Trò Chơi Công Lược Toàn Năng

Chương 150: 150: Lão Cán Bộ Nghiêm Túc 14




 
Tề Thụy mua cho Lục Cảnh Hà một chiếc điện thoại thông minh mới, cài sẵn WeChat và P trạm luôn cho tiện.

Không chỉ có vậy, Tề Thụy còn tận tâm lập tài khoản WeChat mới và kết bạn với Khương Ly luôn cho hắn.

“Có thể kết bạn ở đây.

.

.” Tề Thụy vừa thao tác vừa chỉ Lục Cảnh Hà cách làm: “Bài đăng trong vòng bạn bè ở đây, ấn chỗ này để like, phần này để đăng bình luận.

.

.”
Lục Cảnh Hà xem thật kỹ, nhận lấy điện thoại tự thao tác về phần thêm bạn, thấy lời mời kết bạn của mình mãi chưa được Khương Ly chấp nhận.
Tề Thụy thấy hắn cứ nhìn màn hình mãi, đành an ủi: “Có lẽ cô Khương đang bận chuyện gì đó, chờ cô ấy rảnh sẽ chấp nhận ngay thôi ạ.”
Lục Cảnh Hà gật đầu, giờ hắn mới chỉ thêm bạn đúng một người là Tề Thụy thôi.

Lúc này Lục Dữ đi từ trên lầu xuống, thấy điện thoại trên tay Lục Cảnh Hà, cậu ta ngạc nhiên hỏi: “Ô, anh chịu đổi điện thoại mới rồi à?”
“Ừ.” Lục Cảnh Hà đáp lời, ngẩng đầu nhìn Lục Dữ: “Cha đâu?”
“Trên tầng đó, cha kêu em xuống gọi anh lên đánh cờ với ông ấy.” Lục Dữ vừa đi vừa nói, cúi đầu nhìn giao diện điện thoại, là WeChat: “Anh lập WeChat luôn rồi? Kết bạn với em đi.”
Nói rồi Lục Dữ móc điện thoại di động, mở mã QR WeChat để Lục Cảnh Hà quét.

Lục Cảnh Hà mới mày mò được cách kết bạn, hắn lôi điện thoại ra thực hành luôn, nhưng thấy thông báo hiện lên, hắn cau mày.
 Lục Cảnh Hà: “Nhị gia nhà họ Lục?”
“Hehehe” Lục Dữ lúng túng gãi đầu: “Em là con thứ còn gì? Hay anh đổi tên luôn đi, Đại gia nhà họ Lục, thấy sao?”
Lục Cảnh Hà: “.

.

.”
Nick Lục Cảnh Hà dùng khá đơn giản, giống Khương Ly, hắn dùng luôn tên thật.

Nhìn cái tên kỳ cục của Lục Dữ, Lục Cảnh Hà thực sự xin kiếu.
 Lục Dữ nhìn thái độ Lục Cảnh Hà là biết hắn không có hứng thú, cũng không ép buộc nữa: “Đúng rồi, anh, sao đột nhiên anh đổi điện thoại mới thế? Trước em năn nỉ anh đổi mãi mà anh có chịu đâu.”
 Tề Thụy thầm than: Vì giai nhân lập WeChat đó chú em, mùa xuân của anh trai cậu tới rồi, sắp có chị dâu rồi, vui không?
“Kết bạn rồi đó.” Lục Cảnh Hà lười nói nhiều: “Lên lầu đây.”
“Đừng vội tắt máy chứ.” Lục Dữ giữ tay hắn: “Cha đang bận ghi chép gì đó rồi, chốc nữa anh lên cũng không sao, chẳng phải anh mới tải WeChat về đó ư? Em thêm anh vào nhóm chat gia đình nhé?”
Lục Cảnh Hà biết nhà mình có nhóm chat, nhưng trước đây hắn không chơi WeChat nên không để ý cho lắm, nghe Lục Dữ nói vậy thì đưa điện thoại cho cậu ta.
Lục Dữ cầm điện thoại của Lục Cảnh Hà thêm hắn vào nhóm chat, sau đó thêm bạn với cha mẹ hộ anh trai mình luôn.

Và rồi cái gì đến cũng phải đến, cuối cùng Lục Dữ nghiêm trang nói với anh trai mình: “Anh, đến lúc anh phải thực hiện quy tắc khi tham gia nhóm chat gia đình rồi.

Tuy chúng ta là người một nhà, nhưng luật vẫn là luật, không trốn được đâu.”
“Quy tắc gì?” Lục Cảnh Hà thắc mắc.
“Đây đây để em nói anh nghe.” Lục Dữ trợn mắt nói dối: “Ai dùng WeChat cũng biết người mới vào nhóm chat bắt buộc phải phát lì xì đó.”
Đây là lần đầu Lục Cảnh Hà dùng, đương nhiên chưa nghe quy tắc nào bao giờ, cũng không biết WeChat còn có chức năng phát lì xì, chắc Tề Thụy quên nói cho hắn biết.
Lục Cảnh Hà chưa kịp lên tiếng đã nghe Lục Dữ tiếp lời: “Anh chưa biết cách phát phải không? Để em dạy cho!”
Nói rồi Lục Dữ chọn phần phát lì xì, chọn mệnh giá.

Không hiểu sao đang thao tác, giữa chừng nhảy ra một thông báo “Chưa xác minh danh tính” đập nát mộng đẹp của cậu ta.
Lục Dữ: “.

.

.”
Lục Cảnh Hà: “? ? ?”
Tề Thụy chỉ đành ho khan một tiếng: “Thiếu gia Lục Dữ, WeChat của ngài Lục mới lập thôi, chưa dùng được nhiều vậy đâu.”
Lục Dữ đau lòng trả điện thoại cho Lục Cảnh Hà, rưng rưng nhìn hắn: “Anh, anh lên chơi cờ với cha đi, để em bình tĩnh chút đã.”

Lục Cảnh Hà thấy vẻ mặt Lục Dữ là hiểu ngay vừa rồi thằng em mình có ý định gì: “Muốn lì xì?”
Lục Dữ gật đầu như giã tỏi, ánh mắt đầy khát vọng nhìn Lục Cảnh Hà, tròng mắt cũng biến thành nhân dân tệ đến nơi rồi.
Lục Cảnh Hà đưa điện thoại cho Tề Thụy: “Giúp tôi xác minh danh tính đi.”
“Vâng.” Tề Thụy nhận điện thoại di động.
Lục Dữ nghe vậy lại bừng bừng sức sống ngay, cảm động nói: “Anh, anh làm vậy là vì em hả? Anh tốt quá đi mất.”
Ai ngờ Lục Cảnh Hà chỉ lạnh lùng nói một câu: “Nghĩ nhiều rồi.”
Lục Dữ: “.

.

.”
Tề Thụy cầm điện thoại, nhớ hành vi khen thưởng vung tiền như rác của Lục Cảnh Hà, cảm giác mình sắp được chứng kiến cơn mưa lì xì trên WeChat rồi, còn vì gì nữa, đương nhiên là vì tình yêu!

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.
Bên kia, sau khi giúp Khương Ly hoàn thành thủ tục đi học lại ở Thành Cao, cha Khương vẫn rất do dự.

Đương nhiên vẫn là về xu hướng tính dục của con trai, cái gai này thực sự không rút không được.
Cha Khương nhìn Khương Ly, áy náy nói: “Trước đây thái độ của cha sai rồi, không nói chuyện đàng hoàng với con là lỗi của cha, cha xin lỗi.

Nhưng tình hình của con.

.

.”
Ông lo lắng Khương Ly lại có chướng ngại tâm lý như trước đây, một lời không hợp là rời nhà trốn đi, chỉ đành cẩn thận lựa lời: “Cha hỏi bác sĩ rồi, ông ấy nói con mắc bệnh tâm.

.

.  Tình hình ở đây chỉ là phương diện tâm lý của con có vấn đề, chữa được hết.

Nếu con đồng ý, về nhà với cha, cha mẹ cho con đi khám được không?”
Khương Ly biết lúc này cha Khương đang rất thận trọng lựa lời, không khỏi thương xót một phen.
Người cha trước mắt đã gần sáu mươi, dù có chăm sóc tốt cỡ nào thì mái tóc ông cũng đã điểm bạc, trên mặt hằn vô số dấu vết thời gian.

Cả đời cha Khương vất vả phấn đấu để con ông có một cuộc sống sung túc đủ đầy, gần như đặt nó trên đầu quả tim mà nuôi lớn.


Ông tự biết ông cứng nhắc và truyền thống, rõ ràng biết mình khó mà tiếp thu xu hướng tính dục mới mẻ này, nhưng vì con trai, ông vẫn quyết định dằn lòng mình xuống để thấu hiểu nó.
Cha Khương thấy Khương Ly không nói gì, cho rằng cậu từ chối đề nghị của mình, đáy mắt có chút thất vọng nhưng không hề tức giận, chỉ nói: “.

.

.

Thôi được rồi, nếu giờ con không muốn thì sau hãy thử cân nhắc, chỉ cần con đừng bỏ nhà ra đi là được.

Hôm nào mẹ con cũng lo lắng mất ngủ không yên, con về nhà với cha mẹ nhé?”
Mẹ Khương rưng rưng nước mắt, bà quay đầu gạt khóe mi.
“Con xin lỗi, con sẽ không bỏ nhà trốn đi nữa, cha mẹ yên tâm.” Khương Ly lên tiếng an ủi cha mẹ, lại nghiêm túc nói: “Có điều đồng tính luyến ái không phải loại bệnh tâm lý nào hết, nó chỉ là xu hướng tình cảm khá khác biệt mà thôi.

Con người dù nam hay nữ ai cũng có tình cảm, đó là tình cảm xuất phát từ tận trái tim, không tồn đọng vấn đề bệnh tật gì hết.

Hơn nữa vào năm 2001, trong bản báo cáo “Tiêu chuẩn chẩn đoán bệnh tâm thần Trung Quốc” được công nhận ở nước ta đã loại bỏ đồng tính luyến ái ra phân khúc bệnh, tóm lại nó không phải là một loại bệnh đâu ạ.”
“Hả?” Cha Khương bất ngờ, nghe cậu nói mà ngơ ngác một hồi, nhưng có vẻ con trai ông nói rất có lý: “Nhưng bác sĩ kia nói.

.

.”
Mẹ Khương cũng ngây ngẩn: “Đúng thế, cha mẹ đi hỏi tận nơi mà, sao không giống lời con nói chứ?”
“Cha.” Khương Ly cười hỏi: “Cha tìm lầm lang băm đấy à?
Cha Khương: “.

.

.” Hình như ông đã quá kích động mà quên mất chuyện xác minh tính đúng sai với độ uy tín của bác sĩ rồi.

Chuyện đã tới nước này, cả nhà trò chuyện tiếp thế nào được nữa.
Hai bên đều biết vấn đề này không phải một sớm một chiều có thể giải quyết, Khương Ly hy vọng cha mẹ có thể thấu hiểu và chấp nhận lựa chọn của mình, còn người làm cha mẹ như vợ chồng nhà họ Khương lại mong con trai sẽ giống như người bình thường, có một tình yêu bình thường, không bị xã hội xa lánh.
Mắt thấy đã tới giờ cơm chiều, cha Khương đề nghị tất cả ra ngoài ăn bữa cơm, dù sao suốt một tháng nay chưa cùng nhau ăn được bữa tử tế nào rồi.
Hai mẹ con không phản đối, thế nên cha Khương gọi ngay cho phía nhà hàng đặt một phòng riêng.
Trước khi ra cửa, Khương Ly cầm điện thoại di động theo, chợt thấy có thông báo của WeChat, cậu tiện tay ấn mở.
—— Lục Cảnh Hà đã gửi cho bạn lời mời kết bạn.

Thấy lời mời kết bạn của Lục Cảnh Hà, bước chân Khương Ly khựng lại, khóe môi vô thức cong lên, chấp nhận lời mời kết bạn đó.
Thấy Lục Cảnh Hà xuất hiện trong danh sách bạn bè, Khương Ly mở đoạn chat, nhắn một câu: “Chào ngài Lục.”
Cha mẹ Khương chỉ thấy Khương Ly đột nhiên đứng ngây ngẩn ở cửa không đi, chỉ chăm chú cúi đầu nhắn tin, khóe miệng còn khẽ cười như thể đang gặp chuyện gì vui vẻ lắm.

Mẹ Khương thắc mắc hỏi: “Tiểu Ly, con đứng đó làm gì? Nhanh đi ăn cơm thôi.”
“Vâng.” Khương Ly đáp lời, gửi thêm cho Lục Cảnh Hà một bức ảnh rồi cất điện thoại, theo cha mẹ Khương xuống lầu.
Dù sao WeChat đã thêm, số điện thoại đã có, không vội đi đâu hết.

.

.

.

.

.

.


.

.

.

.

.

.

.
Tề Thụy giúp Lục Cảnh Hà xác minh danh tính, sau đó lên thư phòng trả cho hắn
Lục Cảnh Hà đang chơi cờ với cha Lục trong thư phòng, hắn chơi mà không tập trung chút nào, cứ bồn chồn không biết Khương Ly đã đồng ý kết bạn hay chưa.

Khi Tề Thụy mang điện thoại lên cho Lục Cảnh Hà, hắn liếc mắt dò hỏi, Tề Thụy hiểu ý ngay, anh ta chỉ tiếc nuối lắc đầu.
Trong lòng Lục Cảnh Hà chợt có chút thất vọng, nhưng không thể hiện rõ ràng, hắn im lặng đặt điện thoại di động sang một bên rồi cùng cha chơi cờ tiếp.
Tuy cha Lục chơi cờ chẳng ra gì nhưng ông lại rất thích, cứ lôi kéo Lục Cảnh Hà chơi tới tận bữa tối mới thôi
Chờ lúc hai người dọn cờ ăn cơm, điện thoại Lục Cảnh Hà vốn im lìm bất chợt rung lên, là thông báo WeChat Khương Ly chấp nhận lời mời kết bạn và hai tin nhắn mới.
Thấy thông báo nhảy lên, Lục Cảnh Hà giật mình, ấn mở.
—— Khương Ly: Chào ngài Lục.

—— Khương Ly: /ảnh/
Ảnh Khương Ly gửi là một con mèo Ragdoll trắng giơ móng lên như đang vẫy chào, nhìn một hồi, Lục Cảnh Hà chợt nhớ tới Khương Nhu Mễ đang trong núi kia.
Ánh mắt Lục Cảnh Hà bất giác dịu dàng thêm đôi phần, hắn nhanh tay trả lời tin nhắn.
—— Lục Cảnh Hà: Chào cô.
Trả lời tin nhắn xong xuôi, tầm mắt Lục Cảnh Hà chăm chú nhìn màn hình, chờ Khương Ly trả lời, nhưng đợi mãi chẳng thấy cậu online.
Lại đang bận?
Lục Cảnh Hà cau mày, do dự không biết có nên gửi thêm một tin nhắn nữa không, lại chỉ lo làm phiền tới Khương Ly.
Đúng lúc hắn đang chần chờ, bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng nhịp nhịp ngón tay lên bàn gỗ, ngẩng đầu đã thấy cha Lục mất kiên nhẫn hỏi: “Con cầm cờ bên cha làm gì?”
Lục Cảnh Hà cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện mình cầm nhầm quân cờ của cha, hắn chỉ lo nhắn tin mà quên mất đang chơi cờ luôn.
“.

.

.

Không có gì.” Lục Cảnh Hà ho nhẹ một tiếng, làm bộ như không có việc gì thả quân cờ về.
“Không có gì thì đi ăn cơm thôi.” Ông Lục đứng dậy nói.
“Vâng.” Lục Cảnh Hà dọn bàn cờ, nhìn điện thoại di động lần cuối rồi cùng nhau xuống lầu.
Trên bàn cơm tổng cộng có năm người, gia đình nhà họ Lục là bốn, thêm Tề Thụy nữa là năm.

Tề Thụy là trợ lý riêng của Lục Cảnh Hà, nhiều khi anh là người quan trọng để cha mẹ và Lục Cảnh Hà thấu hiểu nhau hơn, cho nên Tề Thụy chẳng khác nào người nhà cả.
Ăn cơm xong, cha mẹ Lục cùng nhau ra ngoài tản bộ.

Lục Dữ mới bị cảnh cáo vì tiêu xài quá trớn, nghe Tề Thụy nói tháng sau phí sinh hoạt của cậu bị cắt triệt để, sợ bị Lục Cảnh Hà mắng thêm nên mới ăn xong là cậu ta trốn về phòng ngay.

Phòng khách lúc này chỉ còn mỗi Lục Cảnh Hà, hắn nhìn chằm chằm WeChat, thấy trong lúc hắn ăn cơm Khương Ly lại gửi thêm một tin nhắn nữa, nói cậu cũng đang ăn cơm nên không kịp trả lời tin nhắn, lại hỏi hắn đã ăn cơm chưa.
Lục Cảnh Hà nhắn lại, lúc này có lẽ Khương Ly lại bận nên không trả lời ngay.
Thấy màn hình chẳng có mấy câu trò chuyện, lần đầu tiên Lục Cảnh Hà có cảm giác lo được lo mất đến vậy.
Tề Thụy thấy Lục Cảnh Hà mất kiên nhẫn vuốt màn hình, anh ta thầm than quả nhiên sếp mình rơi vào bể tình rồi, có khi anh ta phải chuẩn bị lễ rước thiếu phu nhân về dần thôi.
Mắt thấy đã gần tám giờ tối, là lúc thiếu phu nhân livestream, anh ta không thể không nhắc nhở ngài Lục: “Ngài Lục, đã tới tám giờ tối rồi ạ.”
Lục Cảnh Hà chỉ lo chờ tin nhắn Khương Ly, hắn quên béng mất chuyện livestream, thế là vội vàng nói với Tề Thụy: “Mang máy tính tới đây giúp tôi.”
Phòng Lục Cảnh Hà ở hiện tại không có máy tính, vì ngày thường hắn không thường xuyên về nhà nên không lắp làm gì.
Phòng Lục Dữ có, nhưng hắn ngại xem cùng nó, nghe nó gào thét trên bình luận đã đủ đau đầu rồi, nếu ngồi cùng trực tiếp có khi còn nhức não nữa.

Trước khi xuống núi Lục Cảnh Hà đã tính toán xong xuôi, cầm thêm chiếc máy tính cho chắc ăn, quả nhiên cũng có lúc phải dùng tới.
“Vâng.” Tề Thụy ra xe lấy máy tính.
Lục Cảnh Hà đứng dậy lên lầu, điện thoại trong tay chợt rung lên, là tin nhắn của Khương Ly.
—— Khương Ly: Hôm tay tôi có hơi vội, lại trả lời muộn rồi.
Lục Cảnh Hà biết cậu sắp phải livestream, chỉ trả lời một chữ “Ừm.”
Tề Thụy lấy máy tính xong là lên phòng Lục Cảnh Hà ngay, thấy Lục Cảnh Hà đang chờ, anh ta nhanh chân mở máy, nhanh nhẹn giúp hắn mở P trạm, vào phòng livestream của Khương Ly.
Ngay khi Lục Cảnh Hà vào, đúng lúc Khương Ly bắt đầu livestream, cậu đang mỉm cười: “Chào buổi tối mọi người, tôi là Giang Trì Lục Tiêu.”
Cho dù hôm nay đã gặp mặt trực tiếp, nhưng nhìn người trên màn hình, Tề Thụy vẫn không khỏi cảm thấy streamer thật xinh đẹp! Khó trách ngài Lục sẽ rung động trước cô ấy.
Sau khi Khương Ly xuất hiện, Lục Cảnh Hà lại bắt đầu chuẩn bị phóng pháo hoa giống hôm qua, nhưng ai ngờ đã bị người ta đoạt trước.
—— Hệ thống thông báo: Satan Bóng Đêm tặng streamer Giang Trì Lục Tiêu “Tên lửa x 1”.

Lục Dữ liên tục tặng mười tên lửa cùng một lúc, phòng livestream bay bay đầy tên lửa, chưa dừng lại, cậu ta còn liên tục bình luận khiến cả kênh chat kín đặc bình luận vàng kim.

【 Satan Bóng Đêm: Chào buổi tối chị đại nhó, hôm nay cũng là một ngày siêu siêu yêu chị! 】
Lục Cảnh Hà: “.

.

.”
Tề Thụy yên lặng đứng cạnh che kín mắt không nỡ nhìn, em trai Lục Dữ, chú chọc nhầm chị dâu chú rồi biết không?
Bên kia, Khương Ly thấy khen thưởng kín đầy màn hình, cậu lên tiếng: “Bạn Satan, trước tôi từng nói với bạn rồi mà, đừng tặng quà cho tôi nữa, cứ giữ lấy tiền mua sách đi.

Các bạn học khác cũng thế nhé, mua sách luyện tập vẫn hơn đó.”
Khương Ly vừa lên tiếng, mọi người đã kêu gào “Cục cưng tình nguyện tiêu tiền vì chị đẹp, đừng ai ngăn cản! ! !”.

Tuy Lục Cảnh Hà không bình luận nhưng hắn cũng tình nguyện tiêu tiền vì chị đẹp, hơn nữa còn trực tiếp hành động để chứng minh, liên tục tặng mười quả bom siêu cấp.
Mọi người đã quá quen với tên hắn, sôi nổi khen “Thổ hào” kín cả kênh chat.
Hôm nay Khương Ly vẫn giảng bài như mọi khi, nhưng thời gian nghỉ ngơi giữa khóa không chơi game, hôm nay cậu viết thư pháp.

Thấy giấy mực trên bàn Khương Ly, mọi người cùng nhau ồ lên kinh ngạc.
【 Chiếm Núi Làm Vua: Đậu má.

.

.

Như này chị đẹp là tài nghệ toàn tài à! 】
【 Bồ Câu Cục Ta Cục Tác: Chị đẹp, có chuyện gì chị không biết làm không? 】
【 Bánh Bao Trứng Chiên:  Tui biết nè, nữ vương nhà ta nói chị ấy không biết sinh con đó! ! ! 】
Khương Ly vừa mài mực vừa ngẩng đầu đọc thoáng kênh chat, thấy những câu này, nhịn không được bật cười.

Cậu gật đầu: “Ừm, không sai.”
Cậu chấm mực, phác tên mình lên giấy trắng —— “Giang Trì Lục Tiêu”.
Ngay khi Khương Ly đặt bút xuống, ngẩng đầu nhìn kênh chat, bỗng có một câu rất khiến cậu ấn tượng.
【 Hoàng Hôn Chớm Tắt: Nhà tôi có một bộ thư pháp của Lục đại sư, sao chữ chị gái này giống ngài ấy thế! Đều siêu đẹp luôn! ! ! 】
Trong ấn tượng của Khương Ly, có thể nói đại sư thư pháp đều là những ông lão lớn tuổi đáng kính, thế nên cậu bật cười: “Quá khen, tôi mới luyện được mấy năm thôi, không thể sánh bằng Lục lão đại sư được đâu.”
Lục Cảnh Hà: “.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.”
Lục.

.

.

Lục lão đại sư???
 
------oOo------



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.