Trò Chơi Đen Đỏ

Chương 14: 14: Vốn Riêng 1




Vì lần này quay chụp này, Triệu Thủy Vô cố ý mua ba bộ trang phục mới với phong cách khác nhau.
Đối phương không gửi địa chỉ cụ thể cho cô, chỉ cho biết sẽ gửi cô địa chỉ sau khi đến cổng khu chung cư.

Nghĩ đến nhiếp ảnh gia là đàn ông, nên cô đã trang điểm, tỉa lông mày, tắm rồi làm tóc.
Mọi thứ được đảm bảo hoàn hảo.
Cô được cho biết là anh ta sẽ đem theo một trợ lý, điều này hơi bất ngờ nhưng cô không từ chối.

Triệu Thủy Vô không tính toán sẽ ở trong quá trình quay xuống tay, chỉ là mượn chuyện này kéo gần mối quan hệ, sau đó tiền hành từng bước trong tương lai.

Mặc dù có thêm một con kì đà cản mũi khiến việc thực hiện kế hoạch ban đầu trở nên khó khăn hơn nhưng nếu có thể cải thiện chất lượng của quay chụp thì cũng xứng đáng.
Cô đợi đến khoảng thời gian đã định và nhận được thông báo rằng anh ta đã đến địa điểm quay.
"Để tôi xuống đón cậu" Triệu Thủy Vô vừa nói điều này.
Bên kia trả lời: "Không.".
Lời nói thẳng thừng, lại còn có dấu chấm câu kết thúc tin nhắn, không giống thói quen nói chuyện trước đây của anh ta.
Một lúc sau màn hình hiển thị đối phương đang nhập tin nhắn, cuối cùng xuất hiện tin nhắn tới: "Ra ngoài cửa đi".
Triệu Thủy Vô có chút nghi ngờ mở cửa, có hai người đàn ông đứng ở cửa.

một người đeo máy ảnh DSLR trên cổ và xách một túi đồ trên tay, có lẽ là thiết bị phụ trợ và gương phản chiếu.
Nghe thấy tiếng mở cửa, hai người đồng thời quay đầu lại nhìn Triệu Thủy Vô.


Cô thong thả khép cửa lại, đem chìa khóa bỏ vào túi xách" Các anh..."
Không phải là như cô nghĩ đi.
"Chị Triệu" Cậu ta bước lên phía trước.

Trông cậu giống hệt trong bức ảnh tự phụp, và Triệu Thủy Vô dễ dàng nhận ra cậu: "Anh Bạch nói rằng anh ấy sống đối diện nhà chị, không ngờ trùng hợp như vậy"
So với anh, phản ứng của Triệu Thủy Vô gượng gạo hơn rất nhiều: "Thật trùng hợp...! Trợ lý mà cậu nói, sẽ không phải là anh Bạch đi?"
Cầu trời khấn phật cho đó không phải là anh ta.
"Không phải."
"Đức phật hiển linh! Cảm tạ người!"
"Cậu ta là trợ lý, tôi mới là nhiếp anh gia" Bạch Cảnh Xuyên nói.
"Chơi tôi à?" Nụ cười của Triệu Thủy Vô cứng đờ trên khuôn mặt "Nhưng người tôi thuê chụp ảnh rõ ràng là cậu ta cơ mà.

Nếu có bất cứ sai lệch nào với thỏa thuận, tôi có quyền hủy bỏ hợp tác."
Cậu ta nhanh chóng giải thích: "Không trái với thỏa thuận, tôi phụ trách xử lý hậu kì, trong lúc quay chụp cho chị, tôi cũng ở bên cạnh phụ trợ.

Anh Bạch chỉ chịu trách nhiệm bấm nút chụp".
So với cách cậu ta nói, Bạch Cảnh Xuyên tự tin hơn: "Hoặc em có thể lựa chọn ngừng hợp tác quay chụp ngay bây giờ, chúng tôi sẽ hoàn trả toàn bộ số tiền đặt cọc."
Đây là điều anh đang mong chờ hơn cả.
Nói giỡn thôi, làm sao Triệu Thủy Vô lại từ bỏ chuyện này được.


Cô mất bao công sức chọn mục tiêu đáp ứng đủ các điều kiện từ trong đám đông, lại mất bao công sức chuẩn bị cho ngày hôm nay, hiện tại bỏ dở giữa chừng, không phải tác phong của cô.
Chụp thì chụp.
Cô theo hai người tiến đến nhà Bạch Cảnh Xuyên, vừa vào nhà, cô liền từ tủ giày lấy ra một đôi dép lê màu hồng, động tác rất tự nhiên.

Cậu ta nhìn đến sửng sốt mất một lúc, khẽ vỗ vai Bạch Cảnh Xuyên: "Không phải người yêu cũ của anh đâu nhỉ?" Bạch Cảnh Xuyên dùng tay gõ nhẹ lên trán cậu ta, cậu ta cố hỏi tiếp "Bạn gái?"
"Ban đầu không phải." Bạch Cảnh Xuyên vào nhà theo Triệu Thủy Vô.
Cậu ta ở xoa xoa tóc mái ở trên trán, lẩm bẩm vài câu, đi ở phía sau.
Tuy rằng đằng nào cũng sẽ thấy trang phục chụp ảnh của cô, nhưng Bạch Cảnh Xuyên vẫn đưa cô vào phòng riêng:
"Tôi có thể xem được không?" Bạch Cảnh Xuyên chỉ vào túi quần áo trên tay cô.
Triệu Thủy Vô ngượng ngùng, đem túi giao cho anh.
Anh xem qua một lượt, cầm chiếc váy dài tay lên: "Cũng may không quá sexy, nếu không sẽ khiến thằng nhóc kia sợ hãi".
Lời này nói được.
"Tôi còn chưa đến mức phải phơi bày cơ thể để khơi dậy hứng thú của người khác phái" Triệu Thủy Vô ngoài cười nhưng trong không cười.
"Vậy à?" Anh chất vấn, ban công lần đó xảy ra chuyện gì?
Chỉ cần nhìn vẻ mặt của anh, Triệu Thủy Vô đoán được trong lòng anh muốn nói tới cái gì, liền lấy váy ở trong tay anh nhét trở lại túi: "Đó là chuyện ngoài ý muốn, nhưng vậy mà có ai đó đã muốn chiếc váy ngủ đó đấy".
Cũng tại nhà bên cạnh một tuần rồi không sáng đèn, nên cô nhất thời sơ suất.
"Kỳ thật tôi vốn dĩ không phát hiện ra em" Anh lại nói, "Em có thể quay trở vào nhà và thay quần áo".
"Lười." Cô nhún vai, bắt đầu cởi cúc áo.

"Em không nên để lộ ngực ở trước mặt người đàn ông mà em chỉ mới quen biết vài tiếng đồng hồ" Bạch Cảnh Xuyêm thấy cô không thèm quan tam, nói tiếp "Cho dù người đó là tôi, tôi vẫn là một người đàn ông..."
Cũng sẽ bị dụ dỗ, cũng sẽ bị trêu trọc.
Và loại phản ứng này, không liên quan đến sự rung động, không quan hệ tới bất cứ góc cạnh nào của tình yêu, chỉ đơn giản là vấn đề sinh lý, là thói hư tật xấu của đàn ông.
"Vậy...bây giờ thì sao?"
Triệu Thủy Vô cởi áo sơ mi, quay người đối mặt với anh.
Dây áo của cô là loại hai dây mỏng đan vào nhau, nâng lên bộ ng ực trắng như tuyết, chỉ có bộ phận trọng yếu đã được trang phục che lấp.

Ở nhưng nơi khác, xuyên qua lớp vải mỏng, vẫn có thể nhìn thấy da.
Anh tùy ý dựa vào cửa, nhưng theo bản năng ở một nơi nào đó lại đang đứng rất thẳng.
Triệu Thủy Vô từng bước một đi tới gần anh, cúi đầu liếc qua đũng quần khác thường: "Anh đang muốn thuyết giảng cho tôi?"
"Không phải" Anh lập tức phủ nhận.
Cô khẽ cười lên tiếng, một cái cười không ai giải thích rõ được hàm nghĩa.

Cô cởi chiếc thắt lưng trên eo, váy tụt rơi xuống đất.
Bụng dưới phẳng lì, cặp đùi săn chắc và đường cong của bắp chân thật mềm mại, tất cả đều lọt vào mắt anh.
Triệu Thủy Vô không nhặt váy lên.
Cô bước qua anh, đi vào phòng khách.
Nhưng ngay sau đó, cảm giác vừa mới bị khơi gợi dậy đã biến mất trong trạng thái làm việc nghiêm túc.
Bạch Cảnh Xuyên không ngừng điều chỉnh thông số camera, tìm kiếm góc độ cùng ánh sáng, phối hợp bố cục cho phù hợp nhất.

Cơ thể duyên dáng trên màn ảnh lúc này không khác gì tượng thạch cao.
Giữa chừng, cậu ta cũng lấy máy ảnh ra chụp vài tấm rồi cho Triệu Thủy Vô xem, để cô so sánh tác phẩm của mình và Bạch Cảnh Xuyên: "Nếu chị thích tôi chụp hơn, thì để tôi vào thay anh Bạch chụp cho chị".
Nhưng Triệu Thủy Vô lại không thể nói đồng ý.

Mặc dù tác phẩm của cậu ta cũng rất tốt, phong cách duy mỹ, nhưng nhân vật trong bức ảnh quá bình thường, thứ nổi bật là bầu không khí và phong cách.

Mà Bạch Cảnh Xuyên thì khác, anh đem cô trở thành trung tâm, khiến cô trở lên hấp dẫn mê người.
Anh quá hiểu cách thưởng thức cơ thể phụ nữ, anh càng hiểu cô hơn, anh biết cô hấp dẫn ở đâu và biết nơi nào của cô có khuyết điểm.
Nếu cậu ta đem cô trở thành cô gái xinh đẹp, thì Bạch Cảnh Xuyên lại khiến cô trở thành người phụ nữ quyến rũ.
Chỉ nhìn một cách đơn thuần vào tác phẩm, cô không thể kiên trì chọn cậu ta, chập nhận sự thật này, cậu tiếp tục làm công việc hậu kì.
Cũng không thể như thế này mãi được.
Triệu Thủy Vô vẫn chưa quên chính sự, cô liền tìm một cái cớ nói với cậu ta - người đang đứng bên ngoài quan sát nãy giờ: "Tiểu ca ca, giúp tôi tạo dáng".
"A!" Bỗng nhiên bị gọi, cậu ta biểu tình nghiêm túc, đứng thẳng người, nghĩ một lúc lâu mới mở miệng: "Cánh tay hơi nâng lên chút, bả vai thả lỏng".
"Như vậy?" Triệu Thủy Vô dựa theo cách nói của cậu ta rồi điều chỉnh.
Cậu ta lắc đầu: "Còn kém một chút."
"Như vậy?" Cô tăng lớn biên độ cử động.
"Thêm chút nữa."
Cô thở ra một hơi, yêu cầu tạm dừng chụp ảnh rồi vận động giã xương khớp: "Tạo dáng lâu quá mà vẫn không đúng vị trí, bằng không cậu lại đây giúp tôi tạo dáng đi".
Bạch Cảnh Xuyên buông camera, không biết nghịch cái gì ở màn hình, đối với lời cô nói không phát biểu bất cứ ý kiến gì.
Cậu ta nhìn anh, nhưng lại không nhận được phản hồi.

Cầu cứu vô ích, cậu ta đi vòng quanh phòng khách hai lần, nhưng không tìm được thứ mình muốn, ánh mắt cậu ta sáng lên, cậu chạy vào bếp lấy một chiếc đũa, đặt lên cánh tay của Triệu Thủy Vô, lấy vật này thay thế việc tiếp xúc trực tiếp với cô.

Đạo đức nghề nghiệp của cậu ta thật sự đáng kinh ngạc, Triệu Thủy Vô bị chiếc đũa làm cho trong lòng nguội lạnh.
Bạch Cảnh Xuyên vẫn luôn hướng máy ảnh về phía cô, lúc xa lúc gần, ống kính máy ảnh tối đen như mắt anh..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.