Tiêu Khải Hành đột nhiên rất muốn bước tới bên cậu.

Ham m.uốn ấy khiến Tiêu Khải Hành kích động muốn buông tay đỡ tường, dưới chân dùng lực bước về phía trước.

Với ý chí kiên cường, Tiêu Khải Hành không cần mượn sức tường vẫn có thể đứng vững, ấy thế mà đôi chân chỉ hơi run một chút!
Khương Ly thấy thế, trái tim như có ai đó bóp nghẹt, buột miệng lên tiếng: “Điện hạ, ngài.

.

.”
Lời còn chưa dứt, Tiêu Khải Hành đột nhiên chấp chới ngã xuống, tai nạn thình lình xảy ra khiến cậu không kịp nghĩ nhiều mà nhào tới: “Điện hạ, cẩn thận! ! !”
Đúng lúc đó, tay Tiêu Khải Hành theo quán tính túm lấy thứ gì đó trên người Khương Ly, kéo ngã xuống cùng!
Khương Ly chưa kịp đỡ Tiêu Khải Hành thì quần đã bị lột truồng, cúi đầu nhìn, chỉ còn cảm giác gió thổi trứng lạnh bơ vơ.
Áo ngoài Khương Ly còn gài bên hông, Tiêu Khải Hành túm lấy quần cậu, ngẩng đầu thấy cảnh tượng trước mắt, sau đó đần hết cả người.

.

.

Nhóm hai người thân tàn chí không tàn!?
 
------oOo------



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.