Trò Chơi Công Lược Toàn Năng

Chương 146: 146: Lão Cán Bộ Nghiêm Túc 10




 
Sáng nay Tề Thụy đã giúp Lục Cảnh Hà tạo tài khoản và Alipay, rồi giúp hắn nạp một trăm vạn vào luôn cho tiện khen thưởng.

Bởi thế lúc này Lục Cảnh Hà khen thưởng rất mạnh tay, gần như không dừng chút nào.
Tề Thụy đứng cạnh trơ mắt nhìn hắn khen thưởng đủ trăm ngàn tệ, xông lên đứng đầu bảng xếp hạng, thành công đè Lục Dữ xuống hạng hai.
Một lần khen thưởng trăm ngàn tệ, cả phòng livestream rợn ngợp pháo hoa đủ màu, ngay cả bình luận của các người xem khác cũng hoàn toàn bị che khuất, thậm chí thành công đẩy hai cái tên Lục Cảnh Hà và Giang Trì Lục Tiêu lên trang tin hot của P trạm.
Khương Nhu Mễ ôm gối ghé vào lòng Lục Cảnh Hà, ngắm nhìn màn pháo hoa kia không chớp mắt, cái đuôi ngoe nguẩy quét qua đùi hắn.
Chờ tới khi pháo hoa chậm rãi tắt, Lục Cảnh Hà mới đăng bình luận, sau bình luận của hắn, toàn bộ người xem ngơ ngác không thôi.

【Lu: Tâm ý của tôi, xin lỗi vì trước đây từng thất lễ, khiến mọi người chê cười rồi.


【 Chiếm Núi Làm Vua: Đậu má.

.

.

Nay tôi được chụp hình chung với phú hào rồi !! 】
【 Bánh Bao Trứng Chiên: Một trăm ngàn tệ, chỗ tiền tui có cũng chẳng bằng chừng đó luôn! 】
【 Cỗ Máy Thời Gian:.

.

.

Tôi bị pháo hoa hun đến ngất luôn rồi, đầu óc tê liệt không biết trời trăng gì nữa đây này.

.

.


【 Mì Mì Mì Tương Đen: Tui hít được mùi chênh lệch giàu nghèo rất nồng ở đây, bần cùng khiến tui đau đớn quá!】
【 Satan Bóng Đêm: Đậu má! ! ! Thần thánh phương nào mau lăn ra đây, dám cướp vị trí đầu bảng của ông à!?】
Tề Thụy đọc bình luận của Lục Dữ, ánh mắt liếc nhìn Lục Cảnh Hà, nghĩ thầm: Là anh trai mày đó em.

.

.

Không chỉ người xem, ngay cả Khương Ly cũng bị màn pháo hoa này khiến kinh ngạc không thôi.

Một trăm ngàn tệ, nếu so với thu nhập từ một nền tảng trực tiếp như P trạm không quá nhiều nhưng nếu khen thưởng trọn trong một lần thì thực sự không tưởng tưởng nổi.

Vị tên “Lu” này mới xem livestream lần đầu đã khen thưởng trăm ngàn tệ, tuy đối phương tự nguyện nhưng Khương Ly vẫn thấy vô cùng bất ngờ.
“Vị này.

.

.” Khương Ly vốn định gọi “bạn” nhưng nghe cách nói chuyện thì đối phương có vẻ không giống học sinh, cũng không biết đối phương là nam hay nữ, chỉ có thể sửa miệng: “Vị tên Lu này, ngài quá tốn kém rồi, tôi sẽ thấy ngại đó.”
Lục Cảnh Hà thấy Khương Ly ngập ngừng, hiểu ý bình luận thêm một câu.
【Lu: Lục, giới tính nam.



Tề Thụy đọc bình luận mà câm nín, vì sao anh ta lại cảm giác như ngài Lục đang giới thiệu làm thân chứ?
Khương Ly đọc được lời giới thiệu của Lục Cảnh Hà, biết đối phương nói vậy để cậu tiện xưng hô, thế nên cười nói: “Ngài Lục, cảm ơn ngài đã hào phóng khen thưởng cho tôi, chúc ngài hài lòng xem livestream nhé.”
Hai chữ “ngài Lục” như hồi chuông gióng giả đập vào trái tim Lục Cảnh Hà, khóe môi vô thức khẽ cong lên.
Tề Thụy thấy thế không nén nổi kinh ngạc.
Anh ta theo Lục Cảnh Hà đã mấy năm nay, hiếm khi thấy đối phương lộ nét dịu dàng, thế nhưng lúc này lại vì câu nói của một streamer mà nở nụ cười.
Cảm giác hai người này đang hẹn hò online vậy.

.

.

Tề Thụy xoa xoa mũi, thầm nghĩ.
【 Bồ Câu Cục Ta Cục Tác: Khoan khoan khoan, sao bỗng dưng tui thấy ngọt thế nhở.

.

.


【Tiên Nữ Gảy Tỳ Bà: Không chỉ mình cô, tui cũng thế.

.

.

Ngài Lục, chết tui rồi, xưng hô này tui thích à nha! ! ! 】
【 Chiếm Núi Làm Vua: Mọi người tỉnh táo lại đi! ! ! (Tôi cũng thấy vậy ha ha ha ha ) 】
【 Satan Bóng Đêm: Cí lùm mé? Tôi cũng từng đứng đầu bảng, sao anh em không thấy tôi với chị đại ngọt ngào!?】
【 Mì Mì Mì Tương Đen: Trẻ con thì biết cái gì, ra chỗ khác chơi!】
“Ngọt?” Lục Cảnh Hà nhíu mày, quay đầu hỏi Tề Thụy: “Họ có ý gì?”
“Ầy.

.

.” Tề Thụy sắp xếp ngôn ngữ: “Họ đang khen quan hệ giữa streamer và ngài rất tốt đó, là lời khen, lời khen thôi.”
“Thì ra là thế.” Lục Cảnh Hà gật đầu, tuy hắn vẫn có cảm giác quái quái nhưng thấy thái độ của họ thì có vẻ không tệ lắm.

Hắn không thắc mắc dong dài nữa, bắt đầu tập trung xem livestream.
Khương  Ly thấy kênh chat bắt đầu lệch hướng, cậu chuyển chủ đề ngay: “Trước có bạn muốn xin nhạc phổ Tích Dương tụng, tôi đã đăng lên Weibo rồi đó, tên nick Weibo cũng là Giang Trì Lục Tiêu luôn, mọi người có thể lên lưu về nhé.”
Mọi người nghe cậu nói có tài khoản Weibo, sôi nổi bảo nhau đi follow ngay.
Ngày thường Lục Cảnh Hà ít lên mạng, tuy không có Weibo nhưng rất may có Tề Thụy ở đây.
Hắn quay đầu nhìn Tề Thụy, chưa kịp nói gì Tề Thụy đã thức thời đáp lời ngay: “Hiện tại tôi giúp ngài lập ngay đây.”
Nói là làm ngay, tay chưa chạm tới máy tính đã bị Lục Cảnh Hà ngăn lại, đối phương hất cằm nói với anh ta: “Dùng cái kia kìa.”
Tề Thụy nhìn theo, đó là một máy tính bảng không dùng tới, hiển nhiên Lục Cảnh Hà không muốn anh ta quấy rầy hắn xem livestream.
Tề Thụy: “.

.

.

Vâng thưa ngài Lục.” Quả thực ngài ấy không muốn phí phút giây livestream nào!

Thế nên Tề Thụy đành ôm máy tính bảng tới cạnh Lục Cảnh Hà đăng ký tài khoản Weibo cho hắn, anh ta dùng luôn cái tên của Lục Cảnh Hà trên P trạm, xong xuôi tiện tay follow Weibo Khương Ly luôn.
Trong lúc Lục Cảnh Hà xem livestream, điện thoại bên cạnh đột nhiên vang lên.

Tiếng chuông hắn cài mặc định, vang lên như thấy đúng thật phá tan bầu không khí vốn yên tĩnh trong phòng.
Hắn duỗi tay nhận điện thoại, thấy màn hình hiện hai chữ “Lục Dữ” , hắn tắt tiếng livestream rồi tiện tay bắt máy: “Nói đi.”
“Anh.” Lục Dữ phấn chấn lên tiếng: “Cha kêu mai anh về nhà một chuyến, nói muốn họp gia đình.”
Lục Cảnh Hà lời ít ý nhiều: “Đề tài họp là gì?”
“Thì vẫn là chuyện đó đó.

.

.” Lục Dữ cười he he đầy khoái chí, lấy chuyện người ta gặp họa làm vui nói: “Đương nhiên là họp chuyện chung thân đại sự của anh và chuyện học hành của em rồi, còn có chuyện gì nữa đâu.”
“.

.

.” Lục Cảnh Hà bỗng thấy đầu nhức như búa bổ: “Biết rồi, cúp đây.”
“Chờ đã.” Lục Dữ bắt đầu giở giọng nhờ vả: “Anh trai, hoàng huynh, giang hồ cấp cứu, ngân lượng của tiểu đệ sắp cạn kiệt.

Tiểu đệ mạo muội xin hoàng huynh phê chuẩn cho chút ngân lượng, tháng sau có tiền sẽ trả huynh ngay! ! !”
Trong lúc nói chuyện với Lục Dữ, ánh mắt Lục Cảnh Hà vẫn chăm chú không rời nhìn màn hình, vừa nhắc đã thấy màn hình tràn ngập bình luận vàng chói: “Chị đại soái quá, em yêu chị lắm lắm lắm chị ơi! ! !”
Thế mà dám vừa gọi điện thoại với hắn vừa bình luận với streamer, đúng thật là tình sâu ý nặng.
“Không.” Lục Cảnh Hà lạnh lùng đáp, vô tình từ chối Lục Dữ: “Để anh nhắc nhở cho mày nhớ, tiền sinh hoạt của mày là anh lo, hơn nữa tiền tháng sau anh cắt rồi, tự lo thân mình đi.”
Lục Dữ: “.

.

.” Thứ tình anh em plastic! ! !
Lục Cảnh Hà tàn nhẫn cúp máy, bật to tiếng livestream, giây tiếp theo đã thấy Lục Dữ bình luận.
【 Satan Bóng Đêm: Vừa bị anh trai lạnh lùng đấm cho một đấm, chỉ có thể xem chị đẹp livestream mới đỡ buồn QAQ】
Lục Cảnh Hà: “.

.

.


Tề Thụy cũng đọc được bình luận của Lục Dữ, anh thầm niệm hộ cậu ta luôn.

Em trai Lục Dữ à, thế này thì anh mày không cứu nổi chú rồi, có khi tiền sinh hoạt tháng sau sau sau nữa cũng không có đâu.

.

.
Vẫn như mọi khi, Khương Ly dạy học xong thì chơi game, Lục Cảnh Hà rảnh rỗi thì khen thưởng pháo hoa cho cậu.

Hành động thổ hào vung tiền như rác này khiến người xem nhớ luôn cả số ID lẫn tên hắn.
Hai tiếng rất nhanh đã trôi qua, cho dù mọi người chưa đã thèm nhưng chỉ có thể chờ tới ngày mai.
Thấy cậu biến mất khỏi màn hình, Lục Cảnh Hà dần im lặng.
Hắn càng xem đối phương livestream càng cảm thấy quen thuộc, chỉ là chẳng biết đã quen lúc nào, luôn cảm thấy rất bất thường.

“Ngài Lục.”
Tề Thụy lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của Lục Cảnh Hà, lại đưa máy tính bảng cho hắn, nói: “Đây là nick Weibo của ngài, đã theo dõi streamer Giang Trì Lục Tiêu luôn rồi, từ giờ ngài có thể biết cập nhật của cô ấy ở đây.”
Lục Cảnh Hà thu hồi tâm trí, nhận lấy máy tính bảng, giao diện đang dừng ở trang cá nhân của Khương Ly.

Tâm trí hắn cứ văng vẳng bốn chữ Giang Trì Lục  Tiêu font chữ đen im đậm đơn giản kia mãi thôi.
Trang chủ của Khương Ly hiện tại chỉ có mỗi một bài đăng, là phổ nhạc kia, mới thế mà đã đột phá 2 vạn fans.

—— Giang Trì Lục Tiêu: Nhạc phổ《 Tích Dương Tụng 》
* ảnh *
* ảnh *
Lục Cảnh Hà mở nhạc phổ, chờ hình ảnh rõ nét, chữ viết Khương Ly càng thêm rõ ràng.
Tuy nhạc phổ do Khương Ly tự viết tay nhưng chữ cậu chẳng khác nào được in máy, trang giấy trông sạch sẽ ngay ngắn vô cùng, thoạt nhìn rất thích mắt.
Là một nhà thư pháp, từ nhỏ Lục Cảnh Hà đã được tiếp xúc với giấy và mực, thế nên hắn đặc biệt yêu thích với những người có nét chữ đẹp.
“Làm sao để lưu ảnh?” Lục Cảnh Hà ngẩng đầu hỏi Tề Thụy.
“Ngài cứ ấn giữ ảnh một lúc là được.” Tề Thụy đáp, giúp Lục Cảnh Hà lưu ảnh xong, lại dạy hắn cách bình luận và share bài đăng trên Weibo.

Không chỉ vậy, Tề Thụy còn tiện tay để chế độ follow ưu tiên với Khương Ly luôn, có vậy thì bài đăng mới nhất của cậu sẽ được thông báo trực tiếp về máy ngài ấy ngay.

Lục Cảnh Hà nghiêm túc nghe Tề Thụy nói, thầm cảm thán chuyện hắn cần học thực sự quá nhiều, ngoài mặt vô cùng bình tĩnh gật đầu: “Trưa mai tôi phải về nhà một chuyến, anh cứ về nghỉ ngơi đi.
“Vâng, chúc ngài Lục ngủ ngon.” Tề Thụy rời phòng, sáng mai Lục Cảnh Hà mới về nhà họ Lục nên hôm nay anh vẫn có thể ngủ lại một đêm.
Tề Thụy về phòng mình ở tứ hợp viện, dọc đường gặp dì Lan, thuận tiện thông báo cho dì biết chuyện mai Lục Cảnh Hà về nhà chính luôn.
Dì Lan nghe vậy gật đầu, cười nói: “Ừ, vậy sáng mai dì được nghỉ ngơi rồi, tối cứ tới nhé, dì nấu cơm cho hai con luôn.”
“Vâng.” Tề Thụy gật đầu: “Dì nghỉ ngơi sớm đi nhé.”
Tề Thụy đi rồi, trong phòng chỉ còn mỗi Lục Cảnh Hà và Khương Nhu Mễ.
Sau khi livestream kết thúc, Khương Nhu Mễ lại trở về cái vẻ lười biếng ban đầu, thả tay khỏi gối ôm nhảy thẳng lên tay Lục Cảnh Hà, thoải mái đi ngủ.
Lục Cảnh Hà vuốt ve Khương Nhu Mễ, hắn dừng ở trang cá nhân của Khương Ly hồi lâu mới chịu thoát Weibo, tắt máy tính về phòng.



.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Hôm sau Khương Ly dậy sớm, mới ăn xong bữa sáng thì cây cảnh và dụng cụ làm bếp đã được vận chuyển tới.
Giàn trồng hoa đã được chuẩn bị từ hai ngày trước, Khương Ly chỉ cần bày biện lên là xong.

Có cây vào là diện mạo ban công khác hẳn, trông vừa xanh tươi vừa ấm áp.

Ánh nắng chiếu lên từng ngọn lá xanh xanh, tràn qua búp xương rồng mũm mĩm rất đáng yêu, cũng khiến con người ta thư thái hơn phần nào.

Dọn dẹp ban công sạch sẽ, Khương Ly đi rửa dụng cụ nấu nướng mới mua một lượt rồi tráng qua nước sôi cho tiêu độc khử trùng luôn.
Chờ Khương Ly dọn dẹp xong xuôi thì đã quá giờ trưa.
Chỉ tiếc dụng cụ làm bếp mới mua, tủ lạnh cũng chưa có nguyên liệu nấu ăn gì, đã thế bữa trưa và bữa tối chẳng dễ giải quyết như bữa tối, thế nên Khương Ly chỉ đành lết ra trung tâm thương mại một chuyến, lần này cần gì cậu phải mua bằng sạch mới được.
Dù sao cũng phải ra cửa, Khương Ly quyết định đi mua luôn vài bộ đồ nữ, dù sao đã ký hợp đồng với P trạm nửa năm, không thể mặc đi mặc lại mãi hai bộ quần áo kia được.
Có điều đồ nữ với đồ nam có số size khác nhau, Khương Ly không biết mình mặc đồ nữ sẽ phù hợp với size gì, ngay cả hai bộ nguyên chủ cũng có sai số nhỏ, mặc không thoải mái cho lắm.
“Ký chủ, cậu có thể mặc đồ nữ đi chọn quần áo.” Hệ thống gợi ý.
“.

.

.”
Khương Ly im lặng hồi lâu, quyết định lên tiếng: “Thế cũng hay, nhưng tao cứ có cảm giác mình là tên bi.ến thái.

.

.”
“Khụ.” Hệ thống không ý kiến gì với hình dung của Khương Ly, nhưng một tiếng ho khan này vẫn nghe ra ý cười.
Cuối cùng Khương Ly vẫn quyết định mặc trang phục nữ, cậu chọn chiếc áo sơ mi đen phong cách khá đơn giản và quần jeans rách cho thoải mái, gài nửa gấu áo vào cạp quần thật gọn gàng, đeo khẩu trang rồi ra ngoài.
Bên kia, Tề Thụy lái xe đưa Lục Cảnh Hà xuống núi.
Đường xuống núi khá xa, hôm nay có cả Lục Cảnh Hà trên xe nên Tề Thụy lái khá chậm, phải mất tới hai tiếng mới vào nội thành.
Trong xe, Lục Cảnh Hà chống tay lên tay vịn, cầm điện thoại trò chuyện với cha Lục: “Vâng, đã vào nội thành rồi.

.

.

Vâng, sắp tới rồi, vâng, lát gặp lại ạ.”
Cúp điện thoại, Lục Cảnh Hà duỗi tay hạ cửa sổ xe cho thông thoáng.

Cửa mới hạ xuống, một bóng dáng lướt ngang qua chợt lọt vào tầm mắt hắn.

Đối phương đeo khẩu trang dùng một lần màu xanh lam, tùy tiện vén mái tóc dài sau tai để lộ khuôn mặt xinh đẹp thanh tú.

Nháy mắt, Lục Cảnh Hà nhận ra ai đó, theo bản năng hắn ra lệnh: “Dừng xe!”
Tề Thụy nghe lệnh dừng xe, chưa kịp hỏi vì sao đã thấy sếp mình bước xuống, thế nên anh ta cũng phải vội vàng đi theo.

Lục Cảnh Hà nhanh bước theo bóng hình quen thuộc, lần đầu tiên trong đời hắn không màng lễ nghĩa, duỗi tay nắm chặt tay đối phương, lên tiếng: “Xin lỗi, xin đợi một chút.”
Khương Ly mới ăn trưa xong, đang định tới trung tâm mua sắm dạo một vòng đột nhiên bị người sau giữ chặt.

Cậu theo phản xạ quay đầu, lơ đãng nhìn nhau với Lục Cảnh Hà.
Đúng lúc đó, thông báo hệ thống vang lên: “Ký chủ, nam chính đã xuất hiện, cậu chuẩn bị sẵn sàng đi nào!”
Khương Ly sửng sốt hồi lâu, chưa kịp nói gì đã nghe Lục Cảnh Hà lên tiếng trước: “Chào cô, có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu rồi không?”
Khương Ly: “.

.

.”
Tề Thụy theo kịp, nghe thấy câu này bước chân chợt khựng, anh ta quá ngượng để bước tiếp.
 Không chỉ sinh hoạt thường ngày giống mấy lão cán bộ đã về hưu mà sao cách làm quen cũng giống thế hả ngài Lục của tôi!? Trò này xưa rồi diễm ơi, đối phương đáp lại mới là lạ này!
Sau đó sự thật vẫn luôn tới vả mặt khiến người ta trở tay không kịp.
Giây tiếp theo Tề Thụy thấy cô gái bị ngài Lục kéo tay kia gỡ khẩu trang, mi mắt cong cong chớp chớp một hồi rồi cười nói: “Mọi sự gặp gỡ trên thế gian đều là cửu biệt trùng phùng, có lẽ chúng ta thực sự đã gặp nhau ở đâu đó rồi cũng nên.”
 Tề Thụy: “.

.

.”
Thôi được rồi, giỏ nào quai nấy, thế nào chúng ta cũng tìm được người hợp rơ với mình thôi.

 
------oOo------



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.