Trò Chơi Công Lược Toàn Năng

Chương 132: 132: Thái Tử Bệnh Tật Lạnh Lùng Nham Hiểm 25




Chỉ dùng một bài vè mà Khương Ly thành công khiến Tiêu Khải Hành và Trịnh Dục đần cả ra, may mà chưa đem “Phân bón truyện” ra đọc, không thì hai người này lao lên đánh cậu tàn phế mất.
“Ký chủ đại nhân, cậu nhìn xem, nhìn họ ngơ ngác thành thế nào rồi kìa! Làm người lương thiện dùm tôi với!” Hệ thống tận tình khuyên can, không sắp tới lại có thảm án đổ máu thì khổ.
Khương Ly cười tươi rói: “Tao chỉ đọc bừa thôi mà.”
Trịnh Dục bớt ngu ngơ, sùng bái nhìn Khương Ly: “Con mẹ nó cái miệng nhỏ của ngươi cũng lanh lẹ quá nhỉ, tai ta nghe không kịp luôn đó.

Mới nãy ngươi nói gì vậy? Dạy ta đi.”
Khương Ly liếc nhìn Tiêu Khải Hành đang ra vẻ, nghĩ thầm không phải chỉ mỗi Trịnh Dục không nghe rõ, ở đây còn một người nữa này.

Cơ mà cậu cũng không vạch trần, chỉ cười nói: “Trước lạ sau quen, để ta viết ra cho tiểu hầu gia xem nhé, chỉ cần học thuộc là biết đọc ngay.”
“Được được được!” Trịnh Dục tìm ra trò chơi mới, vui vẻ vỗ vai Tiêu Khải Hành: “Người anh em, huynh nhặt được một bảo bối rồi đó, ghen tị chết ta!”
Tiêu Khải Hành bật cười, chậm rãi nói: “Ghen tị cũng vô ích, tỉnh táo lại đi.”
Trịnh Dục: “.

.

.” Huynh khoe khoang cái gì! !?
Biết tin hai chân Tiêu Khải Hành bình phục hoàn toàn, thái y Chu phóng đến đây ngay.

Ông tới kiểm tra sức khỏe toàn diện cho Tiêu Khải Hành, quả nhiên đôi chân đó đã hồi phục hoàn toàn, xương cốt chẳng khác nào người bình thường, thói quen ngồi xe lăn hàng năm cũng không hề để lại di chứng nào khác.

Đây không là kỳ tích thì còn gì xứng đáng hơn nữa!
 Nghe vậy Tiêu Khải Hành ngẩng đầu nhìn người đứng cạnh mình, Khương Ly thầm hiểu rõ chớp chớp mắt với hắn, hắn cũng lặng lẽ mỉm cười với cậu.

Đây, còn một kỳ tích nữa ở đây, kỳ tích của hắn.
Khương Ly ra tiễn thái y Chu, giả vờ lơ đãng hỏi: “Thái y đại nhân, tiểu nhân thấy ngài qua đây vội vàng lắm, ngài mới khám cho ai nữa mới qua phải không?”
“Đúng thế.” Thái y Chu khà khà vuốt chòm râu dê, nửa tháng nay ngày nào ông cũng tới châm cứu cho Tiêu Khải Hành, quá quen với Khương Ly rồi: “Lục hoàng tử vô ý ngã gãy chân, điện hạ mới kêu ta qua đó khám.”
Quả nhiên!
Khương Ly muốn cười lắm rồi nhưng ngoài mặt vẫn lo lắng hỏi: “Lục điện hạ không sao chứ? Ngã có nghiêm trọng lắm không ạ?”
“Gãy một bên chân, tục ngữ dạy thương gân tổn cốt một trăm ngày, ít nhiều gì cũng phải nằm giường dưỡng thương dăm ba tháng đấy.” Thái y Chu đáp: “Tiễn tới đây thôi, về chăm sóc thái tử điện hạ đi.”
“Thái y Chu đi thong thả ạ.”
Khương Ly tiễn thái y rời đi, vẻ mặt lo lắng biến mất ngay tức khắc, cậu vui vẻ vừa hát vừa nhảy chân sáo đi về.

Cậu mới đi được nửa đường đã nghe tiếng Thúy Vũ kêu thảm thiết, vừa nghe là biết Khương Nhu Mễ lại tới bắt nạt nó nữa.
Hai đứa nhỏ này ba ngày thì hai ngày chí chóe, Khương Ly bất lực lắc đầu, nhanh chóng qua ngăn Khương Nhu Mễ lại.
Khương Nhu Mễ cong lưng muốn phóng lên giàn nho bắt Thúy Vũ, đột nhiên nghe thấy giọng Khương Ly, nó điềm tĩnh độ lượng tha cho con bói cá, lại nhào lộn vài vòng lăn luôn vào lòng Khương Ly.

Để chúc mừng Tiêu Khải Hành bình phục và Tiêu Khải Quân gãy chân, bữa tối hôm nay Khương Ly đích thân xuống bếp, cậu phấn khích tới mức làm một bàn tiệc lớn, thậm chí Trịnh Dục ăn căng bụng vẫn chưa hết đồ ăn.
Mừng tiệc xong xuôi, Trịnh Dục về nhà, còn Khương Ly kêu người chuẩn bị nước ấm cho Tiêu Khải Hành tắm.
Tiêu Khải Hành buông cuốn sách trên tay xuống, lắc đầu: “Chút nữa vẫn còn khách.”
“Khách?” Khương Ly còn đang định hỏi ai thì Triệu Thanh đã thông báo có khách quý.
Người tới choàng trường bào màu đen, mũ choàng to rộng che kín phân nửa khuôn măt đối phương, chỉ để lộ chiếc cằm hoàn mỹ như điêu như tạc.
“Lui ra đi.” Tiêu Khải Hành nói với Triệu Thanh.
Triệu Thanh nghe lệnh ra ngoài, trước khi rời đi còn lịch sự đóng cửa, sau đó đứng canh bên ngoài.
Ánh mắt Khương Ly vẫn chăm chú quan sát vị khách này, cậu cứ có cảm giác người này quen quen, nhưng nhất thời vẫn chưa nghĩ ra đây là ai.

May rằng đối phương không làm màu thần bí mãi, ngay khi Triệu Thanh lui xuống, đối phương duỗi tay cởi mũ choàng, để lộ dung mạo thực.
Khương Ly thấy rõ người này là ai, thốt lên một tiếng: “Quốc sư!?”
Người tới là quốc sư hôm nay hai người gặp ở Càn Hòa cung —— Thịnh Hạc Hiên.
Khác với sự kinh ngạc của Khương Ly, Thịnh Hạc Hiên điềm tĩnh mỉm cười, nhẹ nhàng chào: “Thái Tử phi.”
Khương Ly sửng sốt: “Ngài kêu ta là gì?”
“Thái Tử phi.” Thịnh Hạc Hiên cười nói: “Với quan hệ giữa ngươi và thái tử điện hạ, kêu vậy có gì sai sao?”
Quan hệ giữa cậu và Tiêu Khải Hành.

.

.
 Khương Ly giật mình, quay đầu nhìn Tiêu Khải Hành, hắn gật đầu, tỏ vẻ đúng thật quốc sư biết quan hệ giữa hai người.
Hết bất ngờ, Khương Ly nhận ra giống như Huyên quý phi và Dao quý phi, quốc sư cũng là người của Tiêu Khải Hành.
Tuy rằng hai quý phi là người của Tiêu Khải Hành nhưng xưa nay hắn chưa bao giờ ép bức hai người phải làm gì khuất tất.

Chuyện tiến cung năm xưa cũng do hai người chủ động xung phong giúp đỡ, cốt để báo đáp ân tình cứu mạng cả gia đình họ năm xưa của hoàng hậu Thục Ngôn khi bà đi vi hành.

.

.
Hai quý phi tài nghệ tuyệt sắc, thủ đoạn vô biên, mới nửa năm đã leo lên vị trí đệ nhất tam cung lục viện.

Không chỉ có vậy, hai chị em Huyên quý phi và Dao quý phi chỉ tốn hai năm đã đạp ngã Lăng quý phi rất được sủng ái với thế lực khổng lồ sau lưng bà ta, sau đó tiếp nối chuỗi ngày phúc càng thêm phúc.
Hiện giờ hậu cung không hoàng hậu, đương nhiên quyền lực sẽ nằm trọn trong tay hai người.
Đối với thân phận thực sự của hai quý phi, Khương Ly cũng không kinh ngạc cho lắm, cậu đã phát hiện tư liệu về hai người trong mật thất của Tiêu Khải Hành rồi, còn quốc sư.


.

.

Khương Ly thực sự không ngờ tới trường hợp này.
Nghe nói quốc sư được Nguyên đế đích thân lên núi mời về đây.

Không màng địa vị, hoàng đế kiên trì trèo đèo lội suối tới Thái Hư Quan tận ba lần mới mời được người về hoàng cung.
Nghe đồn núi Thái Hư đã tồn tại được 300 năm lịch sử, từ nhỏ quốc sư đã lớn lên ở đây, trở thành quan chủ đời kế tiếp bảo vệ ngọn núi này.

Thịnh Hạc Hiên biết xem thiên văn đoán tinh tượng, thậm chí có thể biết được tương lai hay quá khứ của bất kỳ ai.
Bao người đạp nát cửa lớn Thái Hư Quan, vung tiền như rác cốt chỉ cầu một chữ vàng của Thịnh Hạc Hiên nhưng người này coi như không thấy, bói toán hay bốc thuốc cũng chỉ một lòng vin tựa chữ “Duyên”.
Thịnh Hạc Hiên bắt gặp ánh mắt tò mò của Khương Ly nhưng không hề tức giận, chỉ cười nói: “Có lẽ Thái tử phi rất tò mò về thân phận của ta, nhưng tính ra con phải kêu ta một tiếng hoàng thúc đấy.”
Khương Ly: “Hoàng thúc!?”
“Ồ!” Thịnh Hạc Hiên tủm tỉm cười, từ vạt áo móc ra một bình ngọc đưa cho cậu: “Hoàng thúc tặng con quà ra mắt này.”
Khương Ly: “.

.

.” Chiếm tiện nghi của tôi mà thuận miệng quá nhỉ?
“Hoàng thúc.” Đúng lúc Tiêu Khải Hành lên tiếng can ngăn: “Một vừa hai phải thôi.”
“Được thôi.” Thịnh Hạc Hiên gật đầu, nhét chai thuốc vào tay Khương Ly: “Cầm lấy đi, giải độc.”
 “Giải độc?” Khương Ly thấy bình ngọc này vô cùng quen mắt, đầu nảy số nhớ ngay ra thứ thuốc Tiêu Khải Hành từng cho cậu ăn, hình như cũng đặt trong chiếc bình thế này.

“Mọi chất độc thông thường đều giải được, mang nó theo đề phòng nhé.” Thịnh Hạc Hiên nói, lại đi tới cạnh Tiêu Khải Hành, cúi đầu nhìn hai chân hắn, hỏi: “Khỏi hẳn thật à?”
“Ừm.” Tiêu Khải Hành gật đầu đáp.
Thịnh Hạc Hiên vui mừng nói: “Tỷ tỷ trên trời có thiêng nay an giấc ngàn thu được rồi.”
“An giấc ngàn thu?” Tiêu Khải Hành lắc đầu: “Chưa đâu, án oan nhà họ Lục chưa được rửa sạch, con cháu nhà họ Lục chưa được về với đất tổ thì sao mẫu hậu có thể an giấc cho được?”
Thịnh Hạc Hiên im lặng, đáy mắt đau đớn nhìn Tiêu Khải Hành, thở dài: “Vất vả cho con rồi.”
Thịnh Hạc Hiên ở lại không lâu, chỉ khoảng mười lăm phút đã rời đi ngay.

Đối phương đi rồi thì Khương Ly mới có thời gian hỏi Tiêu Khải Hành cặn kẽ chuyện này.
“Trước ta vốn định nói cho em biết hết mọi chuyện rồi, nhưng trong đó có quá nhiều tình tiết liên quan, cũng chẳng biết nên bắt đầu từ đâu.” Tiêu Khải Hành nói, hắn thật sự không muốn gạt Khương Ly, chỉ là mạng lưới quan hệ dòng họ nhà hắn quá mức hỗn loạn, đúng thật chẳng biết nên nói từ đâu cho dễ hiểu.
Thịnh Hạc Hiên là chú ruột của Tiêu Khải Hành, là em trai của hoàng hậu Thục Ngôn.

Nhiều năm về trước, Lục phu nhân thập tử nhất sinh hạ sinh Thịnh Hạc Hiên, ai ngờ Thịnh Hạc Hiên số bạc, quanh năm đau ốm triền miên suýt chết yểu.
Cha Thịnh Hạc Hiên là Lục Thừa có quan hệ khá tốt với Quan chủ Thái Hư Quan, ông nhờ cậy đối phương mang đứa bé về nuôi và bảo vệ cho tới lúc lớn.

Số mệnh Thịnh Hạc Hiên và Lục thừa tướng tương khắc, phải đoạn tuyệt quan hệ cha con thì đứa bé mới có thể sống.
Tuy Lục thừa tướng và Lục phu nhân rất đau lòng nhưng số trời đã định, họ đưa Thịnh Hạc Hiên tới Thái Hư Quan thay tên đổi họ, để Quan chủ nhận đứa bé làm con nuôi.

May thay, quả thực sau này Thịnh Hạc Hiên đã bình an trưởng thành, không còn gặp họa sát thân như trước nữa.

Thịnh Hạc Hiên lớn lên  giữa núi rừng, chưa bao giờ được quay lại nhà họ Lục, mà người ngoài cũng chẳng biết Lục gia còn một đứa con trai như thế.
Thịnh Hạc Hiên tuổi trẻ tài cao, mới đôi mươi đã đảm nhận chức Quan chủ Thái Hư Quan, sau ngao du thiên hạ bốc thuốc cứu người, cuối cùng tiếng lành đồn xa.

Không ít người tôn sùng Thịnh Hạc Hiên thành Thái Hư chân nhân, cũng chẳng biết dân gian nghe từ đầu mà đồn thậm chí vị chân nhân thanh danh lẫy lừng này còn biết cả thuật trường sinh bất tử.

Đương nhiên tin đó cũng truyền đến tai Nguyên đế, thế nên mới có chuyện hoàng đế đích thân ghé Thái Hư Quan ba lần cốt chỉ để mời được chân nhân xuống núi.
“Cho nên.

.

.

Tin đồn thuốc trường sinh bất lão cũng là do hai người tự tung ra phải không?” Khương Ly đoán ra sự thật ngay, chứ trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp đến thế.
Tiêu Khải Hành gật đầu.

Nguyên đế tuổi càng cao càng sợ chết, ông ta tìm bí quyết trường sinh bất lão khắp thiên hạ, lấy lý do đó để đưa Thịnh Hạc Hiên vào cung thì còn gì thích hợp hơn nữa.
Khương Ly hỏi: “Vậy thứ hương liệu ở Càn Hòa cung là gì thế? Còn thứ ngài cho em ăn nữa?”
“Là một thứ hương liệu gây ảo giác.” Tiêu Khải Hành giải thích: “Lấy hoa Du Mộng làm thuốc dẫn, từ đó sáng chế ra thứ hương liệu này.”
“Ảo giác? Có gây nghiện không?” Khương Ly vội vàng hỏi: “Có khi nào tất cả mọi người ở Càn Hòa cung sẽ trúng chiêu không?”
Nếu tra ra thì rất dễ bị phát hiện, kế hoạch này quá mạo hiểm.
Tiêu Khải Hành lắc đầu: “Không gây nghiện đâu, chỉ gợi lên những ký ức sâu nhất trong lòng mỗi người, thậm chí là hồi ức khiến người ta trốn chạy, khiến người ta sợ hãi nhất.

Nó là mộng mà cũng là thực, hơn nữa chỉ có người uống thêm một thứ thuốc đặc chế nữa thì hương liệu mới phát huy tác dụng.”
Giả dụ như thuốc mà Thịnh Hạc Hiên vẫn hay kê cho hoàng đế.
Còn ký ức hoàng đế muốn trốn tránh chắc hẳn chỉ có Thục Ngôn hoàng hậu.
Sở dĩ Tiêu Khải Hành được thả khỏi điện Thanh Hòa phần lớn nhờ vào hương liệu và thứ thuốc này hết.
Lúc này Khương Ly mới thở phào nhẹ nhõm, hỏi tiếp: “Nếu không có tác dụng phụ thì sao lại cho em ăn thêm thuốc giải nữa?”
Tiêu Khải Hành kéo cậu vào lòng, nghiêm túc nói: “Bởi vì ta không muốn đem em ra đánh cược.”
Dù biết rõ không có ảnh hưởng nhưng hắn sợ xảy ra sai lầm ngoài ý muốn nên thà thêm một lớp bảo vệ còn hơn để Khương Ly phải chịu thương tổn.
Khương Ly nghe vậy, trong lòng ấm áp hẳn lên, cậu nắm lấy tay hắn cười nói: “Đúng thế, nếu quốc sư là hoàng thúc, vậy sao ngài kêu em tránh xa hoàng thúc vậy? Em thấy hoàng thúc cũng lịch sự nhã nhặn lắm mà?”
“Lịch sự nhã nhặn?” Tiêu Khải Hành kỳ quái nhìn cậu: “Hoàng thúc rất thích dùng mặt nạ da người.”
Khương Ly sửng sốt: “Mặt nạ da người?”
Tiêu Khải Hành thở dài: “Không chỉ có vậy, hoàng thúc còn vô cùng thích diện mạo của mấy thiếu niên tuấn mỹ non choẹt ấy.”

Khương Ly: “.

.

.”
Chết tiệt, rốt cuộc cậu cũng biết vì sao Thịnh Hạc Hiên lại liếc mắt nhìn cậu suốt rồi! ! ! Hóa ra ông ta để ý cái lớp da mặt này!
@Krystal: Cái khúc “phân bón truyện” là tui vẽ ra á, tui không biết “黑化肥” là gì nên có ai biết cứu tuii với nha.
À, theo tui tìm hiểu thì cái bài vè nhịu ẻm nhắc tới là bài này nè:
黑化肥发灰,
灰化肥发黑,
黑化肥发灰会挥发。
灰化肥发挥会发黑,
黑化肥挥发发灰会挥发。
灰化肥挥发发黑会发挥,
黑灰化肥会挥发发灰黑化肥挥发,
灰黑化肥会挥发发黑灰化肥发挥。
黑灰化肥会挥发发灰黑化肥黑灰挥发化为灰,
灰黑化肥会挥发发黑灰化肥灰黑发挥化为黑。
黑化黑灰化肥黑灰会挥发发灰黑化肥黑灰化肥挥发,
灰化灰黑化肥灰黑会发挥发黑灰化肥灰黑化肥发挥。
Phân bón bay hơi.

Phân bón hóa học màu đen sẽ chuyển sang màu xám,
Phân bón hóa học màu xám sẽ chuyển sang màu đen,
Phân màu đen chuyển sang màu xám và sẽ bay hơi.
Phân màu xám chuyển sang màu đen và sẽ bay hơi.
Phân bón hóa học màu xám sẽ chuyển sang màu đen khi tác dụng mạnh,
Phân hóa học màu xám sẽ bay hơi và biến thành tro.
Phân bón hóa học màu đen sẽ chuyển sang màu xám khi tác dụng mạnh,
Phân hóa học màu đen sẽ bay hơi và biến thành tro.
hēi huà féi fā huī,huī huà féi fā hēi,hēi huà féi fā huī huì huī fā。
huī huà féi fā huī huì fā hēi,hēi huà féi huī fā fā huī huì huī fā。
huī huà féi huī fā fā hēi huì fā huī,
hēi huī huà féi huì huī fā fā huī hēi huà féi huī fā,huī hēi huà féi huì huī fā fā hēi huī huà féi fā huī。
hēi huī huà féi huì huī fā fā huī hēi huà féi hēi huī huī fā huà wéi huī,huī hēi huà féi huì huī fā fā hēi huī huà féi huī hēi fā huī huà wéi hēi 。
hēi huà hēi huī huà féi hēi huī huì huī fā fā huī hēi huà féi hēi huī huà féi huī fā ,
huī huà huī hēi huà féi huī hēi huì fā huī fā hēi huī huà féi huī hēi huà féi fā huī 。
 
------oOo------



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.