Tám giờ đến mười giờ là thời điểm tiệm cà phê nhiều khách nhất, lúc này ngoại trừ quầy tiếp tân ra thì đã không còn chỗ trống nào, Khương Ly áy náy nói rõ tình huống với hai người Trì Phóng, hỏi bọn họ có muốn ngồi ở quầy không?
Phùng Vũ thì nơi nào cũng được, chỉ cần có đồ ăn: "Tụi này thì ngồi đâu cũng được, nhưng mà ngồi ở đây có thể nói chuyện phiếm với cậu nha."
Trì Phóng: "..." Tụi này nào? Hắn đã đồng ý chưa?
Tuy rằng Phùng Vũ nói như vậy nhưng Khương Ly cũng không quên hỏi Trì Phóng một tiếng.
Trì Phóng dễ dàng bắt được tia mong đợi trong mắt cậu, thấy cậu chăm chú nhìn mình, giống như rất mong đợi mình ngồi bên này, nghĩ lại lúc trước Phùng Vũ nói ở lớp cậu thường xuyên bị xa lánh, phỏng chừng cũng không có bạn bè thân thiết, nghĩ thầm mình ngồi ở chỗ này còn có thể giúp cậu kiếm chút tiền, những đồng nghiệp khác thấy cũng không đến nỗi coi thường.
Tâm lý bách chuyển thiên hồi một vòng, Trì Phóng cảm thấy mẹ nó mình là một người thật tốt, không những thấy việc nghĩa hăng hái làm mà cứu người ta một mạng, bây giờ còn thay người ta suy nghĩ nhiều việc như vậy.
"Ừm."
Dưới ánh mắt mong chờ của Khương Ly, Trì Phóng chậm rãi gật đầu, lại nhìn thấy cậu nở một nụ cười thỏa mãn, trong lòng khẽ cười, cảm thấy tiểu gà bệnh thực sự không có chí hướng, mình chỉ là đồng ý ngồi ở đây thôi mà cậu liền vui vẻ như vậy, thật là ngốc.
Bởi vì ca tối nhiều khách nên nhân viên cũng khá nhiều, ở quầy tiếp tân trừ Khương Ly ra thì còn một người nữa, ở đại sảnh cũng có những nhân viên khác đang làm việc, cho nên Khương Ly chỉ cần tiếp một bàn của bọn Trì Phóng là được.
Đưa menu cho hai người, Khương Ly lấy đơn tử(?) từ cửa sổ nhỏ đưa cho nhân viên phòng bếp, nói bọn họ làm pizza và spaghetti cùng món chính, mình thì đi mài hạt đậu.
Khương Ly làm cà phê bằng bình Syphon, ngón tay thon dài trắng nõn cầm chuôi màu nâu mộc, khi nước trong bình bốc hơi lên trên, động tác thành tạo mà khuấy đều bột cafe, theo động tác của cậu, mùi cà phê thuận theo khói trắng bay ra, mang theo hương sô cô la nhàn nhạt.
Bản thân Trì Phóng khá cao, ghế ở quầy cũng cao, đang ngồi nhưng so với Khương Ly đang đứng thì vẫn hơn cả một cái đầu, nhìn từ góc này có thể thấy được đỉnh đầu cùng chiếc mũi cao của Khương Ly, dưới ánh đèn, tóc đen nhánh, da dẻ trắng sáng như tuyết.
Ở lĩnh vực pha cà phê này, Trì Phóng không biết, không nhận xét được kỹ thuật pha cà phê của Khương Ly có chuyên nghiệp hay không nhưng ít nhất động tác của cậu vô cùng vui tai vui mắt.
Trì Phóng chọn một ly Mocha đơn giản, Phùng Vũ lại chọn một ly Cappuccino. Khương Ly rót cà phê vào trong ly, để trước mặt Trì Phóng, đưa cho hắn một cốc sữa đặc cùng một túi đường: "Cậu nếm thử xem."
Trì Phóng chú ý tới cái tay của cậu để trên bàn đang không tự chủ vuốt ngón trỏ cùng ngón cái, cậu tựa hồ có hơi căng thẳng, nhìn đầu ngón tay của cậu thêm một chút, sau đó lấy sữa đặc và túi đường thêm vào ly.
Khương Ly nhìn hắn dùng muôi quấy cà phê, dặn dò một câu cẩn thận nóng, sau đó bắt đầu giúp Phùng Vũ làm Cappuccino.
Trong tiệm có máy in hình lên cà phê, nhưng mà Khương Ly lại thích tự mình tạo hình cho nó hơn, một bên khuấy sữa một bên hỏi Phùng Vũ muốn tạo thành hình gì.
"Muốn hình gì cũng được sao?" Phùng Vũ hưng phấn xoa tay, đang muốn nói mình muốn cái gì, Trì Phóng ngồi bên cạnh thấy thế, dựa vào giao tình nhiều năm của hai người liền biết gã nhất định phải chọn một nhân vật hoạt hình mà mình thích, là mấy loại tạo hình cực kì khó, duỗi tau vỗ sau gáy của gã một cái, giọng điệu lạnh nhạt: "Không nên làm khó người ta."
"Tớ còn chưa có nói gì đâu! Làm sao cậu biết tớ làm khó dễ Khương Ly, cậu còn chưa uống cà phê đâu mà đã cắn người miệng mềm(*)?!" Phùng Vũ bất mãn kháng nghị.
(*) Thành ngữ đó, đầy đủ phải là Cật nhân chủy nhuyễn, nã nhân thủ đoản = (hay) Cật nhân đích chủy nhuyễn, nã nhân đích thủ đoản = Cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay.
Nghĩa: ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.:vv
Trì Phóng: "..." Chó má cắn người miệng mềm, tớ ăn người nào?
Hai người oán nhau vài câu, cuối cùng Phùng Vũ phải khuất phục dưới dâm uy của Trì Phóng, oan oan ức ức mà nói Khương Ly tùy tiện làm là được.
Khương Ly nhìn ra Trì Phóng giải vây thay mình, cảm kích cười với hắn, sau đó nói với Phùng Vũ: "Cậu thích hình gì tớ có thể thử xem."
Trì Phóng: "..." Hắn nói nhiều như vậy là để làm gì???
"Thật không?" Phùng Vũ vừa nghe liền đội mồ sống dậy, móc điện thoại ra cho cậu xem hình của một nhân vật anime, "Vẽ nhân vật này được không? Siêu siêu đẹp trai luôn á!"
Khương Ly nhìn một chút, trên hình là một nhân vật anime, nhưng có rất nhiều chi tiết, cốc cà phê lại quá nhỏ, nếu dựa vào máy in cũng không dễ dàng gì, vì vậy nói với Phùng Vũ: "Tớ làm cho cậu bản chibi nha."
"Được đó!" Phùng Vũ trực tiếng đưa điện thoại cho Khương Ly.
Khương Ly cầm điện thoại trong tay, bắt tay vào làm hình cho Phùng Vũ, trước đây khi cậu học làm cà phê, rất hứng thú với các loại tạo hình này, còn chuyên môn nghiên cứu một đoạn thời gian, cho nên làm một nhân vật chibi cũng không khó lắm.
Theo động tác của cậu, một nhân vật nhỏ dần dần xuất hiện, mặc dù chỉ là bản chibi nhưng cũng rất đáng yêu.
Trì Phóng nhìn cốc cà phê đã uống được một nửa của mình, tự nhiên cũng muốn có một ly vẽ một vật mình thích.
Sau khi làm xong, Khương Ly đưa cho Phùng Vũ: "Tay nghề không tốt lắm, mong cậu thông cảm cho."
"Ôi trời!" Phùng Vũ cất cao giọng, nhìn nhân vật trông rất sống động trên ly, "Này còn nói không tốt? Mẹ nó quá đáng yêu rồi? Tớ thật sự luyến tiếc uống nó! Trì ca, cậu nhìn này!"
Gã vừa mới đưa cà phê cho trì Phóng xem: "Có phải là rất đáng yêu không, cute chết tớ rồi! Căn bản không thể hạ được miệng...AAAA, cậu làm gì vậy?!!!!
Chỉ thấy Trì phóng dùng tốc độ "sét đánh không kịp bưng tai" đoạt lấy ly cà phê của gã, uống một hơi hết nửa ly, lớp bọt bên trên bị hắn hớp hơn một nửa, ngay cả hình chibi cũng bị hắn ăn mất nửa cái đầu.
Khương Ly: "..." Thân thủ khá lắm.
Phùng Vũ: "..." Dỗi!
Trì Phóng để ly cà phê còn một nửa lên trên bàn: "Nếu cậu không muốn uống thì tớ uống thay luôn."
Phùng Vũ nhìn ly cà phê chỉ còn lại một nửa, khóc không ra nước mắt: "Trì ca, cậu thật không phải người mà."
Trì Phóng: "Quá khen, quá khen, không cần khách khí đâu, giúp người là niềm vui mà, nửa ly còn lại tớ cũng có thể giải quyết giúp cậu."
Hai người liền cãi nhau một hồi, Khương Ly nhìn không nhịn được mà cười ra tiếng, đây là lần đầu Khương Ly thấy vui vẻ như vậy sau khi đến thế giới này, quả nhiên thanh xuân chính là thời kỳ đầy tiếng cười mà.
Tiếng cười của cậu ngăn lại hai tên đang vạch khuyết điểm của nhau ra mà khịa kia, cùng nhìn về phía này, phát hiện ánh mắt cậu cười cong hết lên kết hợp với đèn ở quầy chiếu xuống, mắt cậu phảng phất lấp lánh như sao trời, tỏa sáng rực rỡ.
Trì Phóng thấy ánh mắt cậu cong tít cả lên, còn đang giương khóe môi, cảm thấy khi cậu khi cười cả người đều như sáng lên, so với bộ dáng khúm núm lúc trước tốt hơn không biết bao nhiêu lần, giọng điệu không tự chủ nhẹ đi: "Cậu cười cái gì?"
"Không, không có gì."Khương Ly lắc đầu một cái, "Chẳng qua là thấy tình cảm của các cậu thật tốt."
"Đó là đương nhiên." Phùng Vũ khoác vai Trì Phóng, tự hào nói, "Tớ và Trì ca chính là bạn nối khố! Cậu không hiểu đâu."
Âm thanh của cậu có chút cô đơn, giống như nhớ ra cái gì đó, khóe mắt vốn cong lên vì nụ cười cũng chậm rãi thu liếm, nói với hai người: "Các cậu cứ từ từ uống, tớ vào nhà bếp lấy những thứ khác."
Nói rồi liền xoay người đi sang một quầy khác, tiến vào nhà bếp.
Phùng Vũ vốn muốn nói Khương Ly không biết tình cảm giữa hắn và Trì Phóng, cho nên không biết quan hệ của bọn họ tốt thế nào, nhưng trước kia Khương Ly lại luôn bị xa lánh, bên người không có bạn bè gì, lời này không tránh được trồng lên một lớp nghĩa khác.
Khương Ly đi rồi, Phùng Vũ hỏi Trì Phóng: "Trì ca, có phải tớ nói gì sai không?"
Trì Phóng thu tầm mắt lại, bưng ly cà phê lên nhấp một ngụm: "Nói cậu đừng có suốt ngày nói linh tinh, cuối cùng chẳng khác gì ăn dưa bở?"
"Tớ đây chỉ thuận miệng nói thôi mà, quên chú ý một chút... Này này, trên tay cậu chính là cà phê của tớ đấy!!!"
"Ồ." Bộ dạng Trì Phóng như là giờ mới nhận ra, đem ly trả lại cho gã, "Vậy trả cậu."
Phùng Vũ cúi đầu nhìn, phát hiện trong đó chỉ còn một lớp đường nhàn nhạt, Trì Phóng khuấy cũng không thèm khuấy, trực tiếp uống hết ly cà phê của gã.
Phùng Vũ nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn: "Tại sao tớ lại có một người bạn như cậu chứ?!"
Trì Phóng mỉm cười: "Chúng ta là anh em tốt đúng không?"
Phùng Vũ: "Cái quần!"
Rất nhanh Khương Ly liền đi ra từ trong phòng bếp, cậu đem pizza cùng spaghetti ra, lấy thêm một ít thứ lặt vặt từ cửa sổ nhỏ, nói với hai người: "Các cậu cứ ăn trước đi, tớ qua bên kia hỗ trợ, có chuyện gì thì gọi tớ."
"Ok!"
Phùng Vũ đã đói bụng lâu lắm rồi, không nói hai lời liền bắt đầu càn quét.
Trì Phóng nhìn Khương Ly lấy bình ca phê đi rửa, nhớ đến chuyện ở trường sáng nay, lên tiếng hỏi cậu: "Đã ăn chưa?"
"Tớ ăn rồi, trong cửa hàng bao ăn." Khương Ly đáp, rửa sạch sẽ cái bình rồi đi giúp một đồng nghiệp khác.
Khương Ly đang rất bận rộn, cơ hồ phải đi đến từng bàn trong tiệm, Trì Phóng nhìn cậu không ngừng làm cà phê, rửa bình, gọt trái cây, trong lúc rỗi tay lại làm cho bọn hắn thêm hai ly cà phê mới, phải bận đến tầm mười một giờ mới dần ít người, tạm biệt đồng nghiệp rồi trở lại chỗ bọn họ.
Khương Ly nhìn đồ ăn trên bàn đã hết, liền thu dọn bàn, đưa đến bệ nhà bếp, sau đó pha cho hai người ly nước chanh, lên tiếng: "Xin lỗi, hôm nay hơi bận."
"Không có chuyện gì đâu, cậu bận của cậu, không cần tiếp đãi bọn tớ." Phùng Vũ thoải mái nói, bưng nước chanh lên uống một hớp, vô cùng thoải mái mà thở dài, sau đó nói, "Khương Ly, tớ cảm giác hôm nay cậu không giống với bình thường khi ở trường học, thoạt nhìn sáng sủa hơn nhiều!"
Trì Phóng cũng có cảm giác này, Khương Ly ngày hôm nay không giống với lần trước gặp, Khương Ly trước kia cho người ta cảm thấy là một người rất không tự tin.
"Phải không? Cần thiết cho công việc đi." Khương Ly ngượng ngùng sờ lỗ tai, cười nói, "Nếu muốn sống tiếp, chung quy phải thay đổi một chút, phải học thích ứng với xã hội."
Phùng Vũ là một lên hóng hớt, thích hóng hớt khắp nơi và đi bịa chuyện cho người khác, gia cảnh của Khương Ly hắn sớm đã nghe nói qua, biết cậu sinh hoạt cũng không tốt, cha lại không quản, bây giờ vì nuôi gia đình cùng nuôi mình, vạn bất đắc dĩ mới phải thay đổi tính cách, vậy cũng có thể hiểu được.
"Nhưng cậu như thế này rất tốt, tốt hơn so với mấy người trước kia hay bắt nạt cậu nhiều!" Phùng Vũ an ủi, "Cậu còn có thể vẽ được thuyền trưởng, rất lợi hại!"
Trì Phóng: "..." Chỉ cần vẽ được thuyền trưởng là sẽ trở nên lợi hại sao, trình độ an ủi người khác của mày vẫn kém như xưa.
Tiệm cà phê một giờ sẽ đóng cửa, bất tri bất giác đã sắp mười hai giờ rồi, khi Khương Ly đưa hóa đơn cho hai người Trì Phóng, có tính phiếu giảm giá 30%, đây là phúc lợi của giám đốc cho các nhân viên, mang bạn đến đây có thể có vé giảm giá 30%.
"Không cần đâu." Trì Phóng móc bóp ra, ấn giá gốc rút tiền ra đưa cho Khương Ly.
"Đúng đúng, tại sao zị?" Phùng Vũ không hiểu hắn có tiện nghi như thế sao không chiếm.
Trì Phóng tránh né ánh mắt của hai người, giọng điệu "mạn bất kinh tâm"(*)nói: "Tớ nghe nói tiền lương ở đây là dựa vào doanh thu hằng ngày."
(*)Mạn bất kinh tâm [漫不经心]: "Mạn"[漫]: Tuỳ tiện, không chịu ràng buộc. "Kinh tâm" [经心]: Lưu ý, lưu tâm. "Bất" [不] là "không" (cùng chức năng phủ định với từ "not" của tiếng Anh). Cả thành ngữ ý chỉ lời nói, việc làm tuỳ tuỳ tiện tiện, không để ở trong lòng. (Theo Tra tuân công cụ đại toàn) Cũng là, "Thờ ơ; không để ý; không đếm xỉa tới" (theo QuickTranslator).
Khương Ly phản ứng lại, hiểu hắn muốn nói cái gì, không khỏi sững sờ, không hắn muốn để lại cho mình mình một chút tiền hoa hồng.
Lúc này, cậu mới phát hiện nội tâm của thiếu niên trước mắt mềm mại như thế nào.
Phùng Vũ cũng sửng sốt, gã lúc trước chỉ thuận miệng nói một câu như vậy, không nghĩ tới Trì ca lại nhớ kỹ.
Trì Phóng bị Khương Ly nhìn nên có chút không dễ chịu, không nói hai lời liền đem tiền để ở quầy: "Tạm biệt."
Nói xong quay người đi ra cửa, đi mấy bước đột nhiên bị Khương Ly gọi lại, vừa quay đầu liền nghe thấy cậu chân thành nói: "Trì Phóng, cậu thật sự là một người tốt."
Trì Phóng: "..."
Khương Ly, cậu bị thần kinh hả? Còn muốn đưa cho lão tử bao nhiều tấm thẻ người tốt nữa cậu mới zừa lòng?!!!!