Edit: Kazuo
Thời điểm Lý Hàn Phong trở về đã là nửa đêm, mệt mỏi tắm rửa một cái, Lý Hàn Phong lên giường, ôm lấy Chu Lẫm như thường lệ.
Chu Lẫm quay người, nhờ ánh trăng ngoài cửa sổ nhìn khuôn mặt góc cạnh của Lý Hàn Phong. Chu Lẫm đột nhiên muốn biết người đàn ông lạnh như băng này đang nghĩ gì.
Cậu trong lòng Lý Hàn Phong có quan trọng như Lý Hàn Phong trong lòng cậu hay không?
Ít nhất cậu có thể hy sinh mạng sống của mình cho hắn...
“Bà xã, chưa buồn ngủ sao?” Lý Hàn Phong mở đôi mắt sâu thẳm kia, con ngươi đen tỏa ra ánh sáng khiến Chu Lẫm nhìn không hiểu.
Chu Lẫm nhích đầu lại gần, không nói gì hôn lên môi Lý Hàn Phong, tích cực thăm dò mọi thứ về Lý Hàn Phong.
Sự chủ động của Chu Lẫm khiến Lý Hàn Phong rất cao hứng, tâm trạng u sầu khi đấu tranh cả đêm mà vẫn không thu được kết quả gì liền biến mất ngay lập tức, hắn biết Chu Lẫm là nguồn sức mạnh của hắn.
Lý Hàn Phong xoay người đè lên người Chu Lẫm, gắt gao ôm lấy nhau như không thể tách rời, tư vị ngọt trên môi Chu Lẫm dường như không bao đủ. Nếu thân thể của mình là một tảng băng, như vậy thân thể của người bên dưới không thể nghi ngờ là một ngọn lửa đang hừng hực, loại hơi ấm này giống như một chất kích thích, không có nó, thân thể và tinh thần sẽ chỉ bị rét lạnh mà chết đi.
“Lẫm… bảo bối của tôi… ừm…” Gấp rút phi nước đại, Lý Hàn Phong ôm eo Chu Lẫm, dùng hết sức đẩy về phía trước.
Hai tay Chu Lẫm ôm cổ Lý Hàn Phong, nổ lực phối hợp, cậu tình nguyện bị Lý Hàn Phong giày vò.
Dường như quá mãnh liệt, chiếc giường phát ra tiếng kẽo kẹt, cùng với mỗi lần tiến vào, Chu Lẫm đều cảm thấy mình như bị ép lên mây.
||||| Truyện đề cử: Xuyên Không, Ta Trở Thành Trân Bảo Phá Án |||||
"Lý... Ah...chậm... chậm một chút...không được..." Chu Lẫm bị va chạm đến thở gấp, không thể nói một câu hoàn chỉnh, âm thanh ngắt quãng khiến Lý Hàn Phong thâm nhập sâu hơn, có trời mới biết lần Chu Lẫm chủ động này khiến Lý Hàn Phong rất hưng phấn.
"Lẫm... gọi tôi...gọi một tiếng lão công... ưm... gọi tôi là..." Lý Hàn Phong ôm Chu Lẫm ngồi dậy, một trên một dưới thâm nhập càng sâu hơn.
Chu Lẫm cảm giác linh hồn của mình sắp bị đánh bay ra ngoài, mơ hồ nghe thấy thanh âm của Lý Hàn Phong, hé miệng khẽ gọi: "Lão... ừm... Lão công...."
Lý Hàn Phong tựa hồ như uống thuốc kích thích, cuối cùng phóng thích ra, đầu tựa vào ngực Chu Lẫm, yếu ớt nói: "Tôi yêu em... Lẫm... Tôi yêu em..."
Sau khi chìm vào giấc ngủ, Chu Lẫm được Lý Hàn Phong ôm vào trong lòng, nghe nhịp tim trầm đục của Lý Hàn Phong, Chu Lẫm cảm thấy hốc mắt mình ươn ướt.
"Lão cồn..." Chu Liệt nhẹ nhàng gọi một tiếng.
“Ân…” Lý Hàn Phong tựa hồ rất mệt mỏi, chỉ thấp giọng đáp lại.
"Tôi yêu anh, rất nhiều..."
........
Chu Lẫm cả đêm không ngủ, khi trời vừa hửng sáng, cậu rút tứ chi ra khỏi người Lý Hàn Phong, ghé vào tai Lý Hàn Phong thì thầm: “Tôi đi tắm một chút…” Không ngờ, ngay khi cậu vừa đứng dậy, bàn tay to lớn của Lý Hàn Phong lại cấp tốc ôm Chu Lẫm trở về.
“Nhanh nhanh rồi về, không có bà xã, tôi ngủ không được.” Lý Hàn Phong vẫn nhắm mắt, nhưng giọng nói lại như nửa tỉnh nửa ngủ.
Chu Lẫm nhẹ nhàng gỡ tay Lý Hàn Phong ra, ở trên môi Lý Hàn Phong lưu lại một nụ hôn: "Lão công, tôi sẽ quay lại ngay."
Sau khi tắm xong, Chu Lẫm mặc quần áo, đứng trước cửa nhìn Lý Hàn Phong hồi lâu mới xoay người rời đi.
Khi Lý Hàn Phong tỉnh lại lần nữa, phát hiện xung quanh mình không có ai, cũng không nghĩ rằng Chu Lẫm đã rời khỏi biệt thự. Sau khi rửa mặt xong xuôi, hắn liền đi xuống lầu, nhưng vẫn không thấy Chu Lẫm đâu cả.
Lý Hàn Phong hỏi người hầu, mà câu trả lời của người hầu lại là, Chu Lẫm đã rời khỏi biệt thự trước khi trời sáng, nói là đi ngoài có việc, chút nữa sẽ quay lại.
Ngồi vào bàn ăn, trong lòng Lý Hàn Phong bựa bội khó giải thích được, vì thế hắn gọi vào di động của Chu Lẫm, kết quả là tắt máy...