Trò Chơi Độc Lập 30330

Chương 20



TRÒ CHƠI ĐỘC LẬP 30330 (INDIE GAME 30330)

NO.1043: VÀ RỒI CHẲNG CÒN AI

CHƯƠNG 20: MARDUK

Wattpad: ssongrbb

Một lúc lâu sau Trình Mạch vẫn không lên tiếng.

Người phụ nữ Trâu Tinh Tinh này khiến người ta có cảm giác quá sắc sảo và toan tính, khuôn mặt diễm lệ kia tựa như loài hoa anh túc vừa xinh đẹp vừa nguy hiểm, từng giờ từng phút phải đề phòng cô ấy xiên cho mình một dao từ phía sau. Trình Mạch không có cảm xúc gì đặc biệt với Trâu Tinh Tinh, nhưng cho dù trước đây chuyện này đã xảy ra rất nhiều lần, thế mà thời khắc khi nhìn thấy một người phụ nữ giây trước còn xinh đẹp sống động như vậy, giây sau đã biến thành một xác khô cạn máu, lòng anh vẫn tràn đầy rối rắm.

Một bàn tay vỗ vai anh từ phía sau, Tần Sở Hà bước đến bên anh — trừ khi vào thời khắc quan trọng, nếu không thì hắn vẫn luôn giữ một khoảng cách nhất định với anh.


"Đi thôi, trời tối rồi." Tần Sở Hà vẫn bình tĩnh như vậy, việc Trâu Tinh Tinh rời đi cũng không ảnh hưởng tới tâm trạng của hắn chút nào, thật ra Trình Mạch cũng chưa từng bắt gặp phút giây hắn lúng túng. Như thể biết Trình Mạch đang nghĩ gì, vẻ mặt hắn giãn ra một chút, nói: "Không phải ai cũng đặt cược mạng mình giống như Thiến Thiến, thế nên hầu hết mọi người đều có thể quay trở lại thế giới ban đầu. Chết trong game không có vấn đề gì đâu, chẳng qua là thất bại một lần trong phó bản mà thôi. Cậu mới đến đây, sau này còn gặp nhiều lắm."

"Mặc dù Oannes sẽ không xuất hiện sau khi trời tối, nhưng cũng không thể đảm bảo rằng sẽ không có thứ gì khác, trước tiên cứ tìm một nơi để nghỉ ngơi đã, rồi sắp xếp vài thứ cho đêm nay." Tần Sở Hà vỗ Trình Mạch ra hiệu cho anh đuổi theo rồi đi về hướng trung tâm con đường Thánh nơi bọn họ đã đứng trước đó, "Trước khi gặp Oannes tôi đã kiểm tra một chút, cửa của những ngôi nhà ở đây về cơ bản đã bị phá hủy sạch rồi, rất khó đảm bảo an toàn vào ban đêm."


"Vậy chúng ta đi đâu đây? Đền thờ Marduk à?" Từ Thanh cợt nhả.

Thế mà Tần Sở Hà lại nghiêm túc thật, gật đầu khẳng định: "Đi đền thờ."

"Ớ". Tử Thanh ngớ người. sau khi phản ứng kịp, cậu ta túm chặt Tần Sở Hà, nghiến răng nói: "Chỗ đấy nổi bật như vậy, bên trong thể nào cũng có thứ gì đó, nhưng anh biết sao được cái kia tốt hay xấu chứ? Bây giờ trời tối om rồi kìa, tình huống như nào thì vẫn mù tịt, ai biết được nếu tùy tiện xâm nhập vào đền thờ sẽ kích hoạt cái gì đó thì sao?"

"Tôi không thể cam đoan với cậu chỗ đó tuyệt đối an toàn." Tần Sở Hà thờ ơ nhìn cậu ta, "Nhưng trước đó tôi đã hứa, nếu các cậu không tự tìm đường chết, tôi có thể đảm bảo rằng trước khi hoàn thành trò chơi, cả đội chỉ tổn thất nhiều nhất một thành viên. Còn nếu mấy người thích đi một mình thì tôi cũng không có ý kiến."


"Không cần cái đống hứa hẹn này của anh." Cứ như lòng tự trọng vừa bị xúc phạm nặng nề, sắc mặt Từ Thanh cực kém lườm nguýt hắn trong chốc lát, trải qua đấu tranh nội tâm kịch liệt, cuối cùng vẫn cố nuốt xuống cục tức này, nén giận tụt xuống tít cuối đội ngũ.

---

So với những ngôi nhà bình thường trong thành phố, đền Esagila trông vô cùng tráng lệ và uy nghiêm. Toàn bộ ngôi đền chiếm trọn một khu đất hình vuông, phần trung tâm là một tòa tháp cao bảy tầng, là phần chính của ngôi đền. Mỗi tầng của tháp được lát bằng gạch tráng men màu sắc cố định, tầng trên cùng nơi đặt tượng vàng Marduk, gạch tráng men đã chuyển từ đơn sắc sang nhiều màu, càng làm nổi bật nét độc đáo của tầng này.

Như lời nói của Tần Sở Hà, họ đã lên đến tầng sáu của ngôi đền một cách an toàn. Cả hành trình gió yên biển lặng, chỉ có dòng sông Euphrates bên ngoài vẫn đang cuồn cuộn chảy phát ra tiếng nước ầm ầm. Bầu trời lúc này đã hoàn toàn tối đen, trên nền mực thẫm không có lấy một vì sao sáng, vầng trăng lưỡi liềm tỏa màu nhợt nhạt, phủ lên mọi vật một màn sương mơ hồ.
May mắn thay, đèn trường minh* trong ngôi đền không người trông giữ này vẫn còn sáng rực, giúp họ đỡ phải suy nghĩ nhiều về việc phải đi đâu tìm kiếm thứ chiếu sáng. Giờ không biết động vào tượng vàng Marduk sẽ kích hoạt tình huống gì, mọi người vẫn quyết định đêm nay sẽ nghỉ ngơi ở tầng sáu, chờ sáng sớm hôm sau mới lên bên trên kiểm tra xem sao.

*Tương truyền rằng Trường Minh Đăng là những ngọn đèn không bao giờ tắt dù trải qua hàng trăm hay thậm chí hàng ngàn năm. Chính nhờ ánh sáng của những ngọn đèn ấy mà nhiều ngôi mộ cổ của bậc vua chúa, quý tộc vẫn nguy nga, tráng lệ tựa như hoàng cung rực rỡ.

Marduk là vị thần bảo hộ của Babylon và có địa vị cực cao trong triều đại Babylon. Tầng này là tầng gần tượng Marduk nhất, cũng chính là nơi được coi là "gần thần nhất" trong Phật pháp, được người dân nơi đây coi là nơi thờ phụng, một đài tế lớn được xây dựng ở giữa chính điện. Nhờ đài tế này, họ đã tìm thấy một chút thức ăn và nước uống.
"May mà bọn họ dùng đồ ăn để tế thần, chứ mà bày người chết thì chắc giờ tôi ói ra đây luôn." Từ Thanh cau mày nhai một cái bánh naan* khô khốc, thế mà lại không cằn nhằn kêu đồ ăn khó nuốt, cậu ta nhìn Tần Sở Hà, "Kế hoạch ngày mai là gì?"

*Naan, nan (tiếng Hindi: नान, chuyển tự nān) hay khamiri là một loại bánh mì cắt lát chứa bột nở, nướng lò, thịnh hành trong ẩm thực tại các quốc gia vùng Trung Đông, Trung Á và Nam Á.

"Tuy là hôm nay bắt được Trâu Tinh Tinh, nhưng sáng ngày mai Oannes vẫn sẽ đi tuần tra quanh thành phố để bắt những người còn lại, thiết lập của ông ta là "tàn sát hàng loạt dân trong thành.", đảm bảo trăm phần trăm thành phố này không còn người sống sót." Tần Sở Hà phân tích, "Vì sự an toàn, tôi nghĩ chúng ta phải tìm ra cách giải quyết triệt để ông ta."
"Nhưng có một vấn đề, nhìn qua thì hình dạng nửa người nửa cá này rất cồng kềnh, thế mà như mọi người vừa thấy đấy, trên thực tế tốc độ của ông ta lại rất nhanh, nếu bị bắt, chắc chắn sẽ giống Trâu Tinh Tinh bị hút khô máu mà chết." Tần Sở Hà dừng lại đôi câu, "Tình hình là giờ chúng ta không có vũ khí, đánh tay đôi hầu như không khả thi, nếu không thì..."

Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua trần nhà.

Trình Mạch hiểu ý ngay, hỏi: "Marduk cũng còn sống?"

"Ừ." Tần Sở Hà đáp nhẹ, "Nếu tại đây thiết lập của Oannes là "phá hủy", còn nhiệm vụ của Marduk là "bảo vệ", vậy thì hai người họ sẽ chiến đấu với nhau."

"Nếu thực sự Marduk vẫn còn sống, tại sao ông ta không xuất hiện khi Oannes tàn sát cả thành phố?", Lưu Tiêu nghi ngờ.

"Thiếu cơ hội tỉnh lại." Từ Thanh đột nhiên mở miệng, cáu bẳn vò đầu, "Đám dân thường ngu xuẩn đó tôn ông ta thành sao trên trời không thể chạm, nhưng lại không biết thực ra vị thần này hoàn toàn có thể tỉnh lại. Hẳn là Marduk trên kia cần điều kiện gì đó mới có thể thức tỉnh, nhưng mà là điều kiện gì chứ?"
"Mai là biết". Tần Sở Hà vẫn không vội vàng, lựa chỗ gần Trình Mạch rồi nằm nghiêng về phía anh "Đêm nay không có gì đâu, cứ nghỉ ngơi đi."

---

Trình Mạch tỉnh dậy trong cơn nóng bức.

Nhiệt độ ban đêm ở đây không hề giảm xuống, dù anh ngủ bên trong đền, không khí nóng nực bao trùm vẫn khiến anh cảm thấy không thở nổi. Hôm qua Trình Mạch trằn trọc mãi mới ngủ được, nửa đêm còn bị đánh thức mấy lần bởi cơn khô rát nơi cổ họng, sáng sớm tỉnh lại đầu óc vẫn hơi quay cuồng.

Những người còn lại đều chưa tỉnh, chỉ có một bóng người mỏng manh đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Bởi vì ngược sáng, Trình Mạch chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng cô độc của hắn.

Giờ phút này thời gian ngừng lại, xung quanh im lặng như tờ, bàn tay vô hình của Chúa đã xóa đi những phông nền không cần thiết. Cảm giác quen thuộc đó lại xuất hiện, dẫn lối Trình Mạch quay về quá khứ không tồn tại.
Tần Sở Hà đột nhiên xoay người lại: "Trình Mạch?"

Trình Mạch giật mình, lúng túng kìm lại ánh lệ nơi đáy mắt. Không biết phải giải thích thế nào, anh vội vàng gượng cười, giọng nói mơ hồ: "À? À ... không sao, anh dậy sớm thật."

Tần Sở Hà dò xét nhìn anh vài giây, như thể đang phán đoán xem anh có đúng là không có chuyện gì như vừa nói không, may mà ngay sau đó hắn lại nhớ ra chuyện gấp hơn.

"Hôm nay cậu có thấy có điều gì lạ không?" Hắn hỏi Trình Mạch.

Nhắc tới mới để ý, Trình Mạch nhận ra một cảm giác quái dị vẫn dai dẳng bám theo anh kể từ khi thức dậy, một cái thứ gì đó khác hẳn ngày hôm qua.

Từ Thanh và Lưu Tiêu vẫn còn ngủ say, xung quanh yên lặng, thậm chí còn có thể nghe thấy đôi ba tiếng thở mơ hồ.

Trình Mạch chợt nhận ra điều gì đó.

Yên lặng ... Hôm nay yên lặng quá. Tối hôm qua khi bọn họ đến đây, tiếng nước bên ngoài vang ầm ầm như sấm, anh vẫn còn nhớ Từ Thanh đã càu nhàu rất lâu, nói rằng tiếng nước ảnh hưởng nghiêm trọng đến giấc ngủ của cậu ta. Thế mà hôm nay không gian tĩnh mịch, kể từ khi thức dậy anh không hề nghe thấy một âm thanh dư thừa nào, cho dù chỉ là chút tiếng nước róc rách.
Tần Sở Hà dịch sang một bên: "Đến đây xem xem."

Trình Mạch đi đến bên hắn, nhìn ra ngoài cửa sổ. Phút chốc anh ngây người.

Sông Euphrates khô cạn.

Từng đợt sóng trào cuồn cuộn ngày hôm qua đã biến mất chỉ sau một đêm, để lại lòng sông đen kịt khô cằn hằn lên những vết nứt ăn sâu vào lòng đất. Điều đáng sợ hơn nữa là dường như mặt trời treo trên cao đang dần sà xuống mặt đất, từ màu vàng ấm áp của ngày hôm qua nay đã chuyển sang màu cam đậm, giống một cái mỏ hàn đang nóng đỏ. Nhiệt độ tăng lên mạnh mẽ, sức nóng cuộn trào làm biến dạng tất cả khung cảnh bên ngoài cửa sổ, mùi hương cháy xém tản mát trong không khí.

"Tiến độ của phó bản đã nhanh hơn." Tần Sở Hà đánh thức Từ Thanh và Lưu Tiêu, "Nhiệt độ bên ngoài quá cao, ra ngoài sẽ bị mất nước ngay lập tức. Ta phải giải quyết Oannes ngay ở đây."
"Chắc giờ Oannes đang ở trong thành phố, Lưu Tiêu sẽ đứng ở góc khuất cửa sổ kia quan sát vị trí cụ thể của nó. Dù ban ngày ông ta có thể đi trên đất liền bình thường, nhưng đêm nay ông ta không thể trở lại mặt nước được nữa. Một khi bầu trời hoàn toàn tối đen, Oannes sẽ rơi vào trạng thái "hoàn toàn nổi giận", và tất cả chúng ta sẽ chết." Tần Sở Hà nói, "Trình Mạch, Từ Thanh và tôi sẽ lên tầng trên đánh thức Marduk, giờ chỉ có ông ấy mới giải quyết được Oannes."

Từ Thanh hiếm khi không lên tiếng phản đối quyết định của Tần Sở Hà. Cả ba chạy như bay lên tầng cao nhất. Tượng vàng khổng lồ của Marduk được thờ ngay giữa chính điện, vị thần cầm quyền trượng bằng vàng, uy nghiêm nhìn xuống thành phố đang được bảo vệ dưới chân mình.

Tần Sở Hà không dừng lại, chạy ngay về phía bức tượng vàng, nhặt một con loan đao chuôi đồng trên bệ tượng lên, không do dự cắt vào lòng bàn tay, lật tay vẩy máu lên mặt Marduk.
"Thành của ông đã chết, ông vẫn muốn làm con rùa rụt cổ sao?" Tần Sở Hà lạnh lùng nhìn pho tượng vàng.

Không biết có phải là ảo giác của Trình Mạch hay không, anh cảm thấy Marduk dường như đang cử động.

Tiếng sấm đì đùng vang lên liên tục phía chân trời, cùng lúc đó vầng hào quang mở ra trước mắt, lớp ngoài tượng vàng tróc ra lả tả, một bóng đen to lớn hiện ra dưới lớp ánh sáng chói mắt.

Ngài cầm quyền trượng vàng nạm vô số châu báu, những hình xăm phức tạp bò ngoằn ngoèo trên cổ và đôi tay trần, một con trăn khổng lồ miệng to như cái bát quấn trên cổ ngài, đôi mắt xanh lè tỏa ra ánh sáng khó nắm bắt.

Marduk trầm mặc nhìn Tần Sở Hà, nhìn loài người nhỏ bé vừa đánh thức mình. Con trăn ngẩng đầu lên phun ra chiến thứ đầy ác ý.

"Oannes đi đến đường thánh rồi! Mấy người đang làm ... Á!" Lưu Tiêu nhô đầu ra khỏi cầu thang xoắn ốc, bị Marduk và con trăn làm giật mình.
"Tôi biết rồi." Tần Sở Hà gật đầu với Lưu Tiêu.

Hắn dửng dưng rũ bỏ vết máu trên tay, thậm chí còn không thèm nhìn Marduk, chỉ thờ ơ mở miệng:

"Hãy làm những chuyện ông nên làm."

Khi những người còn lại vẫn đang choáng váng, con trăn đã thu đầu, mà Marduk chỉ ngừng lại một chút, ngài nâng quyền trượng tượng trưng cho địa vị chủ thần hướng lên bầu trời.

Như thể đáp lời quyền trượng, phía chân trời vang lên những tiếng rồng ngâm mơ hồ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.