Trò Chơi Địa Ngục

Chương 44: Show ân ái



"Người chơi Dung Âm:

Trò chơi lần này rất đặc biệt, cần do bạn và hai người chơi khác bắt đầu.

Tối nay 12 giờ, cùng với hai người chơi khác đến phòng ngủ 444 tiến hành trò chơi bút tiên. Bạn phải tìm cách lấy được chìa khóa phòng ngủ, đồng thời không thể để cho chuyện này bị phát hiện ngoài người chơi.

Trước mắt trò chơi lần này tổng cộng có sáu người chơi, địa ngục sẽ cho bạn biết thân phận của những người chơi khác.

Chúc bạn chơi vui vẻ."

"Ưm..."

Sau khi Dung Âm đọc xong, cuốn sách này liền xảy ra biến hóa, rất nhanh liền biến thành tác phẩm văn học bình thường. Cô khép sách lại, vừa định đánh thức Ngụy Hiên, thì nghe thấy giọng nói lười biếng của anh.

Giọng nói thấp, có chút mơ màng, mang theo một chút ý cười.

"Tóc của cô làm tôi rất ngứa."

Tóc của Dung Âm rất dài, là tóc quăn đen nhánh xinh đẹp, thoạt nhìn xinh đẹp cực kỳ. Tóc dài rũ xuống trước ngực cô, ngọn tóc đúng lúc rũ xuống trên mặt thanh niên, cọ xát khuôn mặt của anh.

Dung Âm liếc nhìn đồng hồ, bây giờ đã là 11 giờ: "Tôi phải trở về phòng ngủ rồi."

Tình yêu là không phân biệt sớm muộn, chẳng qua bởi vì vấn đề học tập, trước kia yêu đương ở đại học thông thường bị cho là yêu sớm, bị phụ huynh và các giáo viên ra lệnh cấm. Rất nhiều người yêu đương đều là ở thời đại học mới bắt đầu.

Hệ thống thiết bị của trường học này tốt vô cùng, có rất nhiều nơi đều là cảnh tượng hẹn hò kín của tình nhân, là loại nơi chó độc thân bước vào sẽ khóc trở ra.

Rừng cây bạch dương ở ven hồ, là một trong số đó.

Hai người chậm rãi bước đi trong rừng cây bạch dương, dưới chân truyền đến tiếng lá rụng vỡ vụn.

Ánh trăng rất đẹp, xung quanh có rất nhiều sinh viên tình nhân đang anh này em nọ dưới bóng cây, mà Ngụy Hiên và Dung Âm đi song song, không hề có giao lưu ngôn ngữ, càng đừng nói là tiếp xúc thân thể.

Sau khi trở thành người chơi, tự nhiên không thể giống như lúc làm Kẻ thu gặt tự do tự tại như vậy.

Vì không muốn gây sự chú ý, đường đao bị Ngụy Hiên thu vào trong ý thức, áo đen trên người anh cũng được đổi thành sơ mi thoải mái màu đen cộng với quần jean.

Ngụy Hiên cầm quen đường đao rồi, trong tay không có thứ gì để nắm, anh luôn cảm thấy toàn thân khó chịu.

Anh nhìn trái rồi nhìn phải, cuối cùng liếc tới cổ tay trắng nõn rũ xuống bên người của Dung Âm.

Ngụy Hiên: Đột nhiên mình có một suy nghĩ to gan.

Anh nhìn xung quanh, phát hiện các nam sinh nữ sinh bên cạnh đều có đôi có cặp, hoặc là nắm tay, hoặc là ôm chặt nhau, đầu lưỡi điên cuồng vung vẫy đôi môi của đối phương, vô cùng kỳ dị.

Anh híp mắt quan sát bọn họ, ánh mắt rơi lên người một đôi tình nhân cách đó không xa.

Hai người bọn họ đi song song, nam sinh rất tự nhiên giơ ngón tay, chạm vào cổ tay của nữ sinh, sau đó ngón tay hướng xuống, hoàn toàn nắm lấy tay của nữ sinh. Nữ sinh cảm giác được tay bị nắm, không biết tại sao khẽ cúi đầu xuống, khuôn mặt đỏ lên.

Ngụy Hiên nghiêng đầu, không hiểu nguyên do.

Tất cả mọi người nhìn thấy anh, mặt đều là càng biến càng trắng, anh còn cho là đó là quy luật tự nhiên chứ.

Thì ra mặt của con người còn có thể biến đỏ?

Ngụy Hiên thu ánh mắt lại, nhìn Dung Âm đi bên cạnh.

Biểu cảm của tiểu cô nương này luôn là nhàn nhạt, sắc mặt cũng đều trắng nõn trong suốt như tuyết, nếu như mặt của cô cũng có thể biến thành màu đỏ nhàn nhạt...

Chắc hẳn chính là dáng vẻ máu tươi bắn lên tuyết trắng, trước kia lúc anh ở trong cảnh tượng băng tuyết đuổi theo chém người chơi, nhìn thấy qua rất nhiều lần, đó thật đúng là đẹp vô cùng.

Ngụy Hiên nhếch khóe miệng, giơ ngón tay, đầu ngón tay chạm vào làn da lạnh của thiếu nữ.

Đi trong rừng cây bạch dương, Dung Âm luôn có thể nhận được rất nhiều ánh mắt nhìn chăm chú, những ánh mắt đó rơi lên khuôn mặt cô, quanh đi quẩn lại, lại chuyển lên khuôn mặt của Ngụy Hiên.

Dung Âm sắc mặt không đổi, chân mày hơi nhíu lại.

Bọn họ quá gây sự chú ý rồi.

Là bởi vì tướng mạo của Ngụy Hiên quá thu hút sự chú ý sao?

Hay là bởi vì cách bọn họ ở chung quá mức nhạt nhẽo, không ăn khớp với đây?

Ngay khi Dung Âm vừa đi vừa suy nghĩ, bỗng nhiên cô cảm giác được xúc cảm của đầu ngón tay ấm áp đến có chút nóng rực, lòng bàn tay có vết chai của thanh niên bao phủ trên mu bàn tay của cô, có chút ngứa.

Anh cũng ý thức được vấn đề này sao.

Dung Âm nhìn thoáng qua xung quanh, rất tự nhiên mà đưa tay ra, nắm lấy tay của anh. Lòng bàn tay hơi lạnh của cô đối lập với lòng bàn tay ấm áp của anh, hai người đều có thể cảm nhận được nhiệt độ của nhau.

Thân thể của thanh niên bỗng nhiên cứng đờ.

Cảm giác được sự cứng ngắc của anh, Dung Âm quay đầu lại. Ngụy Hiên ngơ ngẩn đứng tại chỗ, con mắt màu vàng nhạt nhìn chằm chằm tay nắm nhau của bọn họ, sắc mặt có chút kỳ quái.

"Anh sao vậy?"

Làn da của thanh niên vốn là trắng ngần, không biết tại sao, màu máu trên mặt anh dường như tập trung toàn bộ trên vành tai. Vành tai đỏ, tôn lên màu da càng thêm nổi bật, giống như là quả lựu mới hái.

Nhìn theo ánh mắt của anh, Dung Âm mím môi: "Anh không thích người khác chạm vào anh sao?"

Người trong địa ngục đều có quá khứ đen tối và tội nghiệt máu tươi đầy tay, quá khứ bị máu nhuộm qua của Dung Âm, cô sẽ không nói rõ với người khác, chỉ có cô biết đó là mức độ gì.

Quá khứ của Kẻ thu gặt chỉ sẽ đen tối hơn cả cô.

Anh đã từng trải qua những gì?

Dung Âm rũ mi mắt xuống, buông tay ra, nhưng lại bị thanh niên nắm chặt lại.

Ngụy Hiên nắm tay cô, giọng nói có chút khàn: "Không có, tiếp tục đi."

Bây giờ là buổi tối mùa hè, thời tiết ở đây rất tốt, buổi tối cũng không đặc biệt khô nóng, gió rất mềm mại, có chút ấm áp, rất thích hợp tản bộ ở bên ngoài.

Cho dù là vào mùa đông, cũng có rất nhiều tình nhân sẽ ân ái dưới lầu phòng ngủ nữ sinh, càng đừng nói tới là loại thời tiết thoải mái này.

Rất nhiều tình nhân đều đứng bên cạnh luống hoa thân mật, nữ sinh đứng trên mép luống hoa, nam sinh đứng dưới mặt đất, hôn nhau, ôm nhau, còn có thể show chênh lệch thân cao.

"Nói với anh một chút về tình huống hiện tại."

Đi tới dưới lầu phòng ngủ, Ngụy Hiên bắt chước đặt Dung Âm lên mép luống hoa.

Những nam sinh khác đều biết cẩn thận dè dặt bảo vệ bạn gái, hoặc là ôm eo, hoặc là nâng cánh tay nhẹ nhàng đặt lên, mà anh là xách Dung Âm đặt lên trên.

"..."

Các tình nhân bên cạnh đều kinh ngạc.

So với những người quan sát, Dung Âm ngược lại bình tĩnh rất nhiều.

Sau khi được thanh niên đặt lên mép luống hoa, cô chỉnh sửa lại cổ áo, mở miệng nói: "Chắc hẳn anh nhớ phòng ngủ của mình ở đâu, phòng ngủ nam sinh là phòng hai người, bạn cùng phòng của anh nói không chừng cũng là người chơi, nhìn xem họ xuất sắc ở chỗ nào."

"Nơi này là trường học, không thể tùy tiện giết người, nếu không thì anh sẽ bị đưa vào trong cục cảnh sát. Nếu như muốn đánh người, trước tiên phải suy nghĩ có chắc chắn đè được chuyện này xuống không, đừng có ảnh hướng trò chơi vượt ải."

Dung Âm chỉnh xong cổ áo, ngẩng đầu, phát hiện thanh niên căn bản không có đang nghe.

Chú ý tới ánh mắt của cô, Ngụy Hiên mới cúi đầu xuống: "Thính lực của tôi không tồi, yên tâm, đều nhớ hết rồi."

Dung Âm nhìn theo phương hướng của anh, phát hiện có một đôi tình nhân đang ôm chặt nhau điên cuồng gặm đối phương.

Nữ sinh ngược lại thì không có gì đặc biệt, nam sinh đó ăn mặc vô cùng thần bí. Một thân áo đen, quần áo kèm theo mũ trùm, toàn bộ che khuất kiểu tóc, trên mặt còn đeo khẩu trang đen.

Nhưng mà bây giờ anh đang gặm đến quên hết tất cả, khẩu trang treo ở trên tai phải, giống như lá cờ lắc lư theo gió.

Không buồn không lo.

Hiện tượng này ở trong đại học cũng không phải chưa thấy qua, Dung Âm thu ánh mắt lại, nói với Ngụy Hiên: "Phòng ngủ của trường đại học sẽ có giờ cấm cửa, buổi tối tôi phải đi chơi bút tiên, chắc sẽ không có cơ hội gặp mặt."

Ngụy Hiên nhếch môi, cúi đầu nói: "Trước kia không có tiếp xúc qua, nhưng chỉ cần là kiến thức mà trò chơi cần, địa ngục đều sẽ truyền cho tôi, tôi rất nhanh sẽ có thể hiểu rõ."

Dung Âm ngẩng đầu lên, yên tĩnh nhìn anh mà không nói.

Ngụy Hiên: "..."

"Yên tâm, tôi học rất nhanh."

Dung Âm nghiêng đầu, nghiêm túc mà nghi hoặc nói: "Tiếng anh của anh?"

"Cái đó không tính là kiến thức có được không!"

Ngụy Hiên nhíu mày lại, biểu cảm trở nên cực kỳ hung dữ.

Dung Âm nghiêng đầu suy nghĩ chốc lát, cảm thấy anh nói có lý: "Ừm, tôi biết rồi."

Cô xoay người đi về phía phòng ngủ, đầu cũng không quay lại mà vẫy tay: "Tôi phải trở về phòng ngủ nghỉ ngơi rồi, chúng ta sẽ gặp lại vào ngày mai, hãy nhớ chung sống với bạn cùng phòng thật tốt, cố gắng đừng có đánh nhau..."

Cô còn chưa nói xong, liền bị Ngụy Hiên nắm vai lại, sức lực anh dùng rất khéo léo, cô còn chưa kịp phản ứng lại, cả người liền đã chủ động xoay người nhào vào trong lòng của anh.

Khi khuôn mặt đụng vào lồng ngực của thanh niên, Dung Âm có chút giật mình, cô vừa định tách khoảng cách của bọn họ ra, thì đỉnh đầu lại truyền đến cảm giác quen thuộc --- Anh lại đang vò tóc của cô rồi.

"Cô sắp làm tôi tức chết rồi."

Ngụy Hiên cúi đầu xuống, hung hăng ôm chặt Dung Âm. Cằm đặt trên đỉnh đầu của cô, mùi hương thoang thoảng trên người cô quanh quẩn xung quanh của anh, màu máu nổi lên từ đáy mắt mới dần dần tản ra.

Anh hung dữ mà nghiến răng: "Cô nhìn không ra thực ra tôi rất thông minh, IQ vô cùng cao sao?"

Dung Âm: "..."

Xung quanh đều là tình nhân ngọt ngào hạnh phúc, bọn họ làm như thế cũng được xem là bình thường, Dung Âm rũ mi mắt xuống, không có vội vã tránh thoát nữa, mà là nhẹ giọng nói: "Ngụy Hiên, tôi phải trở về phòng ngủ rồi."

Ngụy Hiên.

Trước giờ không có ai kêu tên của anh, bao gồm cả bản thân anh.

Ngụy Hiên nhướn mày, buông tay ra.

Dung Âm lui về sau hai bước, rời khỏi cái ôm của anh, biểu cảm của cô nhàn nhạt, vô cùng tự nhiên, giống như không có chuyện gì xảy ra: "Hẹn gặp lại vào ngày mai."

Ngụy Hiên nhìn chăm chú cô đi vào cửa lớn ký túc xá, xoay người lại, chậm rãi đi về phía tiểu ca áo đen vô cùng thanh tú vừa rồi. Nữ sinh đó nhìn thấy anh đi qua đây, đang muốn nói gì, bỗng nhiên đối mặt với ánh mắt của anh.

Đều nói trên người sát nhân có khí chất khiến người khác sợ hãi. Không biết có phải do khí chất của Ngụy Hiên có tác dụng rồi không, nữ sinh nhất thời sắc mặt trắng bệch, có chút sợ hãi mà chạy về ký túc xá.

Vợ chồng vốn là cùng chim rừng, tai nạn ập xuống mỗi người mỗi bay, đừng nói chi là tình nhân.

Bạn gái chạy rồi, tiểu ca áo đen run lẩy bẩy mà xoay người lại, đối diện với nụ cười rực rỡ của Ngụy Hiên.

"Anh rất thông minh, anh từng gặp qua những Kẻ thu gặt khác, hơn nữa đã từng chạy thoát khỏi dưới tay của bọn họ, cho nên khi nhìn thấy tôi, anh sẽ có một loại cảm giác quen thuộc rợn cả tóc gáy có đúng không?"

Ngụy Hiên tự nhiên mà khoác lên vai của tiểu ca áo đen, giống như hai anh em mà dẫn anh ta đi về phía ký túc xa nam sinh: "Đừng sợ, bây giờ tôi cũng là người chơi rồi, sẽ không tuỳ tiện làm gì cậu."

"Cho nên, chúng ta đi thôi, người chơi nhỏ thân yêu."

Tiểu ca áo đen nhìn tay khoác lên vai của Ngụy Hiên, sắp muốn khóc rồi.

...

Dung Âm đi vào cửa lớn của ký túc xá, quan sát một chút bố trí của lầu ký túc xá.

Vào cửa là đại sảnh của ký túc xá. Bên tay trái là một dãy chỗ ngồi, để các nữ sinh chờ shipper hay là phụ huynh đến ngồi, bên tay phải là cái quầy, bên quầy có bác và dì đang ngồi trông cửa.

Vì bảo đảm an toàn của các sinh viên, trường học quản lý vô cùng nghiêm khắc với việc dùng điện, ngoại trừ dây sạc pin điện thoại và đèn bàn, hầu như không được dùng bất kỳ thiết bị điện nào, người vi phạm sẽ bị tịch thu.

Ngược lại, thiết bị trong lầu ký túc xá vô cùng đầy đủ.

Tầng một có máy sấy tóc, lò vi sóng, bàn ủi điện, dụng cụ uốn tóc vân vân, còn có siêu thị chuyên môn phục vụ cho các nữ sinh, các loại thứ nữ sinh có thể cần đều sẽ nhập hàng, ngay cả dây cột tóc và kẹp tóc đều có để bán, giá cả cũng tương đối rẻ.

Dung Âm đi dạo một chút trong siêu thị, mua một lon cà phê, đi tới quầy.

Bây giờ đã là đêm khuya rồi, nữ sinh đi lại trong đại sảnh không nhiều, Dung Âm cầm cà phê đi tới quầy, nói với bác trông cửa phía sau: "Thật ngại quá, cháu quên mang chìa khóa phòng rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.