Trò Chơi Công Lược Toàn Năng

Chương 148: 148: Lão Cán Bộ Nghiêm Túc 12




 
Lục Dữ không hề biết anh trai đang lăm le nhìn trộm phần thưởng của mình, cứ cầm tấm bưu thiếp hưng phấn gào rú mãi thôi.
Lúc này Lục Cảnh Hà nhìn chằm chằm tấm bưu thiếp kia, hắn lại thầm nhủ không sao hết, chỉ là một tấm bưu thiếp thôi mà, riêng hắn có cả WeChat lẫn số điện thoại đấy.

Mới nghĩ vậy đã thấy cha Lục từ nhà trong bước ra, thấy Cảnh Hà đứng cạnh sofa, ông cười nói: “Cảnh Hà đã về rồi đấy à?”
Lục Cảnh Hà gật đầu, chào một tiếng “Cha.”
Phải nói rằng Lục Cảnh Hà là niềm kiêu ngạo của cha Lục, người quen biết ông không một ai không hâm mộ vì ông có được một đứa con trai xuất sắc tới vậy.

Có điều không so sánh thì không có đau thương, con trai cả tài hoa hơn người, thế nhưng tới con trai út lại suốt ngày nghiện game, chỉ thích rong chơi, đến cả điểm kỳ thi hàng tháng cũng dưới trung bình
Nhìn bưu phẩm trên đùi Lục Dữ, cha Lục tưởng cậu ta lại mua máy chơi game mới nên nhanh chân bước tới quở trách: “Thằng nhãi ranh kia, đã cấm mày mua máy chơi game mới rồi cơ mà? Lớp 11 tới nơi rồi mà sao vẫn đổ đốn ra thế này, có muốn thi đại học nữa không.

.

.

Hả?
Bìa bưu phẩm có ghi —— Sách toán luyện tập lớp 11.
Lục Dữ giơ quyển sách, vô tội nhìn cha: “Không phải máy chơi game đâu, cha, cha đừng trợn mắt nói dối vậy chứ.”
Cha Lục: “.

.

.”
Ông Lục nghi ngờ cầm lấy cuốn sách, tưởng Lục Dữ vẫn trộm long tráo phụng, bên trong là truyện tranh như mọi khi, ai ngờ là một cuốn sách bài tập hàng thật giá thật.

Cả bộ đủ ba môn toán lý hóa, cuốn nào cuốn nấy dày cộp.

Kiểm tra một lượt không thấy có gì bất thường, ông Lục đinh ninh Lục Dữ đã thay đổi, hài lòng gật đầu, lại tự chua xót cảm thán một phen: “Thế thì tốt, nghiêm túc học cho tốt, đừng mê muội xem cô gái kia chơi game nữa, không có tương lai đâu.”
Lục Cảnh Hà cau mày: “.

.

.” Cứ cảm giác như cha đang nói hắn.

“Cha nói vậy không đúng đâu nhé.” Lục Dữ phản bác: “Bộ đề này là cô gái chơi game đó tặng cho con, người khác muốn còn không được đâu.”
Lục Cảnh Hà cau mày: “.


.

.” Cứ cảm giác như nó đang nói hắn.

Cha Lục rõ ràng không tin lời Lục Dữ nói, nghi ngờ nhìn cậu ta: “Thật ư? Đó không phải streamer chơi game à, sao còn tặng mấy món thế này?”
“Không phải streamer chơi game đâu ạ” Nhắc tới Khương Ly, Lục Dữ lại hưng phấn không thôi, cậu ta nhất quyết phải bảo vệ chị đại của lòng mình mới được, Thế rồi Lục Dữ bắt đầu nghiêm túc chứng minh cho cha Lục biết Khương Ly là streamer dạy học, thời gian nghỉ mới chơi game một chút, ngoại trừ chơi game thì cô ấy còn biết chơi đàn cổ nữa.
Cứ nhắc tới Khương Ly là Lục Dữ lại hưng phấn không thôi, tối còn rủ ông Lục xem livestream cùng.
Ông Lục bán tín bán nghi nhưng cũng không để tâm với mấy lời Lục Dữ nói cho lắm, đương nhiên không hứng thú gì với những lời cậu ta nói.

Phát hiện đã tới giờ họp, cha Lục tập hợp mọi người bắt đầu bàn luận.
Nơi tổ chức họp gia đình là thư phòng, người tham dự có cha Lục, mẹ Lục, Lục Cảnh Hà và Lục Dữ.
Đề tài thảo luận hôm nay đúng như lời Lục Dữ nói, là về chuyện hôn nhân đại sự của Lục Cảnh Hà và chuyện học hành của Lục Dữ.

Về vấn đề đầu tiên, người chủ trì cha Lục nghiêm túc yêu cầu đương sự là đồng chí Lục Cảnh Hà phải báo cáo về tình trạng mối quan hệ hiện tại của hắn.
Đương nhiên Lục Cảnh Hà lời ít ý nhiều: “Không có.”
Theo nguyên tắc, cuộc họp gia đình nhà họ Lục sẽ tổ chức nửa năm một lần, dưới tình huống đặc thù có thể tổ chức bất kỳ lúc nào.

Gần đây năm nào cuộc họp gia đình cũng liên quan tới hai vấn đề “Chuyện kết hôn của Lục Cảnh Hà” và “Chuyện học tập của Lục Dữ”.

Ông Lục nghe hắn nói “Không có” đã mòn cả tai rồi, giờ nghe thêm một lần nữa quả thực muốn tăng xông luôn.
Ông đã hơn 60 tuổi rồi mà còn chưa được ôm cháu, nghĩ đi nghĩ lại quả thực quá tuyệt vọng.
Mẹ Lục bên cạnh thấy cha Lục bắt đầu tức tới phờ râu, bà vội vàng tới vỗ lưng cho ông rồi hiền từ nhìn Lục Cảnh Hà, nói: “Cảnh Hà, con cũng không còn trẻ nít gì nữa, bao năm qua không có ai bầu bạn bên cạnh, con không thấy cô đơn ư? Mà vậy cha mẹ cũng không yên tâm, bao năm qua, chẳng lẽ không một cô gái nào khiến con rung động hả?”
Bà nói khiến Lục Cảnh Hà vô thức nhớ tới Khương Ly, theo bản năng muốn đáp có, nhưng nhớ ra hai người mới gặp nhau lần đầu tiên, chưa biết gì về nhau cả.

Thậm chí hắn không biết bên cạnh Khương Ly đã có ai hay chưa, thế nên cuối cùng hắn vẫn quyết định im lặng không nói gì.
Mẹ Lục thấy thế, bất đắc dĩ thở dài.
Lục Cảnh Hà là con trai đầu lòng của bà và chồng, đến năm bốc thôi nôi, thứ đầu tiên hắn chọn là một chiếc bút lông sói.

Đến năm Lục Cảnh Hà năm tuổi, bạn học của ông nhà nói con trai bà tâm chứa linh khí, muốn nhận hắn là học sinh, từ đó Lục Cảnh Hà chân ướt chân ráo bước lên con đường thư pháp.
Người bạn học kia của ông Lục là một nhà thư pháp trứ danh, gần như được coi là cây đa cây đề trong giới học thuật.

Có điều tính tình ông ta rất quái gở, ít kết bạn, nhưng được cái khá thân thiết với gia đình họ, có thể khiến ông ta mở miệng muốn nhận học sinh thực sự là một sự kiện vô cùng hiếm thấy.
Nơi nhà thư pháp kia sống ẩn giữa rừng sâu núi ngàn, nếu Lục Cảnh Hà muốn theo học thì chỉ đành xa nhà vào đó ở với ông ta.
Lúc đó bà với cha Lục chỉ có mỗi đứa con trai này, đương nhiên không đành lòng để hắn đi, cơ mà lúc đó thiên phú của Lục Cảnh Hà với thư pháp đã hiển hiện vô cùng rõ ràng, thế nên bọn họ không muốn vì tình riêng mà cản trở tương lai con mình.
 Tuy Lục Cảnh Hà nhỏ nhưng ngoại trừ đến nhà trẻ, toàn bộ thời gian hắn đều dốc sức luyện chữ.

Khi những đứa trẻ khác đang cầm bút chì nguệch ngoạc thì Lục Cảnh Hà hắn đã cầm bút lông tô bảng chữ mẫu.


Dần dà, ngoài chuyện luyện chữ, hắn chẳng còn thú vui nào khác, những trò chơi bạn đồng trang lứa thích thì hắn một mực không hứng thú.

Bởi vậy sau khi đã suy xét kỹ càng, hai vợ chồng họ Lục quyết định gửi hẳn con trai mình tới theo học vị thư pháp gia kia.
Sau khi Lục Cảnh Hà lên núi, hết thảy vấn đề sinh hoạt thường nhật đều có người giúp lo liệu, ngoại trừ việc thầy có hơi nghiêm khắc thì ông ấy nuôi dạy hắn rất tốt, không để hắn đau ốm hay đói bụng ngày nào.
Đi học trên núi không tiện, thế nên thầy Tề đã mời các giáo viên xuất sắc tới dạy trực tiếp cho Lục Cảnh Hà, kể từ đó, chuyện học tập của hắn không những không tụt hậu mà còn xuất sắc hơn đám bạn đồng trang lứa rất nhiều.

Hơn nữa với mạng lưới quan hệ của thầy Tề, ông đều giúp Lục Cảnh Hà tới thi tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, đại học, nghiên cứu sinh và thuận lợi nhận bằng tốt nghiệp, không thiếu bậc nào.
 Cả đời thầy Tề không lấy vợ sinh con, ông coi Lục Cảnh Hà như con ruột mà chăm sóc, lại dốc hết thảy tài hoa mình có truyền thụ cho hắn, ngay cả phút lâm chung cũng để hắn thừa kế toàn bộ gia sản của mình.
Lục Cảnh Hà cũng chưa từng khiến ông mất mặt, hắn thành danh từ thuở thiếu niên, giờ mới ba mươi nhưng tài nghệ của hắn đã phải khiến biết bao nhà thư pháp trứ danh khắp nơi ngưỡng mộ.

Con trai xuất sắc tới vậy, đương nhiên cha mẹ Lục rất tự hào, có điều niềm vui chẳng được trọn vẹn.
Vẫn là câu chuyện cũ, hôn nhân đại sự, nhưng lần nào hai người cũng không nỡ ép bức hắn.

Từ nhỏ đã phải rời xa vòng tay cha mẹ vào sống trong núi sâu, thế nên hai người và Lục Cảnh Hà vẫn luôn có gì đó xa lạ.

Cho dù năm đó họ thường xuyên lên núi thăm con nhưng thật sự vẫn chẳng thân cận với hắn bằng người thầy dạy dỗ chăm bẵm ngày đêm kia.
Đúng thế, cha mẹ Lục luôn cảm thấy họ mắc nợ Lục Cảnh Hà, thế nên tuy suốt ngày càm ràm việc kết hôn, nhưng họ chưa bao giờ ép buộc hắn hết.

Cả trong cuộc họp gia đình hàng năm cũng vậy, ông bà Lục chỉ mong nhắc nhiều vài câu để hắn tự thấu hiểu, có điều bao lâu vẫn chưa thu được kết quả khả quan nào.
Đề tài đầu tiên cứ thể trôi đi, giờ là tới vấn đề học hành của Lục Dữ.
Tận năm 45 tuổi bà Lục mới sinh hạ Lục Dữ, có con khi đã cao tuổi nên hai vợ chồng không khỏi chiều chuộng quá đà.

Khi còn trẻ, ông Lục là nghiên cứu viên của một công ty dược, chức vụ rất cao, còn bà Lục là một phiên dịch viên ưu tú.

Thế nên thu nhập của hai vợ chồng rất khá, nuôi dưỡng Lục Dữ đến là chu đáo, gần như cậu ta thích cái gì là có cái đó ngay.
Ngay cả sau này khi tiền sinh hoạt hàng tháng hay tiền tiêu vặt của Lục Dữ về tay Lục Cảnh Hà quản, vẫn là như thế.
Lục Cảnh Hà không đến trường học, thế nên không biết học sinh cần bao nhiêu tiền là đủ.

Hắn cho em trai rất hào phóng, đến mức Lục Dữ chẳng bao giờ phải lo toan tới vấn đề này.

Mỗi tháng Lục Dữ chi tiêu tới hơn chục vạn, các hoạt động ở trường cũng được tính riêng, cho nên mới thấy nhà họ Lục cưng chiều Lục Dữ tới mức nào.
Ngoại trừ việc đó, Lục Cảnh Hà trăn trở vì mình ở tít trong núi sâu, không thể thường xuyên bầu bạn bên cha mẹ, may có Lục Dữ đỡ đần nên hắn cũng muốn em trai sống cho thật thoải mái.
Cũng may Lục Dữ hay vung tay quá trán nhưng cậu ta không bao giờ đổ đốn với những kẻ xấu.

Ngoại trừ thành tích học tập có hơi tệ thì phải công nhận rằng Lục Dữ là một đứa con ngoan, tan học xong không la cà mà về nhà chơi game, vẫn khá hơn chuyện bỏ học lêu lổng la cà uống rượu như những đứa trẻ nhà giàu trong trường khác.

Chuyện học tập của Lục Dữ cũng như chuyện kết hôn của Lục Cảnh Hà, năm nào cũng thảo luận tới phát chán mà không bao giờ có kết quả.

Cho dù Lục Dữ được hai vợ chồng tự tay nuôi lớn, họ không có chướng ngại tâm lý hay bất kỳ áy náy gì khi mắng cậu ta nhưng cũng chẳng khả quan hơn là bao.
Ông Lục mắng nửa tiếng mà con lợn chết không sợ nước sôi như Lục Dữ có lọt câu nào đâu, thậm chí cậu ta không nói không rằng nghe chửi xong vẫn thản nhiên rót trà cho cha mình nhuận giọng chửi tiếp cơ mà.
Ông Lục mắng xong cũng dần nguôi giận, hội nghị kéo dài hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng ra kết luận “Chuyển Lục Dữ tới Thành Cao học tập”, sau đó tan họp.
Tan họp xong, mẹ Lục kéo Lục Cảnh Hà lại hỏi han mấy vấn đề sức khỏe, dạo này sống có ổn không.

Bà nài nỉ hắn chuyển về nhà ở, dù sao giờ thầy Tề đã ra đi, hắn ở một mình cô đơn lắm.
Lục Cảnh Hà vẫn quyết tâm từ chối, hắn sống trong núi suốt 25 năm sớm đã thành quen, dọn về chỉ sợ không kịp thích ứng.

Hơn nữa tòa tứ hợp viện đó là gia sản thầy hắn để lại, tuy thầy không còn nữa nhưng hắn không đành lòng bỏ hoang nó giữa núi rừng được.
Cuộc sống của Lục Cảnh Hà cứ tẻ nhạt vận hành như vậy, nếu nói có chuyện gì bất thường, chắc chỉ có mỗi Khương Ly.
Khương Ly là người duy nhất khiến hắn khát khao muốn tìm hiểu suốt bấy lâu nay, thậm chí hắn còn nghĩ mình cô độc bao năm qua là để chờ đợi con người này tới.
Có điều Lục Cảnh Hà chưa biết cách nói chuyện này cho mẹ Lục thế nào, bởi thời gian hai mẹ con bên nhau quá ít, cho dù máu mủ ruột rà nhưng để tâm sự thì hắn vẫn có điều lúng túng.
Trái lại, Lục Dữ không hề vậy.

Tan họp là cậu ta lăng xăng mở livestream của Khương Ly cho ông Lục xem, hăng hái chứng minh mình không nghiện game, tất cả là vì học tập.

Ông Lục thấy Khương Ly dạy học trên màn hình, cuối cùng không nghi ngờ gì nữa, chỉ dặn dò Lục Dữ phải chăm chỉ theo Khương Ly học tập thật tốt.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.


Sau khi Khương Ly chào tạm biệt Lục Cảnh Hà, cậu phát hiện độ yêu thích của hắn đã đạt tới 50%.
Rõ ràng ở thế giới này hai người mới gặp nhau lần đầu, thế mà độ yêu thích lại tăng nhanh đến vậy, thực sự khiến người ta vô cùng bất ngờ.
Khương Ly nhớ lại lúc đối phương nắm chặt tay mình nói câu: “Có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu rồi không?”, không khỏi nghĩ ngợi, có phải do tàn dư ký ức kiếp trước hay rất có thể hắn đang chậm rãi nhớ lại rồi không?
“Tiểu Khả Ái, mày thế thế nào?” Khương Ly hỏi.
“Ký chủ à.” Hệ thống nghiêm túc đáp lời: “Tuy tôi rất muốn đồng ý với cậu nhưng tôi vẫn không thể không nhắc nhở, lúc nãy cậu đang mặc đồ nữ, độ yêu thích này của nam chính có lẽ là từ mấy buổi livestream kia.”
Khương Ly: “.

.

.

Mày phân tích rất hợp lý.”
Cậu quá mức vui mừng, nhất thời quên mất vấn đề tồn đọng này, may có hệ thống tỉnh táo nhắc nhở.

Có điều trong lòng Khương Ly không khỏi có chút buồn rầu.
Tâm trạng vừa buồn vừa vui, Khương Ly thở dài, không biết đến bao giờ đối phương mới nhận ra cậu đây.
Áp cảm xúc phức tạp đó xuống, Khương Ly quyết định đi mua sắm đồ nữa, sau đó bắt xe về.
Tới khu phố nơi mình sống, cậu lại tới cửa hàng mua chút củi gạo dầu muối tương dấm trà về nấu ăn, rồi khệ nệ xách bao lớn bao nhỏ về nhà.
Khu nhà cậu thuê không quá cao nên không lắp thang máy, Khương Ly chỉ đành leo thang bộ.

Rất may nhà cậu ở tầng 5, xách đồ lên cũng không quá mệt.
Tới tầng 5, Khương Ly chợt thấy có ai đó đứng trước cửa nhà mình, hành lang khá tối, nhìn cũng không rõ đó là ai, thế nên cậu qua đó hỏi: “Chào ngài, ngài tới tìm ai ạ?”
Cậu vừa lên tiếng, đèn cảm ứng hành lang sáng lên, đối phương cũng xoay người lại.
Là cha Khương.

Nghe giọng nói quen thuộc, ông quay đầu lại, tưởng con trai mình đã về, ai ngờ lại thấy một cô gái xinh đẹp cao ráo đang xách cơ man đồ, nhất thời ngơ ngác không hiểu ra sao.

Còn Khương Ly, thấy ông, cậu bất giác buột miệng gọi: “Cha!?”
Một tiếng “Cha” khiến cha Khương giật mình lùi hai bước, khiếp sợ chỉ vào Khương Ly lắp bắp “Con con con.

.

.” nửa ngày không thốt lên lời, có vẻ đã sốc tới mức mất khả năng ngôn ngữ.
Khương Ly: “.

.

.”
Mặc đồ nữ đột nhiên gặp cha đẻ, lại còn lỡ miệng gọi một tiếng “Cha”, cú lật xe quá chấn động tại hạ không đỡ nổi, nên làm thế nào bây giờ! !?
Online chờ, rất gấp! ! ! ! !
 
------oOo------



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.