Trò Chơi Độc Lập 30330

Chương 47



TRÒ CHƠI ĐỘC LẬP 30330 (INDIE GAME 30330)

NO.98: THE ROOM

CHƯƠNG 47: KHAI CUỘC

Wattpad: ssongrbb

"Vậy thì tất cả đồng đội đều ở đây rồi." Cá chép đỏ đứng dậy, "Lần này vào phó bản cao cấp, độ khó sẽ không nhỏ, em sẽ căn cứ vào sở trường mọi người mà phân công đơn giản một chút. Em và chị Lan sẽ phụ trách phần vũ lực, Từ Thanh chịu trách nhiệm giám sát các đội cạnh tranh, anh bé kinh nghiệm phong phú, phụ trách bảo đảm an toàn cả đội, nhiệm vụ giải mã sẽ giao cho Lý Hoa."

"Phó bản sắp mở ra rồi, mọi người có thể đến các của hàng khác để bổ sung vật phẩm. Chi phí cứ tính vào tài khoản của em." Cá chép đỏ về phía cửa, "Em đến cửa hàng của Hephaistos *."

*là vị thần trong thần thoại Hy Lạp. Ông là vị thần của kỹ nghệ, bao gồm nghề rèn và lửa.


"Em cứ ném tiền qua cửa sổ như vậy à, bọn này phung phí lắm..." Lâu Lan gọi với.

"Bởi vì..." Cá chép đỏ mở cửa, quay đầu lại trong ánh sáng rực rỡ, mỉm cười bình tĩnh nhìn Lâu Lan, "Đây có thể là lần cuối cùng em vào phó bản."

Cánh cửa đóng lại phía sau Cá chép đỏ, bốn người còn lại tự nhiên im lặng một lúc. Chỉ có Dionysus thở dài xa xăm, dụng cụ điều chế bằng thủy tinh va nhẹ vào vách tường, phát ra tiếng "đinh đang" giòn tan.

Một lúc sau, Lâu Lan chửi thề, hung hăng gõ Từ Thanh một cái: "Sao nãy cậu không ngăn cản tôi?"

"Cái bà cô này, ai biết chị nói chuyện mất não như thế..." Từ Thanh tự nhiên bị ăn đập, dở khóc dở cười tránh xa Lâu Lan, "Chị chơi lâu vậy rồi, đã gặp được mấy ai bình an vượt qua phó bản cao cấp chưa?"

"Nếu tính cả chúng ta ... thì không nhiều. Nhưng tôi không khuyên được chứ. Ài, con gái khi yêu, làm việc đều không dùng não." Lâu Lan cáu kỉnh cào tóc, mái tóc xoăn sóng gọn gàng bỗng trở thành một mớ hỗn độn. "Bọn mình cũng không thể trơ mắt nhìn em ấy đi tìm chết, đúng không? Phải cố gắng."


"Thôi đừng, chị muốn làm người tốt cũng đừng kéo tôi theo." Từ Thanh phản ứng nhanh gạt mình sang một bên, "Tôi chỉ muốn thử thách phó bản cấp cao mà thôi, chả muốn dính vào cái lý tưởng vĩ đại cứu vớt cô gái nhỏ của chị."

"Nói thế thì hai người đều đã vượt qua phó bản cấp cao sao?" Trình Mạch hỏi.

"Ài, đúng vậy, thập tử nhất sinh, nếu có thể thì cả đời này tôi cũng không muốn tiến vào lần thứ hai nữa, cũng không phải loại chuộc sinh mệnh." Lâu Lan trợn mắt, sống dở chết dở chọc chọc Tần Sở Hà, "Tiền bối, tôi hỏi cậu, cậu đã gặp người nào thông qua phó bản chuộc lại sinh mệnh chưa?"

"Gặp rồi." Tần Sở Hà thản nhiên nói.

"Fuck, thật sao? Cầu giới thiệu!" Lâu Lan bật dậy, chị đại kiêu ngạo thoáng chốc biến thành em gái dễ thương theo đuổi thần tượng.


"Chết rồi." Tần Sở Hà rũ mắt xuống, khóe miệng nhếch lên có phần tự giễu.

---

"Cửa hàng bí ẩn được chia thành cửa hàng phổ thông và cửa hàng cao cấp. Cửa hàng phổ thông là những cửa hàng cậu nhìn thấy trên phố chính khi nãy, chúng mở cửa cho tất cả người chơi, trong khi cửa hàng cao cấp chỉ dành cho người chơi cao cấp hoặc đồng đội của họ. Đạo cụ trong cửa hàng cao cấp có hiệu quả cao hơn, đồng thời giá thành cũng cao hơn. Để tránh tình trạng mất cân bằng lực chiến đấu của người chơi do sức mạnh của đạo cụ cao cấp, những phó bản phổ thông thường khóa đạo cụ cao cấp, chỉ cho phép sử dụng một vài đạo cụ cấp cao cụ thể, nhưng trong phó bản cấp cao thường giải trừ hạn chế này." Tần Sở Hà dẫn Trình Mạch đi trên con đường nườm nượp người qua lại, bước vào một con hẻm tương tự khi nãy. "Các cửa hàng cao cấp thường được phân bổ trong những con hẻm này, người chơi bình thường không nhìn thấy được."
Con hẻm này cũng là một cửa hàng độc lập. Không giống như Dionysus lúc nãy, cửa hàng này có màu vàng cam rực rỡ, làm mọi người liên tưởng đến ánh mặt trời, ánh sáng của hy vọng.

Tần Sở Hà đẩy cánh cửa gỗ khắc chữ "Apollo" ra, ra hiệu Trình Mạch đi vào cùng mình.

"Những thương nhân đạo cụ được đặt tên theo tên của các vị thần trong thần thoại Hy Lạp, đạo cụ của họ cũng được chia theo những thuộc tính tương ứng. Ví dụ như thần thủ công Hephaistos là thương nhân vũ khí trong trò chơi, thần trộm Hermes* chuyên kinh doanh những đạo cụ tập kích bất ngờ, chẳng hạn như [ngụy trang] được Từ Thanh sử dụng hay [nghe trộm] của Không Động tập thần quy." Tần Sở Hà vừa búng tay về phía quầy bar vừa nói, "Thần rượu nho Dionysus được mở rộng thành một dược sĩ bán rượu, trong cửa hàng của hắn, các loại dược mạnh đều có tác dụng phụ tương ứng. Ví dụ như [B-52] mà Lâu Lan mua có thể tăng sức mạnh đồng thời lại giảm tốc độ. Mà thần ánh sáng Apollo, những dược liệu trong của hàng của hắn đều là các loại thuốc chữa bệnh đủ loại, cậu có thể xem mình cần gì."
* Hermes là con trai của thần tối cao Zues và nữ thần Maia, Thần Hermes là một vị thần trẻ mãi không già và bất tử. Ông là vị thần bảo hộ cho kẻ trộm, người du lịch, các sứ thần, mục đồng và chăn nuôi, người thuyết trình, thương nghiệp, khoa học kỹ thuật, các đơn vị đo lường, điền kinh, thể thao, sự khôn ngoan, lanh trí, và các phát minh, sáng chế, ngôn ngữ. Ngoài ra Hermes là vị thần đưa thư, truyền tin của đỉnh Olympus, là người dẫn đường cho các linh hồn xuống địa ngục.

Apollo cao lớn đẹp trai xuất hiện sau quầy bar, mỉm cười đặt vào lòng bàn tay Trình Mạch một menu vàng óng ánh. Trình Mạch nghiên cứu trong chốc lát, sau đó trả lời:

"Một ly [Angel's Kiss*]."

* Bơ sữa và Cacao phủ lên trên lớp rượu Brandy, ở giữa trang trí một viên cherry đỏ mọng quyến rũ, được gọi là Angel's Kiss – Nụ hôn của thiên sứ.
"Ừ." Tần Sở Hà gật đầu, "Kháng độc toàn đội, đạo cụ rất hữu ích."

Hắn không liếc nhìn menu đã chính xác nói ra vai trò của đạo cụ, Trình Mạch có chút ngạc nhiên nhìn hắn: "Anh nhớ hết chức năng của đạo cụ sao?"

Tần Sở Hà nở nụ cười, "Tôi đã chơi trò chơi này trong một thời gian dài."

Hắn nói ra lời này, Trình Mạch bỗng nhớ tới suy đoán của Lộ Nhất Phàm về thân phận của Tần Sở Hà. Mà đúng thật, cho dù đạo cụ vô số, nhưng nếu bản thân Tần Sở Hà là NPC trong trò chơi, thì hắn nhớ kỹ chức năng của từng đạo cụ cũng không có gì là lạ.

Do sức chứa túi của người chơi có hạn, Trình Mạch tham khảo gợi ý của Tần Sở Hà mua vài thứ trong cửa hàng của Hermes để lấp đầy túi. Khi họ trở lại lối vào của cửa hàng bí ẩn, đã đúng nửa trò chơi sau khi họ bị tách khỏi Cá chép đỏ.
"Mặc dù đội trưởng trong phó bản này là Cá chép đỏ, nhưng liên lạc riêng tư giữa hai chúng ta vẫn có giá trị. Chỉ cần đọc tên tôi là có thể thiết lập kết nối với tôi." Tần Sở Hà đưa tay thay Trình Mạch chỉnh lại cổ áo lật nghiêng, sau đó dùng sức ấn mạnh lên vai anh, "Theo sát tôi."

Cảnh sắc ồn ào huyên náo xung quanh dần rút đi như thủy triều, chỉ còn lại Trình Mạch và Tần Sở Hà trong thế giới đen kịt. Âm thanh nhắc nhở lạnh băng của trò chơi đúng lúc vang lên, trên vòm trời đen như mực phản chiếu những dòng chữ chói mắt.

[Chào mừng bạn đến với phó bản No.98 --- "The Room"]

[Bản đồ phó bản ngẫu nhiên, sự kiện thần bí ngẫu nhiên, tất cả các đạo cụ cấp cao đều được mở khóa]

[Đếm ngược khởi động phó bản 5 4 3 2 1]

[GAME STARTS]

---

Trình Mạch mở mắt, trước mắt anh hiện ra một không gian nhỏ hẹp chật chội, bốn góc chất đầy những thùng các-tông lớn nhỏ, dường như đây là một nhà kho nhỏ bị bỏ hoang. Toàn bộ không gian vô cùng âm u, chỉ có giá nến cũ kỹ đặt ở chính giữa đang lóe lên thứ ánh sáng mờ mờ ảo ảo, nhìn như có thể dập tắt bất cứ lúc nào.
Một lòng bàn tay khô ráo áp vào vai anh, mang theo chút lo lắng. Tần Sở Hà phút chốc xuất hiện trong bóng tối, tuy rằng chậm mất mấy chục giây, nhưng cũng may lần này hai người không bị phó bản chia tách.

Đột nhiên trong bóng tối nơi ánh nến không chiếu tới vang lên tiếng người ho khan nho nhỏ. Một bóng dáng cao gầy chậm rãi từ nơi đó bước ra, diện mạo hắn lộ hẳn ra ánh sáng, đó là một người đàn ông trẻ tuổi nhìn qua có chút nho nhã, đeo kính gọng vàng tinh anh, cổ áo sơ mi được cắt may khéo léo cài cúc thật kín, cánh tay áo thoáng xắn lên một chút, lộ ra bắp thịt tuy không cuồn cuộn nhưng tuyệt đối vẫn trông khá cường tráng.

Ánh mắt hắn đảo quanh giữa Trình Mạch và Tần Sở Hà, dường như còn dừng lại trên mặt Tần Sở Hà thêm thêm vài giây, sau đó mỉm cười thân thiện, lịch sự đưa tay phải của mình ra tự giới thiệu với họ:
"Xin chào, tôi tên Trần Lợi Ngang."

Tần Sở Hà liếc hắn một cái, cũng không vươn tay nắm lại Trần Lợi Ngang. Trong phó bản cao cấp, vĩnh viễn đừng bao giờ tin tưởng người chơi không phải đồng đội. Hiển nhiên Trần Lợi Ngang cũng hiểu rõ quy tắc, à là quy luật vàng này, hết sức tự nhiên rút tay về, hướng về góc thùng giấy chống chất kia hô to:

"Đừng sợ, bọn họ không phải người xấu, ra chào hỏi đi nào."

Thanh âm loạt xoạt từ đó truyền đến, không bao lâu trong phạm vi ánh nến đã xuất hiện một cô gái trẻ với dáng người mảnh mai. Cô gái có mái tóc dài đến thắt lưng, mặc một chiếc váy màu tím nhạt, trên cổ tay nhợt nhạt hiện rõ những khớp xương. Cô ấy sợ hãi nhìn Trình Mạch và Tần Sở Hà, cứ dè dặt không chịu tiến lên, chỉ dám lí nhí nói:

"Xin chào, tôi tên là... La Tử Văn."
"Đây là lần đầu em ấy tiến vào phó bản cao cấp, sợ hãi thôi, hai người đừng để bụng." Trần Lợi Ngang cười với Trình Mạch và Tần Sở Hà, dịu dàng xoa đầu La Tử Văn, nhẹ giọng nói: "Trở về đợi đi, Lý Mễ với Tiền Nhạc còn chưa tới."

Cô gái im lặng gật đầu, nhanh chóng trốn vào bóng tối như một con chuột nhỏ sợ nắng. Trần Lợi Ngang dang tay về phí Trình Mạch và Tần Sở Hà, nói:

"Chắc hai vị cũng đang chờ người, giờ rảnh rỗi. Không bằng cùng nhau phân tích xem hiện tại là tình huống gì?"

"Mật thất." Tần Sở Hà thản nhiên nói.

Mật thất? Trình Mạch nhìn lối ra đầy ma mị trong ánh nến — rõ ràng là có một cánh cửa ở đó?

"Giỏi vậy, từ lúc xuất hiện tới giờ anh còn chưa di chuyển, sao anh phát hiện ra?" ánh mắt Trần Lợi Ngang vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

"Bụi bặm trên sàn nhà dày như vậy, nhưng dấu chân anh chỉ đến trước cửa đã dừng lại, dù có ở đây chờ người, cũng không có khả năng không mở cửa kiểm tra tình huống bên ngoài một chút. Cánh cửa này áp sát mặt đất, nếu anh đã từng mở ra, nhất định sẽ lưu lại dấu vết hình vòng cung, nhưng sự thật là trước cửa chỉ có dấu chân của anh mà thôi." Tần Sở Hà nói, "Khóa cửa có dấu vết bị chạm vào, chứng tỏ anh có kiểm tra khóa, nhưng động vào khóa lại không mở cửa thì chỉ có một lý do: cửa này không thể mở được từ bên trong."
"Bốp, bốp", Trần Lợi Ngang nâng tay vỗ hai cái: "Cao thủ."

"Nãy tôi vừa nhìn một chút, cửa đã bị khóa, trong phòng cũng không có chìa khóa, chỉ mong có người từ bên ngoài mở ra. Giờ cả tôi và anh đều có đồng đội chưa xuất hiện, đành đặt hy vọng vào họ." Trần Lợi Ngang chuyển đề tài, "Nhưng mà hai anh có thể đoán được bên ngoài là cái gì không?"

Nhà kho chìm vào im lặng. Đột nhiên, dường như Trình Mạch nghe thấy tiếng nước chảy như ẩn như hiện truyền đến từ bốn phía vách tường. Sàn nhà dưới chân tựa hồ đang lắc lư đều đặn, biên độ rất nhẹ, nhưng nó thực sự đang lắc lư.

Trình Mạch cả kinh - tiếng nước từ bốn phương tám hướng truyền đến, thậm chí cả trên đỉnh nhà kho.

Dường như đây là một con tàu đắm dưới nước.

Tui: Chúc mừng năm mới hú hú.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.