Trò Chơi Công Lược Toàn Năng

Chương 137: 137: Lão Cán Bộ Nghiêm Túc 1




 
Với Khương Ly, có Tiểu Khả Ái ở đây thì chuyện đi từ thế giới này tới thế giới khác cùng lắm chỉ trong cái chớp mắt thôi.
Sau màn đêm vô tận, Khương Ly bị tiếng chuông dồn dập đánh thức, cậu cố mở mí mắt trĩu nặng, chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, có lẽ là do di chứng của cơn say rượu.
Vươn tay cầm điện thoại di động, Khương Ly phát hiện là đồng hồ báo thức, cậu tiện tay tắt đi rồi tiếp tục nằm ì trên giường.

.

.

Nguyên chủ uống bao nhiêu đây trời? Không sợ say chết à?
Khương Ly mới đoán thế đã có hệ thống tới chứng minh ngay: “Ký chủ đại nhân đoán không sai, nguyên chủ uống rượu quá độ nên mới dẫn tới ngừng tim tử vong.”
Khương Ly không ngờ cậu lại đoán trúng, cậu bất đắc dĩ không biết nên nói gì cho phải luôn.

May vẫn còn chuyện vui, lần này Tiêu Khả Ái không bị nhốt trong phòng tối nữa, cậu bật cười: “Tiêu Khả Ái, nay mày không bị nhốt nữa hả?”
 “Cảm ơn ký chủ đã quan tâm, không ạ.” Hệ thống hỏi: “Cậu có cần nghỉ ngơi thêm không?”
Khương Ly: “Cứ đưa tao ký ức của nguyên chủ đã.”
“Cậu chờ chút.”
Hệ thống làm việc rất nhanh, sau mười giây ký ức nguyên chủ đã được truyền tới đầu Khương Ly ngay.
Nguyên chủ cùng tên với cậu, điều này Khương Ly không bất ngờ cho lắm, dù sao cũng đã qua bốn thế giới cùng tên rồi.

Nhưng lần này lại có một điều khiến cậu rất bất ngờ, nếu các thế giới trước nguyên chủ có thân thế rất bình thường thì ở thế giới này nguyên chủ lại là một thiếu gia sống trong nhung lụa.
Năm nay nguyên chủ vừa tròn mười tám, có bố là Khương Thành – chủ tịch tập đoàn Khương thị tiếng tăm lừng lẫy ở thành phố T.
Thời còn trẻ Khương Thành dốc sức lập nghiệp, vì kiếm tiền nên ông chạy nam chạy bắc làm việc, tới khi kết hôn với Khương phu nhân thì đã ba mươi sáu tuổi.

Năm hạ sinh nguyên chủ ông tròn bốn mươi, chính vì thế nên nguyên chủ đã trở thành thiếu gia duy nhất của nhà họ Khương.
Hai vợ chồng coi nguyên chủ như báu vật mà yêu chiều đến mức nâng trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan, thậm chí chỉ cần nguyên chủ thích, có hái sao trên trời xuống ông bà cũng làm.

Thừa hưởng nền giáo dục bậc nhất, đi lại đều có siêu xe đưa đón, tiền tiêu vặt mỗi tháng đều không giới hạn, gia sư dạy cũng phải là những người ưu tú hàng đầu, ấy thế mà thành tích của nguyên chủ lại chẳng ra gì.
Biết thành tích mình kém, biết mình có điều kiện học tập nhưng nguyên chủ chẳng bao giờ quý trọng điều đó, ngày nào cũng rượu chè bê bết, không đua xe với đám bạn xấu thì bỏ tiền mua vui ở quán bar.

.

.  Mãi cho tới kỳ thi đại học kết thúc, thành tích học tập của nguyên chủ đã tệ tới mức đại học có điểm sàn thấp nhất cũng không vào nổi.
Năm xưa Khương Thành chăm bao nhiêu thì bây giờ nguyên chủ lười bấy nhiêu.

Vì có sách nên cha Khương Thành mới lập nên nghiệp lớn, ông vẫn luôn hy vọng con trai mình có thể yêu quý sách, có thể dùng tri thức tạo dựng nên tương lai xán lạn, làm một người tử tế nhưng cuối cùng kết quả của nguyên chủ thực sự thảm không nỡ nhìn.
Con trai hai người sinh, tính cách cũng do hai người chiều ra, trách ai cho được, thế nào hai người cũng phải chịu trách nhiệm tới cùng.
Lâm vào thế bí, cha Khương quyết định đưa nguyên chủ ra nước ngoài cho tự lực cánh sinh, tiến hành kế hoạch kiểm soát chi tiêu khắt khe, không cho phép nguyên chủ xa hoa lãng phí nữa.
Chỉ là cha Khương vạn lần không ngờ tới trước đêm ra nước ngoài, ông lại vô tình thấy cuốn sách viết về tình yêu giữa hai người đàn ông trong phòng con trai mình, mới hỏi vài câu con trai ông đã khảng khái thừa nhận luôn mình thích đàn ông.

Cha mẹ Khương đều là những người có tư tưởng khá truyền thống, đặc biệt là cha Khương.

Ông được núi sâu rừng rậm nuôi lớn, sau này mới ra phố lập nghiệp nên quy luật truyền thống cứng nhắc rằng âm dương phải hòa hợp đã khắc sâu vào xương cốt, đâu nói muốn đổi là đổi ngay được.

Biết con trai mình thế này, ông sốc tới mức khiếp sợ không thôi, sau đó không kìm chế được mắng nguyên chủ té tát.
Từ nhỏ nguyên chủ đã được chiều chuộng, mặc dù không tới mức muốn gió có gió, muốn mưa được mưa nhưng có thể nói là chưa phải nghe cha mẹ nặng lời với mình bao giờ.

Hơn nữa cậu chỉ thích đàn ông thôi chứ đâu có lăng loàn với ai, đâu có làm hại tới ai mà cha lại mắng cậu như thế?
Tức giận cộng thêm tính phản nghịch khiến nguyên chủ vô thức phản kháng đối chọi với cha, đẩy mâu thuẫn giữa hai người càng thêm gay gắt.
Trong cơn tức giận, cha Khương lệnh cho tất cả người giúp việc trong nhà nhốt nguyên chủ vào phòng, khi nào cậu còn cái tư tưởng lệch lạc như vậy thì đừng mong có ngày ra.

Xuất ngoại gì chứ, không muốn đi cũng được thôi, của cải nhà họ Khương thừa sức nuôi nó đến già!
Mới chỉ là một cậu trai mười tám, đúng thời kỳ thanh xuân nổi loạn nên cha mẹ càng cản, nguyên chủ càng làm.


Hôm sau, nhân lúc cha mẹ đi vắng, nguyên chủ giả bệnh lừa gạt quản gia, lén bỏ nhà ra đi.

Nguyên chủ ra ngoài sợ nhàm chán nên ngoại trừ tiền cậu còn đem theo một chiếc laptop.

Đồ mang đi là vậy, còn để lại thì có mỗi tờ giấy nói chừng nào cha mẹ hết phản đối tính hướng của cậu thì cậu sẽ về.
Hành vi bỏ nhà ra đi của nguyên chủ chọc cha Khương tức điên, chưa bao giờ ông nghĩ đứa con do chính tay mình nuôi lớn lại dám ngỗ nghịch đến mức này, huyết áp tăng vọt, ông đột ngột hôn mê bất tỉnh.
Cha Khương nằm viện ba ngày, trong ba ngày nay mẹ Khương vẫn luôn liên tục gọi điện cho nguyên chủ, nhưng không là số máy bận thì cũng là người dùng không bắt máy.

Mẹ Khương tức tới mức ứa nước mắt, cha Khương thấy vậy kêu những người đi tìm nguyên chủ ngừng lại, trực tiếp khóa thẻ buộc cậu phải về nhà.
Tuy nguyên chủ được nuông chiều từ bé nhưng cũng không phải hạng người dễ khuất phục, sau khi phát hiện thẻ bị khóa hết, cậu nhanh chóng dọn khỏi khách sạn năm sao rồi dùng tiền mặt thuê một gian phòng nhỏ.

Sau một tháng, tiền mặt nguyên chủ đem theo ngày càng ít, không phải cậu không nghĩ tới chuyện đi vay tiền đám bạn kia, nhưng lòng tự trọng không cho phép cậu làm thế.
Ăn tiêu phung phí sa đọa nhưng nguyên chủ vẫn rất tự biết mình biết người, cậu không ngốc, biết đám đó chơi với cậu cũng chỉ vì tiền, vì gia thế nhà cậu mà thôi.

Lúc đó nguyên chủ biết thế nhưng cũng kệ, cậu tiêu tiền để mình vui vẻ, cũng chẳng hại ai nên mặc đám đó theo, càng đông càng vui mà.
Giờ cậu chẳng còn gì trong tay, chắc sẽ có một hai người chịu giúp, nhưng thế nào sau lưng cũng nói cậu chẳng ra gì cho mà xem, cái thói đời ném đá giấu tay này không lạ.

Nghĩ tới đây thôi nguyên chủ đã không chịu nổi rồi, cậu nhất quyết không muốn phụ thuộc vào đám bạn đó.
Tính tới tính lui, nguyên chủ quyết định đi kiếm việc làm trang trải cuộc sống.

Có điều tuy cậu đã đủ mười tám nhưng chưa từng chịu khổ, cũng chưa từng phải va vấp gì nhiều nên nghĩ hoài cũng không ra việc nào thích hợp với mình.
 Sau hai ngày ngâm đi ngâm lại đống quảng cáo tuyển dụng, nguyên chủ tuyệt vọng nhận ra đúng như lời cha cậu nói, rời khỏi nhà là cậu chẳng khác nào một tên bất tài vô dụng.

Nhà thuê quá nhỏ, đồ ăn nhanh quá ngán, lâm vào đường cùng, nguyên chủ cũng đã nảy ra ý định quay về nhà nhưng cứ nghĩ tới cơn tức giận của cha là lại không dám.
Mắt thấy số tiền trong tay sắp hết sạch, nguyên chủ bất đắc dĩ tìm tới quán cà phê dưới lầu xin làm phục vụ bàn, hơn nữa còn là cà phê hầu gái.

May thay dung mạo nguyên chủ khá thanh tú, làn da trắng trẻo không chỗ nào để chê.

Mặc đồ hầu gái, đội tóc giả, trang điểm xong là không ai nhận ra cậu là nam, thậm chí còn đẹp hơn các cô đồng nghiệp đôi phần, thực sự khiến người ta vô cùng kinh ngạc.
Mặc dù có hơi không thích chuyện mặc đồ nữ nhưng tiền lương ở đây thực sự quá hấp dẫn, nguyên chủ cứ ậm ờ nhắm mắt cho qua, tiếp tục cần mẫn làm việc.

Dần dà, ngoại trừ việc phải bẻ giọng cho giống nữ hơi khó chịu thì nguyên chủ không có dị nghị gì nữa.

Kể ra cũng khéo, đột nhiên cho tới ngày nọ, nguyên chủ phục vụ một vị khách, vị khách ấy hỏi cậu có hứng thú livestream hay không, nói nền tảng bên họ đang tuyển streamer nữ xinh đẹp như cậu đây.
Nguyên chủ biết nền tảng này, là một công ty chính quy khá có uy tín trong ngành, phúc lợi cho các streamer khá tốt, không chỉ có lương cứng mà còn bao luôn tiền ăn ở, chia hoa hồng từ quà người xem tặng cũng không quá tham lam.

Thực ra nguyên chủ rất có hứng thú với công việc này, nhưng tiếc rằng cậu là nam, giới tính không phù hợp, đành phải uyển chuyển từ chối người ta.

Nào biết đối phương mới nghe cậu là nam, không những không thất vọng mà còn mừng rỡ đề nghị cậu có thể mặc trang phục nữ livestream cũng được, dù sao giờ cũng có máy đổi giọng thì sợ gì chứ.
Tục ngữ dạy rồi, tiền sai khiến được cả ma quỷ, cuối cùng nguyên chủ quyết định ký hợp đồng với nền tảng, trở thành một streamer nữ.
Ký hợp đồng và thỏa thuận các khoản xong xuôi, nguyên chủ xin thôi việc ở quán cà phê, chuẩn bị đồ đạc để lên hình lần đầu tiên.
Người ký hợp đồng thấy nguyên chủ có vẻ ngoan ngoãn nên rất săn sóc, chi trước một tháng tiền lương bảo cậu mua một ít đồ nữ và chuẩn bị livestream cho thật tốt.
Trước đây nguyên chủ cũng từng khen thưởng không ít cho các streamer trên nền tảng này, biết thu nhập của các streamer khá cao, chuẩn bị xong xuôi, cậu vui sướng mơ màng về tương lai.

Rồi một ngày nào đó, cậu cũng sẽ giống các streamer kia, cũng kiếm bộn tiền để chứng minh cho cha mẹ thấy cậu không bất tài vô dụng như họ nghĩ.
Càng nghĩ càng vui, thế là nguyên chủ quyết định mua chút rượu về ăn mừng, sau rồi say thế nào mà khi tỉnh dậy thì Khương Ly phải tới.
Nhận ký ức tới đây, Khương Ly bất lực day day trán, rồi giờ cậu phải livestream mặc đồ nữ à? Thôi được rồi, mặc thì mặc, đến thân phận thái giám cũng đã trải nghiệm thì mặc đồ nữ có là gì.
“.

.

.

Ký chủ, cậu ổn chứ?” Hệ thống quan tâm hỏi han.
“Tao nằm thêm chốc nữa, đầu đau quá, hai tiếng nữa kêu tao dậy nhé.” Khương Ly đáp, say rượu quá độ tới mức ngừng tim, đương nhiên không tỉnh nhanh vậy được.

Giờ cậu choáng đầu đến điên mất, căn bản còn chẳng nhấc người lên nổi chứ đừng nói tới livestream.

“Được.” Hệ thống đáp.
Khương Ly nhắm mắt nghỉ ngơi, đầu nặng trĩu, mới loáng sau cậu đã thiêm thiếp đi.
Vì rượu nên giấc ngủ này không ngon nổi, mới hai tiếng mà Khương Ly đã mơ đứt quãng không biết bao lần, trong mơ có Giang Trạm, Trì Phóng, Lục Hành và Tiêu Khải Hành xuất hiện cùng lúc mới dở.
Trong mơ, chẳng rõ vì sao không gian đột nhiên xảy ra hỗn loạn, bốn thế giới cậu từng trải qua hợp nhất lại làm một khiến bốn anh chồng chạm trán nhau.

Sau khi biết sự tồn tại của nhau, sắc mặt bốn người tối sầm rồi lao vào hỗn chiến, vừa nghĩ tới là Khương Ly toát hết cả mồ hôi lạnh.
Giấc mơ khiến Khương Ly choàng tỉnh, cậu nằm trên giường, khóe miệng không kìm được nhoẻn cười, nghĩ thầm không biết ở thế giới này người yêu cậu đang ở đâu đây.
Khương Ly cứ nằm vậy mở to mắt ngắm trần nhà hồi lâu, đến khi cơn choáng váng giảm bớt mới xoay người ngồi dậy.
Cậu quan sát nơi nguyên chủ thuê, là căn hộ mini có một phòng ngủ và một phòng khách, trông nhỏ nhưng cũng khá sạch sẽ ấm cúng.
Khương Ly vươn vai, xốc chăn bước xuống giường đi tắm rửa.

Tối qua nguyên chủ say tới mức tắm cũng không thèm tắm, lúc này mùi rượu nồng nặc, khó ngửi vô cùng.
Tắm xong, Khương Ly xuống mua chút mì gói ăn cho ấm bụng.
Theo thỏa thuận với nền tảng, đêm nay Khương Ly phải livestream, cậu loay hoay chuẩn bị một hồi rồi thay quần áo.
Quần áo do nguyên chủ mua, suy xét tới cái ví đang hấp hối, nguyên chủ chỉ chọn hai cái áo, dù sao livestream cũng không cần quay phần dưới.
Da dẻ nguyên chủ trắng trẻo nên chẳng cần trang điểm gì nhiều, lúc làm nhân viên quán cà phê hầu gái kia cũng thường xuyên chăm chút nên lúc này Khương Ly chỉ kẻ eyeliner cho thêm sắc sảo là được.
Nhờ kinh nghiệm tích lũy từ giới giải trí, việc trang điểm sao làm khó Khương Ly được cơ chứ.
Trang điểm xong xuôi, Khương Ly đội bộ tóc giả màu đen lên, mặc một chiếc áo sơ mi màu đen rồi che yết hầu bằng một chiếc vòng choker gắn chuông lục lạc.
Khương Ly nhìn mỹ nữ lạnh lùng xuất hiện trong gương, cậu bất giác hít một hơi thật sâu, thầm tự nhủ: “Mình chỉ làm để kiếm sống thôi.”
“Ký chủ cố lên.” Tiểu Khả Ái lên tiếng cổ vũ.
“.

.

.

Được, đợi tao kiếm tiền về nuôi mày nhé.” Khương Ly đáp.
Cậu hít sâu một hơi lấy động lực, mở máy tính rồi đăng nhập vào kênh livestream.

------oOo------



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.