TRÒ CHƠI ĐỘC LẬP 30330 (INDIE GAME 30330)
NO.1043: VÀ RỒI CHẲNG CÒN AI
CHƯƠNG 17: KẺ NGỤY TRANG
Wattpad: ssongrbb
Sau khi thẩm phán A4498 đọc xong câu hỏi thì không nói gì nữa, cát mịn trong đồng hồ giữa không trung thấp xuống thêm một chút, suy nghĩ của Trình Mạch nhanh chóng xoay chuyển.
Lưu Huệ đã từng nói rằng sau khi vào game, ngoại hình của mọi người sẽ thay đổi để ngăn chăn việc người khác tìm cách trả thù ở thế giới bên ngoài. Việc thay đổi ngoại hình đơn giản như thế hẳn là loại "ngụy trang được hệ thống cho phép" mà thẩm phán nhắc tới, chứ không phải là "ngụy trang đặc biệt".
Chỉ từ yếu tố "ngụy trang đặc biệt", Trình Mạch không thể suy ra được bất kỳ thông tin hữu ích nào, hiểu biết của anh về trò chơi này quá ít, giờ anh chỉ có thể suy đoán chung chung từ lời nói của những người khác trước đây.
Tuy nhiên, gã thẩm phán cũng đưa ra một gợi ý quan trọng: "Người chơi này đã trực tiếp gây ra cái chết của một người chơi khác".
Ngoài anh ra, bốn người còn lại là Tần Sở Hà, Trâu Tinh Tinh, Quả Quả và Từ Thanh. Nếu trạng thái ngủ vĩnh cửu của Thiến Thiến được coi là cái chết, thì năm người đã chết là Hạ Khải, Thiến Thiến (ngủ vĩnh viễn), Ngụy Quốc Cường, Tây Tây và Lưu Huệ.
Trước tiên cứ phân tích cái chết của năm người này đã.
Hạ Khải chết vì đứa bé bò ra khỏi cổ họng mình. Ở thời điểm đó, từng hành động của tất cả mọi người đều không có chỗ nào để che giấu, không ai có thể động tay động chân đến đồ ăn của anh ta, điều này cho thấy cái chết của Hạ Khải là quyết định của hệ thống và hoàn toàn không liên quan gì đến những người khác.
Trạng thái ngủ vĩnh viễn của Thiến Thiến quả thật là do Tây Tây gây ra, chính Tây Tây cũng đích thân thừa nhận điều này. Nhưng Tây Tây đã chết ở ải thứ tư, nên bốn người ở đây cũng không thể liên quan gì đến chuyện đó.
Tính ra thì nguyên nhân cái chết của Ngụy Quốc Cường lại khá kỳ lạ. Khi họ lao đến gốc cây chính bên ngoài căn nhà, Ngụy Quốc Cường đã trở thành một bãi thịt nát dưới lưỡi rìu, trước đó bọn họ không hề nghe thấy bất kỳ tiếng giãy dụa hay kêu cứu nào. Quỷ dị nhất là chiếc rìu không ai điều khiển nhưng vẫn tự chém xuống, rõ ràng Từ Thanh cùng nhóm với hắn đã bị dọa sợ mất mật. Từ Thanh là người lớn tuổi nhất trong đoàn, nếu ở thế giới thực thì khi đi ra ngoài chắc chắn sẽ được người ta nhường chỗ, còn Ngụy Quốc Cường vẫn trong thời kỳ tráng niên. Khách quan mà nói, cho dù Từ Thanh có muốn làm gì Ngụy Quốc Cường, thì cũng không bao giờ có chuyện với thể lực cách xa như vậy mà Ngụy Quốc Cường lại bỏ mạng mà không kịp kêu cứu chút nào như thế cả.
Tây Tây chết vì bị ký hiệu do chặt cây sai cách. Trâu Tinh Tinh, người cùng nhóm với cô bé có vẻ là người đáng ngờ nhất, nhưng Trâu Tinh Tinh cũng bị ký hiệu giống hệt như vậy trong ải đó. Chưa tính đến chuyện chiếu theo tính cách luôn cẩn thận kia thì cô ấy có chấp nhận làm ra một việc có độ rủi ro cao như thế không, nếu thực sự tất cả chỉ là cố ý, thì lúc ấy cô ấy chắc chắn sẽ chen vào đường hầm trước những người khác để đảm bảo mình hoàn toàn không thể bị thương. Nhưng thực tế là cô ấy và Tây Tây là hai người cuối cùng chui xuống hầm.
Cái chết của Lưu Huệ là không đủ rõ ràng nhất. Nếu những người khác đều nhìn thấy chiếc rìu chém chết Ngụy Quốc Cường, thì nguyên nhân cái chết của Lưu Huệ chỉ hoàn toàn dựa theo lời kể của Quả Quả. Anh và Tần Sở Hà chỉ nhìn thấy thi thể của Lưu Huệ, mà chuyện cô ấy chết như thế nào thì chỉ nghe được từ lời nói miệng. Trước kia Quả Quả rất chán ghét Lưu Huệ, tại sao ngay sau khi nhìn thấy thi thể của Lưu Huệ, cô bé lại phô bày sự bi thương? Đó là cảm xúc thật, hay chỉ là một sự lấp liếm vụng về?
Trong bốn người, cô bé ngây thơ trong sáng ấy lại đáng ngờ nhất.
Biểu hiện của cả Từ Thanh và Quả Quả đều rất bất thường, nhưng Trình Mạch chỉ có thể chọn một trong hai. Anh hơi do dự, trước khi cát trong đồng hồ sắp cạn, anh nói:
"Tôi chọn Quả Quả."
Không khí lặng yên vài giây.
"Thật đáng tiếc, bạn trả lời sai rồi." Giọng nói lạnh lùng của thẩm phán A4498 phát ra từ loa điện, giờ phút này dường như nhiệt độ trong toàn bộ không gian đã giảm xuống mười độ vì lời nói của gã, "Kích hoạt phòng xử án số 21460, quy trình trừng phạt: "tuyết rơi"."
Từng luồng khí lạnh sâu thẳm tràn vào khắp không gian, đồng thời trên đỉnh đầu trắng tinh đột nhiên rơi xuống hàng loạt những bông tuyết băng giá, khiến Trình Mạch gần như lập tức cảm thấy máu khắp người như đông cứng lại. Hóa ra hình phạt của ải này là khiến anh lạnh chết tươi trong không gian không kẽ hở này.
Đột nhiên một tia sáng màu bạc bay ra từ trên trán anh, tiếng hệ thống nhắc nhở lại vang lên:
"Hệ thống nhắc nhở, người chơi [Lý Hoa] có Quyền được miễn, người chơi muốn sử dụng quyền lợi hay chuyển giao cho người khác?"
Có ngu mới không dùng. Trình Mạch hít một hơi, cắn răng nói: "Sử dụng Quyền được miễn".
"Sử dụng [Quyền được miễn] thành công, triệt tiêu một lần tử vong, người chơi [Lý Hoa] tiếp tục trò chơi."
Khí lạnh và bông tuyết tiếp tục điên cuồng ùa vào phòng như thể được nhấn nút tua nhanh, thế nhưng Trình Mạch lại không cảm thấy chút lạnh lẽo nào nữa. Tia sáng màu bạc bao phủ quanh cơ thể anh tạo thành một lớp bảo vệ, giúp anh hít thở và giữ ấm ngay cả khi bị không gian bị băng tuyết lấp đầy.
Một lúc sau, âm thanh cuối cùng của thẩm phán A4489 lại lần nữa vang lên:
"Quy trình trừng phạt "tuyết rơi" đã được thi hành, phòng xử án 21460 giải thể."
Không gian màu trắng biến mất, Trình Mạch nhìn thấy bốn người còn lại đang đứng bên ngoài.
"Chậm quá đấy." Trâu Tinh Tinh khoanh tay phàn nàn liếc nhìn anh.
"Ra rồi à?" Tần Sở Hà không chút sốt ruột, đi tới phủi vài bông tuyết còn đọng lại trên bờ vai anh, "Cậu dùng Quyền miễn dịch đúng không?"
"Ồ? Sao anh biết?" Trình Mạch kinh ngạc hỏi.
"Bởi vì thiết lập của ải này là nếu cả bốn người còn lại đoán đúng kẻ ngụy trang, thì kẻ ngụy trang sẽ chết, nếu không thì người đoán sai sẽ chết". Từ Thanh nói, "Mà không ai trong năm người chúng ta chết cả, tức là chỉ có một người đoán sai, và người đoán sai sử dụng quyền được miễn".
"Tại sao tôi không biết thiết lập này?" Trình Mạch ngạc nhiên nhìn ông, anh chắc chắn một trăm phần trăm là gã thẩm phán kia chưa từng nhắc đến điều kiện này.
"Chỉ bản thân kẻ ngụy trang mới có thể nghe được thiết lập này. Dù sao hắn cũng chẳng cần làm gì, chỉ việc ngồi đợi là được rồi." Tần Sở Hà lạnh lùng nhìn Từ Thanh, "Tôi nói đúng chứ, người chơi cấp cao?"
Từ Thanh yên lặng nhìn Tần Sở Hà rồi đột nhiên nhếch miệng cười. Nụ cười của ông ta thiếu đứng đắn vô cùng, hoàn toàn khác hẳn hình tượng một ông lão già nua.
Từ Thanh giơ tay lên, búng ngón tay "tách" một cái rất thanh thúy.
"Đạo cụ cao cấp [Ngụy trang]: giải trừ."
Luồng sáng đỏ bao trùm lấy ông ta, sau khi ánh sáng tan biến, một chàng trai trẻ diện mạo âm nhu* xuất hiện trước mặt họ.
*chắc kiểu hơi mềm mại
"Có rất ít người chơi biết được sự tồn tại của đạo cụ cao cấp trong trò chơi này ..." Một "Từ Thanh" mới toanh không hoảng sợ chút nào khi bị bại lộ, ngược lại còn rất có hứng thú quan sát Tần Sở Hà, "Anh chơi trò này được bao lâu rồi thế?"
Tần Sở Hà quay đầu, không có chút ý định tiếp lời, đơn giản trực tiếp coi Từ Thanh như không khí.
"Tại sao tôi chưa từng nghe nói trò chơi này có đạo cụ cao cấp? Không phải tất cả vật phẩm thu được trong phó bản đều là đạo cụ bình thường sao?" Trâu Tinh Tinh cau mày hỏi, rõ ràng chuyện này đang nằm ngoài sự hiểu biết của cô.
"Đạo cụ cấp cao khác với những đạo cụ thông thường ẩn trong game, người chơi có thể mang nó vào các phó bản khác nhau. Đạo cụ thông thường trong phó bản nào chỉ có thể sử dụng trong phó bản đó, và hầu hết chúng sẽ vô dụng chỉ sau một lần sử dụng. Tuy nhiên, các đạo cụ cấp cao được ràng buộc với người chơi và được sử dụng lơn hơn hoặc bằng một lần, nó còn có thể được sử dụng nhiều lần trong các phó bản khác nhau." Quả Quả nghiêm mặt đáp, "Mỗi lần vượt qua phó bản, ngoài số điểm tương ứng, hệ thống sẽ mặc nhiên xác định giá trị thành tích của người chơi. Khi giá trị thành tích đạt đến một mức độ nhất định, nó sẽ được hiển thị cho người chơi, đồng thời mở khóa chức năng "Cửa hàng bí ẩn"."
""Cửa hàng bí ẩn" sử dụng giá trị thành tích làm tiền giao dịch, mà các đạo cụ cao cấp sẽ chỉ từ đây mà ra. Bởi vì cần phải tích lũy một giá trị thành tích rất cao mới có thể mở khóa "Cửa hàng bí ẩn", cho nên người chơi có được đạo cụ cao cấp trong trò này rất ít, những người như vậy được gọi là "người chơi cấp cao"."
"...... biết chi tiết như này, em không phải là một cô bé con đơn giản đâu nha". Từ Thanh liếc nhìn Quả Quả, nheo mắt mỉm cười, "Ngoại trừ anh trai sử dụng Quyền được miễn này, cả ba người đều đoán ra tôi là kẻ gϊếŧ người đang ẩn nấp, nếu không phiền thì có thể hỏi rằng tôi đã lộ ra sơ hở ở đâu không?"
"Tôi hoàn toàn đoán mò thôi." Trâu Tinh Tinh lắc đầu. Lượng thông tin cô vừa nhận được rõ ràng là hơi lớn, dường như cô cũng không muốn tham gia vào đề tài này nữa.
"Với em thì đơn giản lắm". Quả Quả nhún vai, tuy sắc mặt trắng bệch, thế nhưng biểu cảm vẫn lạnh lẽo như trước, "Người đáng nghi nhất là anh và em, và em biết rằng em không phải là kẻ gϊếŧ người."
"Còn anh thì sao?" Từ Thanh nhìn Tần Sở Hà đang khoanh tay đứng ở một bên, "Tôi đã cố ý tránh tiếp xúc với anh, trên lý thuyết số lần trao đổi của chúng ta cũng gần như tối thiểu, làm thế nào mà anh vẫn phát hiện ra?"
Đây cũng là chuyện mà Trình Mạch muốn biết, anh nhìn Tần Sở Hà, hơi tò mò không biết hắn đã suy luận thế nào.
Thoạt nhìn Tần Sở Hà vẫn có vẻ không muốn trả lời, nhưng ánh mắt hắn đột nhiên buông lỏng sau nhìn thấy Trình Mạch, sau đó trầm giọng nói:
"Đầu tiên là vẻ ngoài của cậu. Chúng ta đều biết tuy rằng hoàn toàn có thể tự cài đặt những ngoại hình khác nhau trong phó bản, thế nhưng thể chất của người chơi cũng sẽ bị ảnh hưởng bới yếu tố ngoại hình. Ví dụ như cài đặt thành một đứa trẻ thì có thể sở hữu thân hình nhỏ nhắn, trong một số hoàn cảnh nhất định sẽ dễ dàng chạy trốn hơn. So sánh với nó thì hình thể của người già chỉ có thể đạt được sức mạnh và tốc độ di chuyển ở mức trung bình. Tôi không nghĩ ra trong trò chơi này sẽ có người chơi nào thiết lập ngoại hình của anh ta giống một ông già, trừ khi tên đó cố tình làm vậy".
"Ngụy Quốc Cường chết rất kỳ lạ. Tuy là tất cả chúng tôi đều nhìn thấy cái rìu đang tự di chuyển, thế nhưng kể cả khi cái rìu kia thật sự chém chết Ngụy Quốc Cường, nó cũng khó mà khiến một người lớn đang sống sờ sờ như vậy bay màu mà chưa kịp kêu lên câu cầu cứu nào. Nhưng thật sự là chúng tôi ngồi trong nhà không hề nghe thấy một tiếng động nào cả". Tần Sở Hà phân tích rất mạch lạc, "Ngay lúc đó tôi đã nghĩ là, cái người bên cạnh hắn có phải có vấn đề hay không, tỷ như trước khi gϊếŧ hắn đã ngăn chặn tiếng la hét của hắn."
"Dưới tình huống thông thường, ngoại hình lão già của cậu không hề có cơ hội chiến thắng Ngụy Quốc Cường. Điều kiện duy nhất cho phỏng đoán trên chính là hình ảnh của cậu thực ra chỉ là một loại "ngụy trang"".
"Khi cậu nhảy xuống vào tầng hầm dưới căn nhà gỗ, tôi đã nhìn thấy". Tần Sở Hà nói không nhanh không chậm "Cậu sử dụng ngoại hình của một ông lão cao gầy, đáng lý ra một người cao tuổi cỡ này sẽ không rơi xuống đất nặng nề như vậy. Nhưng không phải, cậu rơi xuống rất mạnh."
"Sau đó tôi đã đỡ cậu một chút và xác nhận rằng cậu thực sự nặng hơn nhiều so với ông già có cùng dáng người. Cơ bắp dưới quần áo của cậu cũng có cảm giác rắn chắc. Nó không lỏng lẻo như chúng tôi nhìn thấy bằng mắt thường".
"Vì thế tôi đã nghĩ đến đạo cụ cao cấp. Với đạo cụ "ngụy trang", người dùng có thể duy trì chức năng của cơ thể ban đầu mà vẫn có được vẻ ngoài như mong muốn. Nói cách khác, cậu vừa có thể có một cơ thể của người già, vừa có thể duy trì tình trạng thể chất của mà không bị hạn chế bởi ngoại hình này."
"Với điều kiện tiên quyết này, tất cả các giả thuyết từ trước đến nay đều thông suốt." Tần Sở Hà quay sang hướng Trình Mạch, chậm giọng nói, "Cậu không biết chuyện của đạo cụ cấp cao, không đoán được cũng phải thôi".
"Hóa ra lúc ấy anh giúp tôi là vì điều này. Sơ suất quá rồi". Từ Thanh đứng dậy cười ha ha, không nghe ra cảm giác tiếc nuối nào, "Loại người như Ngụy Quốc Cường không đáng phải chết sao? Lòng dạ hẹp hòi, đầu óc thì ngu si, tùy tiện kích hai câu cũng khiến hắn tự đi tìm chết."
"Anh nói gì với ông ta?" Quả Quả cau mày.
"Tôi nói với anh ta cây đa gặp máu sẽ nhận chủ. Chỉ cần nhỏ vài giọt máu xuống thân cây, tổ ong rơi xuống, những thứ bên trong sẽ tùy anh sai khiến. Anh ta tin, vui vẻ lấy rìu cắt qua cánh tay của mình. Nào ngờ rìu vừa thấy máu đã vùng lên, chém anh ta một nhát." Từ Thanh cười chế nhạo, "Chẳng qua nhát đầu tiên bổ xuống tôi đã che miệng anh ta lại, ngoài việc đó ra thì có gì đâu? Chính Ngụy Quốc Cường mới là tên gian xảo. Nếu không muốn gϊếŧ mấy người, anh ta có nghe lời tôi không?"
"Sao cậu biết nơi đó gặp máu sẽ xảy ra chuyện?" Trình Mạch hỏi.
"Trước đây tôi đã gặp một phó bản tương tự, lần này thì tôi đoán trúng rồi." Từ Thanh cười ác ý, con ngươi tối tăm sâu không thấy đáy, "Mà đoán sai cũng chả sao."
"Ài, thôi được rồi, nếu thân phận của mọi người gần như đã bại lộ...." Từ Thanh nhếch miệng, không biết vì sao lại đột nhiên cho người ta cảm giác áp chế rất mạnh, "Cùng ngả bài nào".