Trò Chơi Định Mệnh

Chương 27: Chương 27: Sự Thật Phơi Bày - 1




Thông báo từ chương này trở đi, truyện chính thức bước vào cao trào của truyện =))
- My à bồ lẫn rồi sao? mình và anh mình đều họ Dương hết mà.
Rắc. . . Rắc. . . Xoảng.
Niềm tin vỡ tan rồi, tất cả đã vỡ tan rồi 3 chữ "Dương Thiên Khánh" làm vỡ nát niềm tin mà cô đặt cho anh. Tim cô như vỡ vụn theo cái tên đó, hàng ngàn con dao cứ đâm thẳng vào tim rồi cắt tim cô ra từng mảnh, chẳng chừa,1 mảnh lành lặng nào cả.

Đôi môi anh đào nhấp nháy như muốn nói gì đó mà chẳng thành lời. Bỗng cánh cửa mở ra, dáng người cao lớn, thân quen bước vào. Theo phản xạ đôi mắt cô nhìn về hướng đó, đôi đồng tử đen láy như biển đêm nhìn cô. Giây phút họ nhìn nhau ở khoảng cách rất gần như họ lại có cảm giác mình ở ra xa nhau.
Cô giận quá hoá run, bàn tay đang siết thành nấm đấm của cô cũng bất giác run theo khi thấy Khánh. Hô hấp cô khó khăn hơn, bụng cô đau nhói như có ai đó đang đạp cô. Gương mặt trắng bệch, đôi mắt đầy vẻ oán trách vẫn không rời khỏi Khánh. Môi cô tái nhợt dần, có lẽ giấu một cái họ đối với người khác quá bình thường nhưng đối với một người con gái có quá khứ đau khổ và lòng ôm nhiều thù hận như cô có lẽ là cú shock rất lớn. Bởi cô đặt rất nhiều niềm tin vào Khánh, cô tin Khánh là người đàn ông duy nhất ngoài anh cô ra sẽ không lừa dối cô nhưng bây giờ. . .
My như không trụ nỗi cú shock này nên mọi thứ dần mờ đi trong mắt cô và tắt lịm như niềm tin của cô đối với Thiên Khánh như bây giờ.
Tại bệnh viện
My tỉnh lại thì đã thấy mình nằm trên chiếc giường của căn phòng trắng xoá. Bầu trời bên ngoài cũng âm u như đôi mắt của cô bây giờ. Bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của cô được một bàn tay to lớn ấm áp kia nắm chặt lấy. Cô nhìn qua thấy chủ nhân đôi bàn tay ấy liền lạnh lùng rút lại, lôi điện cũng xoẹt qua, vang lên một tiếng nổi âm trời.
Đôi mắt màu hổ phách ấy nhìn khuôn mặt trắng bệch yếu ớt của cô hiện lên một tia xót xa.
Cây kim trong bọc cũng có ngày lộ ra. Chuyện anh họ Dương cũng không thể giấu cô mãi được cô đã lớn rồi, cô đã 24t rồi không còn bé nữa. Dù sao cô cũng biết mang họ Dương rồi anh cũng không giấu cô làm chi nữa nhưng anh cũng phải biết nguyên nhân, vì sao cô lại ghét người mang họ Dương. Khi anh định mở miệng cấy tiếng hỏi thì thấy những giọt nước mắt nóng hỏi trên mắt cô rơi xuống, cô ngồi dậy thì tay anh vừa chạm vào người cô thì cô lạnh lùng phủi tay anh xuống miệng còn nó nói một câu hờ hững "Đừng chạm vào người tôi". Nên anh chỉ còn cách im lặng nhìn cô.
- Tại sao? Anh lại lựa gạt tôi, bao nhiêu lâu nay tôi tin tưởng anh đặt niềm tin vào anh tin anh không giống như những người đàn ông khác lựa gạt tôi nhưng giờ thì sao. Anh chẳng khác gì lũ đàn ông kia, chẳng khác gì cha tôi khi ông ấy lừa gạt tôi và mẹ tôi có người phụ nữ khác ở bên ngoài. Tại sao vậy? Anh nói đi? Trả lời đi chứ? Người nhà họ Dương mấy người đứng mang vẻ thanh cao ở ngoài nữa, tôi kinh tởm lắm rồi._ Lời My từ lạnh lùng sang kích động. Nhìn vẻ mặt của cô hình như bất kể ai đều mang họ Dương cô đều không có thiện cảm cho lắm.

Ga niệm bị cô nắm chặt đến nhăn lại, hô hấp cô dồn dập như một người bị bệnh suyễn, khi bệnh tái phát. Khánh xót xa khi thấy cô như vậy. Anh lại tính lên tiếng giải thích thì My chợt ôm bụng, bụng cô lại quặn đau. Rốt cuộc, bụng cô cúa gì hay bị gì mà đau như thế? Không chỉ có ngày hôm nay mà dạo gần đây hay như thế xảy ra với cô. Cô cần một đáp án cho biết cô đang bị gì??? Thì đúng lúc đó bác sĩ và y tá đi vào.
- Người nhà sao lại để bệnh nhân kích động như vậy? Bệnh nhân đang mang thai trong người sức khoẻ rất yếu. Để bệnh nhân kích động như thế không tốt cho thai nhi ở trong bụng._ Lời y tá nói như đang trách Khánh, trách anh là chồng mà không biết chăm sóc vợ.
Đương nhiên nghe câu đó của y tá cả Khánh và My đều bất ngờ. My tưởng mình nghe lầm nên hỏi lại. Lần này y tá thay bác sĩ trả lời.
- Cô đã mang thai được 2 tháng rồi, hiện phôi thai phát triển rất tốt như tránh chuyện không hay xảy ra, cô nên bình tĩnh, ít kích động và ăn nhiều chất dinh dưỡng vào.
Khánh không kìm nổi bất ngờ nhìn My. Bác sĩ tới thông báo bệnh án rồi đi.
- Diễm My đứa bé. . .

- Nó không phải con, nó không liên quan đến nhà họ Dương mấy người._ My lại kích động và cắt ngang lời nói của anh.
Khánh nhìn My bằng cặp mắt thương hại. My lại bị kích động thật ra anh định hỏi "đứa bé này là con của em với ai" chứ trong đầu anh không hề nghĩ là con của anh. Bởi anh và cô chưa có chuyện gì xảy ra thì tỉ lệ anh là cha đứa bé trong bụng hoàn toàn thấp nhưng anh vẫn hoài nghi rốt cuộc cha đứa bé là ai. Trong đầu anh đang nghi ngờ không ai khác là Thiện, ngoài anh ra thì My chỉ thân với Thiện nhất thôi, nếu không thì là một người khác nữa. Tuy nghĩ vậy nhưng lòng anh không khỏi đau, nếu đứa bé không có cha thì anh sẽ làm một tên ngốc nhận đứa bé làm con của mình. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ đơn phương của anh, chủ yếu là ở My. Khác với vẻ đau xót của anh thì lòng My rất thoả mãn, cô đã chờ ngày này lâu rồi cuối cùng đã đến. Không thể đợi thêm nữa, cô phải thực hiện việc đó thôi. Cô định đặt chân xuống giường thì Khánh giữ cô lại, không cho cô đi bởi sức khoẻ cô còn rất yếu. Đáp lại tấm lòng tốt và chân thành của anh là những lời chua chát và cay độc của cô giành cho anh, có lẽ cô đã quên điều này. Khánh là người cực kì có sức chịu đựng và nhẫn nại cao nhất nên dù cô nói anh tệ bạt hay chưởi anh như thế nào anh cũng không tức giận đáp lại. Thay vào đó là lắng nghe tất cả, anh biết My đang giấu một điều gì đó rất lâu trong lòng mà bấy lâu nay vẫn không chịu nói ra. Coi như hôm nay anh phá bỏ quy tắc làm người của mình trở thành một tên ngốc nghe cô chưởi mắng.
Về phần My, thấy anh im lặng không nói gì thì cô nhận ra lời cô không làm gì được anh nên đành im lặng. Khi cô vừa im lặng thì cũng đến lúc điện thoại Khánh đổ chuông. Khánh lấy ra xem rồi nhìn cô một hồi do dự anh mới nghe máy và đi chỗ khác. Không bỏ cơ hội, thấy Khánh vừa đi chỗ khác cô liền xuống giường và chạy nhanh ra ngoài. Khánh phát hiện ra đuổi theo nhưng không tìm được My. Anh chạy từng nơi trong bệnh viện tìm cô nhưng không thấy.
My chạy ngang qua phòng khám thì dừng lại vào trong lấy gì đó rồi trở ra, điện thoại ột ai đó tên là David. Nói với anh ta điều gì đó thì khi cô ra trước cổng bệnh viện liền có một chiếc ôtô 4 chỗ màu đen sang trọng dừng trước một cô. Lúc cô lên xe là Khánh vừa chạy ra cổng, khi anh chạy tới cũng là lúc chiếc xe kia đã chở My đi. Anh vội vào bãi đậu xe, lấy xe đuổi theo.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.