Trò Chơi Độc Lập 30330

Chương 60



TRÒ CHƠI ĐỘC LẬP 30330 (INDIE GAME 30330)

NO.98: THE ROOM

CHƯƠNG 60: MINH HÔN

Wattpad: ssongrbb

"Tôi nói rồi, chị không nên tới đây." Từ Thanh liếc Lâu Lan một cái, cũng chẳng thèm nhìn người đàn ông, quay lưng lại, "Tôi không đồng ý."

Người đàn ông sững sờ, khuôn mặt lộ vẻ buồn bã, giống một chú chó nhỏ bị bỏ rơi: "Em không cần anh nữa sao?"

"Tôi bảo rồi mà, tôi không thích đàn ông." Từ Thanh lạnh lùng tàn nhẫn nói, khuôn mặt như kết một tầng băng.

Người đàn ông không nói nữa, cứ nhìn chằm chằm cậu rất lâu, một đám ma quỷ tạo thành đội ngũ đón dâu trải thánh một dải dài đỏ thẫm dọc con đường đá ngoài kia, qua hơn nửa ngày, người đàn ông mới hé miệng lí nhí một câu:

"Đồ dối trá."

"..." Từ Thanh không nhịn nổi nữa, "Người tìm bạn gái là anh, người muốn đính hôn là anh, người dây dưa với tôi vẫn lại là anh? Nếu không phải anh chết rồi, có phải anh còn muốn tôi đến hôn lễ của anh vờ vĩnh diễn một màn tình cảm anh em không?"


Cậu chợt nhgẹn lời, nhìn Lâu Lan đang thẫn thờ ngồi trên mặt đất, hung hăng quay đầu đi không nói nữa.

Mỗi câu Từ Thanh nói ra, sắc mặt Lâu Lan lại trắng bệch thêm một phần, cuối cùng chút huyết sắc cũng không còn. Trình Mạch nhìn ba người một đứng hai quỳ bên cạnh, dần dần hình dung ra quá khứ phủ bụi đã lâu giữa họ.

"Đừng đoán, đây là anh trai tôi." Thanh âm Từ Thanh rầu rĩ, như thể bất đắc dĩ phải mở chiếc hộp Pandora ẩn chứa ma quỷ. Cậu ta nâng cằm về phía Lâu Lan đang im lặng, cười tự giễu, "Kia là người phụ nữ suýt trở thành chị dâu tôi."

"Nếu anh ấy không đi cùng cậu vào phó bản kia..." Lâu Lan hít một hơi thật sâu, thân xác kiệt quệ như mắc bệnh hiểm nghèo. Cô hơi nghiêng người về phía trước, vừa tiếc nuối vừa quyến luyến nhìn người đàn ông đang mặc hỉ phục trước mặt, cười khổ, "Có phải chúng ta sẽ kết hôn rồi đúng không... Từ Trạc."


Từ Trạc lùi lại một chút, đề phòng nhìn Lâu Lan, anh ta cau mày trông cũng rất đẹp.

"Anh sẽ không lấy em." Anh ta liên tục lắc đầu, cố chấp nhìn về phía Từ Thanh, "Anh muốn cưới Từ Thanh."

"Cưới cái gì mà cưới, anh có biết anh chết rồi hay không?" Từ Thanh ngắt lời anh ta, lòng bàn tay nắm vào lại mở ra, "Chết thì là hết, chẳng còn gì cả. Ngay cả anh bây giờ chẳng qua cũng chỉ là ảo giác còn sót lại trong trí nhớ ở phó bản lần trước của tôi thôi, anh đã sớm không còn tồn tại trong thế giới của tôi nữa rồi."

"Không còn trong thế giới của em ... sẽ không thể bên nhau sao?" Mắt Từ Trạc đỏ bừng, chỉ vào hàng dài đỏ thẫm phía sau, "Anh mang những tay trống và nhạc công giỏi nhất, mặc bộ hỉ phục tốt nhất, cưỡi con ngựa nhanh nhất, chỉ vì đến cưới em ... vào thế giới của anh."


"Từ chối." Từ Thanh lạnh mặt, "Tôi không muốn sống cả đời trong ảo mộng của mình."

Từ Trạc nhíu mày, quần áo anh ta dần dần ướt đẫm dưới màn mưa bụi, mái tóc đen nhánh dán trên vầng trán với thái dương trắng như tuyết, trông anh vừa nhếch nhác vừa khổ sở. Con ngựa đỏ tía sốt ruột khịt mũi, vó ngựa đá văng ra một đống nước bùn. Tiếng trống và tiếng kèn suona dần ngừng, đám quỷ thảm hại ngẩn ngơ ngó nhau, không biết ai thổi tiếng sáo xa xa.

"Nhưng nó nói... nó sẽ cho anh tất cả những gì anh muốn." Từ Trạc lẩm bẩm, tựa như một đứa trẻ vừa bị cha mẹ thất hứa, đôi mắt lấp lánh nổi lên từng tia máu, "Nó nói, sẽ cho tôi bất cứ điều gì tôi muốn!"

Mấy lời này nghe rất quen tai, Trình Mạch rùng mình, cuối cùng cũng nhớ ra mình nhìn thấy những dòng chữ tương tự ở đâu - thẻ gợi ý lần trước anh nhận được!
[1F401E Give what he wants.]

"Từ Thanh!" Trình Mạch vội vàng ra hiệu cho Từ Thanh im lặng, dùng khẩu hình nói với cậu ta, "Thẻ gợi ý!"

"..." Từ Thanh chửi thầm một câu, khẽ nói: "Chuyện quan trọng thế sao giờ mới bảo?"

Cậu ta vò đầu bứt tóc, miễn cưỡng vươn một tay về phía Từ Trạc, "Đây."

Từ Trạc ngờ vực ngẩng đầu nhìn cậu: "...?"

"Không phải anh muốn kết hôn sao?" Từ Thanh không nhịn được cái sự trì độn của anh ta nữa, "Đi, kết thì kết."

---

Đội ngũ trì hoãn hồi lâu mới bắt đầu di chuyển lần nữa, mưa dường như cũng ngớt đi một chút, chỉ có thể đọng thành chút hơi nước trên mi, gió thổi tới trước mặt cũng không còn lạnh. Không biết có phải do Từ Trạc được toại nguyện hay không, đội quỷ đón dâu lại tấu khúc nhạc bi thương thành vui vẻ, tiền giấy bay đầy trời cũng chẳng còn u ám như trước nữa. Thị trấn như được hồi sinh bởi đoàn diễu hành, ánh đèn vốn lập lòe dần dần bừng sáng, trùm lấy những căn nhà ven đường, nếu bỏ qua mấy thứ gì đó đằng sau khung cửa sổ thì khung cảnh này chẳng khác gì một buổi đón dâu bình thường.
Là "người nhà của Từ Thanh", ba người Trình Mạch bị đám quỷ của Từ Trạc nài ép lôi kéo lên kiệu hoa, lắc lư theo sau đội ngũ đón dâu hướng về nhà thờ tổ sâu trong trấn nhỏ.

"Em bảo này, bọn mình để Từ Thanh một mình ở phía trước có ổn không?" Trình Mạch nhỏ giọng hỏi.

"Đừng lo, cậu ta là người chơi lâu năm, chút rắc rối này vẫn xử lý được. Với lại nhìn dáng vẻ của Từ Trạc, tạm thời sẽ không thương tổn cậu ta đâu." Tần Sở Hà nói.

"Sao Từ Trạc nỡ làm hại Từ Thanh chứ? Cậu ta là bảo bối mà ngay cả khi cái chết ập đến anh ấy vẫn muốn bảo vệ." Lâu Lan nghiêng đầu nhìn ánh đèn mười dặm sáng rực bên ngoài cửa sổ nhỏ của kiệu hoa, "Giờ nghĩ lại, có lẽ Từ Trạc đã sớm không coi Từ Thanh là em trai mình, lúc đó tôi lại chẳng nhận ra, ngốc quá."

"Từ Trạc ... đã xảy ra chuyện gì?" Trình Mạch nhìn về phía Lâu Lan.
"Vì Từ Thanh." Lâu Lan nhắm mắt lại, "Hai người biết đấy, khiêu chiến phó bản luôn là một trong những thú vui của cậu ta. Độ khó càng cao, cậu ta càng thích. Lần đó không biết cậu ta trúng tà gì, cứ nhất định phải mở phó bản cấp cao đó, Từ Trạc không ngăn cản, cùng đi vào, cuối cùng lại chỉ có Từ Thanh trở ra."

"Trước kia khi mở phó bản, toàn là ba người chúng tôi một đội, đó là lần duy nhất tôi không đi cùng, không ngờ lần đó lại xảy ra chuyện." Lâu Lan mặt không cảm xúc nhìn ra ngoài cửa sổ, "Sau này tôi nghe người ta nói, vì tiến vào phó bản kia, hai người đã cãi nhau một trận nghiêm trọng nhất, không ngờ cuối cùng Từ Trạc lại không ra được, cô gái chết thảm tìm tế phẩm minh hôn, chọn một trong hai giữa Từ Thanh và Từ Trạc. Như các cậu đoán, Từ Trạc đi."
"Đến bây giờ tôi vẫn không thể tha thứ cho Từ Thanh. Từ Trạc vì cậu ta mà chết. Tại sao người cố ý đi khiêu chiến phó bản không chết, mà người muốn gàn cậu ta lại bị xóa sổ vĩnh viễn trong thế giới của tôi? Tôi không thể chấp nhận điều đó. Ngay cả khi anh ấy vốn vì áp lực của gia đình mà cưới tôi, tôi cũng không quan tâm. Lẽ ra chúng tôi có thể sống một cuộc sống bình thường, nhưng Từ Thanh đã tước đi hạnh phúc của cả hai chúng tôi."

Lúc này, kiệu hoa "cạch" một tiếng dừng lại, dường như đã tới đích đến.

"Khoan đã, nội dung phó bản mà lúc đó họ họ giải quyết là "Cô gái chết thảm tìm tế phẩm minh hôn", không phải rất giống với việc chúng ta đang làm bây giờ sao?" Trình Mạch lẩm bẩm.

"Thì ra đây chính là cơn ác mộng của cậu ta, là thứ luôn dày vò cậu ta. Chẳng qua, lần này nhân vật chính không phải là cô gái chết thảm, mà là Từ Trạc, người vì cậu mà chết, là tâm bệnh của cậu ấy." Lâu Lan bước xuống kiệu trước.
---

Tiếng trống và tiếng nhạc đồng thanh vang lên, pháo giấy nổ tung bên ngoài nhà thờ họ, xác pháo đỏ rực bắn tung lên trời, tiền giấy màu vàng nhạt tung bay phấp phới như mưa tuyết. Con quỷ sắc mặt tái xanh trở thành chủ lễ, đứt quãng hét lớn:

"Cô dâu ra khỏi kiệu---"

Từ Trạc nhảy xuống ngựa, còn chưa kịp bước đến kiệu hoa, rèm che đã bị xốc lên, Từ Thanh đẩy hỉ nương đang quấn lấy mình sang một bên, sải bước từ trong ra. Không biết có phải do bị ép mặc hỉ phục hay không, sắc mặt cậu trông chẳng tốt chút nào. Nhưng Từ Trạc lại mỉm cười đưa một nhành cây cho cậu, ánh mắt chỉ toàn là hình bóng cậu.

"Bước qua chậu---"

Đống than đang cháy nhuộm hồng khuôn mặt tái nhợt của Từ Trạc, cứ như thể anh ta vẫn còn là người trên thế giới này.

"Trao cung tên – tân lang tam tiễn định Càn Khôn!"
Từ Trạc giương cung tên lên.

Mũi tên đầu tiên bắn lên trời, cảm tạ trời ban mối lương duyên. Mũi thứ hai chạm đất, thiên trường địa cửu như ý người. Mũi thứ ba bắn về phía xa, tình yêu dài vô tận.

"Vượt qua yên ngựa —"

Từ Trạc dắt Từ Thanh cùng bước qua yên ngựa, Từ Trạc lén túm góc áo Từ Thanh, cứ thì thầm "Luôn bình an vô sự". Từ Thanh nhìn sang đôi mắt sáng ngời bên canh, mấp máy môi, cuối cùng lại chẳng nói gì.

"Nhất bái thiên địa---"

Tiền giấy bay tung lên như mưa tuyết.

"Nhị bái cao đường---"

Từ Trạc cúi người thật sâu, đối diện với cặp bài vị duy nhất được đặt ở chính giữa nhà thờ tổ. Từ Thanh im lặng quan sát, không nói gì cũng không khom lưng.

Tiếng trống tấu lên khúc cao trào nhất, ầm ầm như tiếng sấm, âm thanh của kèn suona như muốn xuyên thủng bầu trời đen kịt, nhưng thế giới bỗng ở trong lúc bi thương tràn đầy hỉ khí này mà trở nên im lặng. Nhất thời, trên trời dưới đất dường như có một bàn tay vô hình, từng chút từng chút xóa đi các nhạc công, xóa đi từng tờ tiền giấy bay khắp bầu trời, xóa đi pháo đỏ nổ giòn, toàn bộ âm thanh cũng biến mất.
Chỉ còn âm điệu của con quỷ chủ hôn trôi dài trong không khí.

"Phu thê giao bái---"

Từ Trạc dùng đôi mắt hừng hực lửa nhìn Từ Thanh, ánh mắt sắc quắc khiến Từ Thanh không khỏi quay đi. Anh nắm lấy tay Từ Thanh, giọng nói tràn đầy dịu dàng nhớ nhung:

"Từ rất lâu rất lâu trước đây, anh đã tưởng tượng đến một ngày mình có thể đường đường chính chính nắm tay em đứng trước mặt mọi người. Tiếc là em cứ băn khoăn chuyện này chuyện kia, chưa lần nào chúng ta thành công."

"Trong trò chơi em luôn sắm vai kẻ độc ác tàn nhẫn, nhưng lại giữa vững nguyên tắc hơn tất cả mọi người. Nếu không phải vì anh, em cũng không tới phó bản này."

"Câm miệng. Đừng nói nữa." Từ Thanh trừng mắt, ngắt lời anh.

Từ Trạc mỉm cười, phớt lờ lời cảnh cáo của Từ Thanh, vẫn tự mình nói tiếp:
"Tình nguyện gánh vác tất cả bị mật mà sống cô độc. Tại sao không nói sự thật với họ?"

"Câm miệng lại." Từ Thanh mạnh mẽ bóp cổ Từ Trạc, ánh mắt sắc bén như dao.

Từ Trạc vẫn chẳng để ý mà mỉm cười, chỉ dời tầm mắt về phía nhom sTrình Mạch, ánh mắt như có ngàn sao:

"Nói với họ là anh gánh lần hiến tế đó cho em. Là do anh sắp chết, mới khiến em mạo hiểm tính mạng mà mở phó bản đó ra, chỉ vì cứu anh."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.