TRÒ CHƠI ĐỘC LẬP 30330 (INDIE GAME 30330)
NO.98: THE ROOM
CHƯƠNG 44: GẶP LẠI CÁ CHÉP ĐỎ
Wattpad: ssongrbb
Trình Mạch ngây ngẩn.
"Phỏng đoán của em là như này, có thể anh thực sự bị mất một đoạn trí nhớ như anh nghĩ, nhưng ký ức đó không liên quan gì đến hiện thực. Ở thời điểm nào đó anh đã từng vào trò chơi, quen biết Tần Sở Hà, nhưng vì lý do nào đó mà đã mất đi ký ức này. Điều này giải thích tại sao tất cả những hình ảnh về Tần Sở Hà mà anh mơ thấy đều xảy ra trong phó bản, lại hoàn toàn không tìm thấy dấu vết nào về sự tồn tại của anh ta trong cuộc sống thực – căn bản là bởi vì anh ta hoàn toàn không có mặt trên thế giới này." Lộ Nhất Phàm nhấp một ngụm cà phê, "Nếu cho rằng "Tần Sở Hà là một NPC trong game", rất nhiều chuyện có thể giải thích được. Ví dụ như tại sao anh ta có thể nhìn thấy nguyện vọng của những người chơi khác, tại sao lại hiểu rõ phó bản như vậy hay tại sao lại nói mình "không giống" với mọi người."
"Hơn nữa còn có một bằng chứng còn rõ ràng hơn, đó chính là Jacky." Lộ Nhất Phàm nhìn Trình Mạch với ánh mắt sáng ngời, "Tuy trò chơi này có nhiều chỗ không thể dùng logic bình thường giải thích, nhưng theo em thì nó cũng giống với phương thức hoạt động của game trong thế giới thực. Nói cách khác, mỗi phó bản đều sẽ được reset sau khi kết thúc để đảm bảo loại bỏ tất cả các tác động bên ngoài đối với NPC và cốt truyện. Vì vậy theo lý thuyết NPC không thể giữ lại ký ức về người chơi. Jacky vẫn giữ ký ức về Tần Sở Hà, có nghĩa là ký ức này không liên quan gì đến thế giới bên ngoài, cũng có thể nói là tất cả mọi thứ lên quan đến Tần Sở Hà đều chỉ tồn tại bên trong trò chơi."
"Nếu theo những gì cậu nói thì bộ nhớ của NPC sẽ được thiết lập lại mỗi lần, tại sao hạn chế này lại không đúng với Tần Sở Hà?" Trình Mạch chậm rãi hỏi.
"Cái này thì anh phải hỏi trực tiếp anh ta rồi. Giống anh ta nói đấy, anh ta quá đặc biệt." Lộ Nhất Phàm xòe hai tay ra, chợt nhớ ra điều gì đó, nghiêm mặt nói, "Nhưng em đoán điều khiến anh ta trở nên đặc biệt rất có thể là cuộc gặp gỡ của hai người, với chuyện anh mất trí nhớ nữa."
---
Lúc anh tạm biệt Lộ Nhất Phàm thì đã gần trưa. Trình Mạch định hỏi cậu có muốn ăn trưa cùng nhau không, nhưng người này vỗ đùi cái đét, nhớ đến buổi hẹn với giảng viên mà cậu ta suýt quên khuấy mất. Thanh niên tính tình ẩu đoảng thoáng chốc chạy xa, tiếng than thở "Nay còn chưa sửa bug đâu." đã biến mất trong gió. Trình Mạch lắc đầu, chậm rãi mở cuốn sách vừa mượn ra, tiêu hóa suy luận kinh thiên động địa của Lộ Nhất Phàm.
Anh không thể không thừa nhận rằng mặc dù suy luận của Lộ Nhất Phàm quá đặc sắc, nhưng mọi suy đoán đều không hề trái ngược với những sự thật đã xảy ra từ trước đến nay. Nếu Tần Sở Hà thực sự đến từ trò chơi thì những hành động bất thường của hắn đều có thể giải thích được.
Trình Mạch đột nhiên nhớ đến sau khi phó bản đầu tiên kết thúc, anh hỏi Tần Sở Hà liệu hai người có thể gặp lại không. Lúc đó rõ ràng Tần Sở Hà đã tỏ ra sững sờ, mỉm cười mang theo chút bi thương hỏi anh, "Cậu muốn gặp lại tôi sao?" Giờ nghĩ lại, nỗi buồn trong nụ cười này bỗng trở nên rõ ràng, đối với Tần Sở Hà mà nói, việc gặp gỡ Trình Mạch chỉ có thể xảy ra trong trò chơi, còn đối với Trình Mạch, mỗi lần vào trò chơi đều có nghĩa là gánh chịu một nguy hiểm mới. Liệu Tần Sở Hà đã ôm tâm tình gì khi thấy anh gật đầu thừa nhận như muốn nói "Tôi vẫn muốn gặp lại anh."?
"Tần Sở Hà ..." Một giọng nói đột nhiên truyền tới từ đỉnh đầu, Trình Mạch giật mình, không biết khi nào một cô gái dáng người cao gầy đã xuất hiện sau lưng anh, cau mày nhìn trang sách đang mở ra trước mặt. "Bạn gì đó ơi, chúng tôi không phản đối chuyện yêu thầm, nhưng nếu bạn viết nguệch ngoạc trên sách thì cũng không tốt lắm đâu nhỉ?"
Trình Mạch sửng sốt, lúc này mới phát hiện lề sách đã bị anh viết lên dày đặc, nhìn lướt qua, đó là tên của Tần Sở Hà.
Trình Mạch vội vàng xin lỗi cô gái, may mà anh đang cầm một cây bút chì, dù mất chút thời gian nhưng dù sao nó cũng tẩy sạch được.
Cô gái bĩu môi, động tác bình thường lại mang nét ngây thơ tự nhiên. Cô ấy đang mặc một bộ đồng phục học sinh cấp 3, trên đầu buộc một cái scrunchie mà các cô gái ở độ tuổi đó rất thích, dáng người mảnh khảnh, khuôn mặt trứng ngỗng điển hình của người đẹp, thoạt nhìn giống như một học sinh cấp ba làm việc bán thời gian trong thư viện.
"Lần sau đừng tái phạm. Bọn tôi dọn dẹp rất phiền phức." Cô lại nhắc nhở Trình Mạch vài câu, vẻ mặt không vui, nhưng giọng điệu lại không hề gay gắt như biểu hiện.
Trình Mạch vội vàng cúi đầu xin lỗi nhưng lại sửng sốt khi nhìn thấy bảng tên trên túi áo đồng phục của cô gái.
Dòng chữ màu đỏ tươi viền mạ vàng nổi bật trên nền trắng – Hồng Lỵ Dư.
Hồng Lỵ Dư... cá chép đỏ? Mặc dù khí chất của cô gái này có phần giống với Cá chép đỏ, nhưng mà...
* Hồng Lỵ Dư đồng âm với Hồng lý ngư = Cá chép đỏ.
Trình Mạch lắc đầu tự nhủ chắc không có chuyện trùng hợp như vậy đâu, nhưng khi anh gần như thuyết phục được bản thân mình thì ống quần dưới bàn đột nhiên bị kéo nhẹ. Ngay sau đó, mu bàn chân Trình Mạch tự nhiên nặng nề, một vật ấm áp bò lên, xúc cảm lông xù cọ vào mắt cá chân.
"Meo ~"
Tiếng mèo biếng nhác phát ra từ dưới gầm bàn, sắc mặt cô gái trầm xuống, lập tức khom lưng kiểm tra đáy bàn, sau đó xách gáy kéo một con mèo béo ra.
"Lừa, sao mày cứ chạy lung tung thế?"
Con mèo béo coi tiếng dọa nạt của cô gái thành gió thoảng qua tai, vênh váo ngáp một cái, không chút sợ hãi liếm liếm móng vuốt mình.
Cá chép đỏ, lừa ... Trình Mạch nén lại kinh ngạc trong lòng, trong lúc cô gái thở phì phò xách mèo béo lên bệ cửa sổ, anh bất ngờ hỏi:
"Cá chép xanh đâu?"
Cô gái đang bị con mèo bướng bỉnh làm cho tức giận, không chú ý hùa theo chủ đề của anh:
"Cá chép xanh đang ..."
Cô đột ngột dừng cuộc nói chuyện, giây sau trong mắt đã hiện lên sát khí:
"Anh là ai?"
"Phó bản [Cờ tỷ phú], anh là [Lý Hoa]." Xem ra cô ấy đúng là Cá chép đỏ gặp trong phó bản, Trình Mạch hạ giọng, "Không ngờ là em thật."
Có vẻ như thấy Trình Mạch không phải kẻ thù nào đó mà cô gái nghĩ đến, thân thể đang căng thẳng bất chợt thả lỏng, nghi ngờ đánh giá anh một lúc lâu: "Anh thật sự là [Lý Hoa] sao? Anh bé cũng ở gần đây à?"
Xem ra Cá chép đỏ chưa từng nghi ngờ thân phận của Tần Sở Hà, Trình Mạch suy nghĩ mấy giây, quyết định tạm thời che giấu suy đoán về thân thế đặc biệt của Tần Sở Hà, lắc đầu nói: "Anh không rõ lắm, anh không quen anh ấy ở hiện thực."
Đây cũng không phải một lời nói dối, nhưng không ngờ Cá chép đỏ vẫn dễ dàng tin tưởng điều đó. Cô gật đầu không chút nghi ngờ, như thể cô không ngạc nhiên gì lắm khi nghe câu trả lời như vậy.
"Thật sao? Mà cũng đúng. Nhìn cũng biết có vẻ như anh bé cũng không phải là kiểu người sẽ giao du với những người chơi trong phó bản ở ngoài đời." Cá chép đỏ thở dài, "Ngày trước em năn nỉ ỉ ôi anh ấy để lại số điện thoại cho em, mà lúc nào anh ấy cũng coi như không nghe thấy, chẳng để ý tới em một lần."
"Em và anh ấy rất thân à?" Trình Mạch hỏi. Có vẻ như Cá chép đỏ và Tần Sở Hà đã biết nhau từ lâu trong game, nói không chừng có thể nghe được tin tức có giá trị gì từ chỗ cô.
"Có mình em tự thân với anh ấy thôi." Cá chép đỏ phì cười. Cái mác "Đồng đội của Tần Sở Hà" khiến cô ấy không có thù ghét gì Trình Mạch, liền lắm lời hơn chút, "Giống như lần trước đã nói trong trò chơi vậy đó, bọn em và anh bé chỉ là bèo nước gặp nhau thôi. Lúc đó bọn em mới vào trò chơi, cái gì cũng không hiểu, may mà tình cờ gặp được anh bé. Anh ấy dạy chúng em rất nhiều quy tắc, cũng đưa nhóm em đi qua phó bản đầu tiên."
"Không có phương thức liên hệ, em lại năn nỉ anh ấy thêm chúng em vào bạn tốt trò chơi. Lúc đó ảnh đang nóng lòng muốn mở phó bản tiếp theo, lại không có thời gian đối phó với em nên đã đồng ý. Dù anh ấy nhìn lạnh lùng, nhưng thực sự là một người tốt. Sau này anh ấy cũng dẫn chúng em qua vài phó bản khó khăn."
"Ngoài trong phó bản, em có biết bất cứ điều gì khác về anh ấy không?"
"Điều khác á ..." Cá chép đỏ nhíu màu suy nghĩ, đột nhiên hai mắt sáng lên, "Đúng rồi, anh ấy chơi liều mạng lắm, anh cũng biết mỗi lần vào game cần phải trả giá, mỗi phó bản đều tiêu hao năng lượng, rất ít người chơi sẽ mở phó bản với cường độ cao. Nhưng anh bé thì khác, anh ấy tiến vào phó bản với tần suất kinh hồn, mỗi khi phó bản kết thúc, anh ấy ngay lập tức bắt đầu cái tiếp theo, cái này chả khác gì tự sát...Thật giống như thứ anh ấy theo đuổi, là một thứ cần mạng để đổi vậy."
"À còn có, tại một số thời điểm anh ấy sẽ trở nên ... nói sao nhỉ, à, sa sút tinh thần." Cá chép đỏ im lặng trong chốc lát, "Nhìn bề ngoài thì anh ấy có vẻ không khác gì mọi khi, nhưng nếu nhìn kỹ, anh sẽ cảm thấy người này cứ như đột nhiên bị rút sạch. Khi đó anh ấy sẽ xuất hiện trong cửa hàng bí ẩn, uống "độc khổ" do Dionysus điều chế, đây không phải là thứ tốt đẹp gì đâu. Tác dụng của nó là cưỡng chế làm cho người ta nhớ lại chuyện đau đớn nhất trong đời, ở trong phó bản thường bị bọn em dùng công cụ thẩm vấn, cho tới bây giờ em chưa từng thấy người nào tự chuốc "độc khổ" cho mình cả."
"Em cũng chỉ biết tầm tầm đấy thôi." Điện thoại di động của Cá chép đỏ vang lên tiếng "tinh", có tin nhắn gửi đến. Cô liếc nhìn, nhảy từ trên bàn xuống, phủi nhẹ bụi trên quần đồng phục, chào hỏi Luc đang ngủ say sưa trong ánh mặt trời trên bệ cửa sổ, quay đầu nhìn Trình Mạch, "Cá chép xanh gọi em cùng ăn cơm, anh có muốn đi cùng không?"
"Không, không, anh chẳng muốn bị nhồi cơm chó đâu." Trình Mạch khoát tay, mỉm cười, "Nhưng để anh đi cùng em ra ngoài, xem xem Cá chép xanh có phải nhãi ranh hay không?"
"Thế thì anh phải thất vọng rồi." Cá chép đỏ thần bí lắc lắc ngón trỏ, đợi Trình Mạch thu thập đò vào ba lô rồi cùng đi xuống tầng, "Cơ mà anh đừng gọi cậu ta là Cá chép xanh trong thế giới thực, thằng chả nổi khùng đấy."
"Thế anh nên gọi là gì?" Trình Mạch hỏi.
"Luật Lễ Du. Luật trong luật sư, Lễ trong lễ phép, Du trong Chu Du. Nhất định phải phân biệt rõ." Cá chép đỏ không kìm được nữa, cười sằng sặc không thành tiếng, mất hình tượng ôm bụng "Ôi chao ôi" không đứng thẳng lưng được, "Tên thật của cậu ta rất đáng bị phỉ nhổ."
Cô gái quằn quại cười, xoa bụng bước ra khỏi cửa thư viện. Ánh mặt trời giữa trưa từ ống quần màu xanh nhạt của cô di chuyển từng tấc từng tấc, cho đến khi nụ cười tươi tắn của cô cũng được bao phủ trong ánh nắng rực rỡ, cùng được chiếu sáng còn có chàng trai cao lớn trong bộ đồng phục đang đứng bên kia đường.
Cá chép đỏ kiễng chân vẫy tay với cậu, cổ tay áo đồng phục học sinh rộng rãi trượt xuống cẳng tay, cổ tay để lộ một sợi dây màu đỏ. Chàng trai sờ sờ gáy, tuy bày ra khuôn mặt lạnh lùng ngầu lòi, ánh mắt lại ẩn chứa vẻ thích ý không che giấu được.
Đèn đỏ. Đèn vàng. Đèn xanh.
Tiếng nhắc nhở tích tắc vang lên. Chàng trai cho hai tay vào túi quần và bước về phía bên này.
Trình Mạch đột nhiên cảm thấy sống lưng hơi lạnh.
"Khoan đã! Dừng lại!"
Trong vài giây tiếp theo, mọi thứ dường như được nhấn phím tua chậm. Một chiếc xe địa hình đang đậu phía vạch kẻ chờ đèn đỏ đột nhiên tăng tốc không hề có dấu hiệu, cuốn chàng trai đúng lúc tới gần vào bánh xe đang rít gào.